← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 31

Chiếc trực thăng lên khỏi sàn đáp và nhanh chóng bay về phía tây, hối hả truy đuổi kẻ đột nhập. Một ngọn đèn pha được bật sáng bên sườn phải máy bay. Luồng sáng của nó chiếu xuống, quét trên vùng đồng quê, soi sáng rực mặt đất bằng phẳng, tối tăm như thể mặt đất vừa đột nhiên bùng cháy. Vài giây sau, luồng sáng đã chiếu trúng và khóa chặt mục tiêu.

Một giây sau, chiếc SUV gầm lên nổ máy và đèn pha bật sáng. Tuy nhiên, trước khi chiếc xe kịp lao đi, chiếc trực thăng hạ xuống, lượn qua lại, khẩu súng 12,7 mm thò ra khỏi trực thăng, chĩa thẳng vào kính chắn gió chiếc SUV. Chỉ cần khẩu súng khai hỏa một loạt, chiếc SUV hẳn sẽ nát bét và người ngồi trong xe sẽ bỏ mạng dưới luồng hỏa lực chết người.

Qua hệ thống loa, viên phi công ra lệnh cho người lái xe bước xuống khỏi xe.

Người lái xe không làm theo.

Chiếc trực thăng bay treo ở đó thêm một phút trong khi viên phi công liên lạc với cấp trên để hỏi xem họ muốn làm gì với tình huống hiện tại.

Một phút sau, chiếc trực thăng đáp xuống, bốn người được vũ trang hạng nặng, mặc áo giáp chống đạn xuống khỏi máy bay, tới bao vây chiếc SUV. Khi yêu cầu người lái ra khỏi xe của họ không được tuân theo, mấy người này chuẩn bị dùng vũ lực giải quyết thì còi xe chiếc SUV bắt đầu réo ầm ĩ. Mấy người vũ trang lui lại một bước khi cửa kính bên lái xe bắt đầu hạ xuống. Tất cả cùng chĩa những khẩu súng trường tấn công của họ vào vị trí này, sẵn sàng khai hỏa ngay khi một khẩu súng xuất hiện.

Tấm kính cửa xe hạ xuống kịch tầm và dừng lại. Còi xe ngừng kêu. Động cơ cũng vụt tắt. Mấy người vũ trang nhìn nhau trước khi xông tới.

Họ tới bên cạnh xe và ngó vào trong. Hai ghế trước trống không. Băng ghế sau cũng thế. Khoang để hành lý ở cuối xe không có gì.

Có thể nghe thấy tiếng chửi rủa từ tất cả các bộ thiết bị liên lạc chung khi cảnh tượng này được truyền lên các nấc trên của chuỗi chỉ huy.

Will Robie giữ cho chiếc scooter điện lao đi với tốc độ nhanh nhất có thể, trong khi chiếc xe nhỏ bé, tắt đèn pha, chạy gần như êm ru qua những con đường vắng vẻ. Anh đã cách xa hàng dặm khỏi nơi đã để lại chiếc xe SUV dùng để chở chiếc scooter bên trong. Anh đã lập trình để động cơ xe khởi động, còi xe vang lên, đèn xe bật sáng, kính cửa xe hạ xuống, rồi động cơ xe tắt đi, rồi cho thực hiện tất cả các lệnh kể trên qua ứng dụng trên điện thoại của mình. Anh đã quan sát chiếc trực thăng và đội xung kích tiếp cận chiếc xe qua một camera gắn vào lưới tản nhiệt của chiếc xe, với phần video được chuyển trực tiếp về điện thoại của anh.

Anh rẽ vào một đường nhánh và để chiếc scooter lại trong một gian lán bỏ hoang, đúng như dự kiến. Anh rời đi trên một chiếc xe bán tải đã được để đó cho anh sử dụng sau khi cởi bỏ bộ đồ ngụy trang, ở trong anh mặc quần jean, áo sơ mi vải nhung và đi ủng. Để hoàn tất nốt màn hóa trang, anh đội một chiếc mũ cao bồi. Anh trông như một người dân địa phương từ chỗ làm hay quán bar trở về nhà.

Anh quay về thị trấn hết ba phần tư quãng thời gian lúc trước lái xe rời khỏi đó.

Anh đỗ chiếc xe bán tải đằng sau khách sạn nơi Decker và Jamison đang ở.

Decker đang ngủ say trên giường thì nghe thấy một tiếng động khẽ khiến anh ngồi bật dậy.

“Một lời khuyên: Anh có lẽ nên ngủ thính hơn.”

Decker bật đèn đầu giường và thấy Robie đang ngồi trên chiếc ghế tựa với vẻ bình thản.

Robie giơ điện thoại lên. “Tôi vừa gửi cho anh vài tài liệu và ảnh chụp. Tôi có mặt tại đây để cung cấp bối cảnh”

“Những bức ảnh và tài liệu liên quan tới cái gì vậy?”

“Ben Purdy, người từng làm việc tại Trạm Không lực London.”

“Từng ư? Anh ta rời đi khi nào vậy?”

“Vào khoảng thời gian cơ sở được chuyển giao cho Vector.”

“Bây giờ anh ta ở đâu?”

“Không biết. Và giấy tờ của anh ta không nói đến. Đó là một điểm khó hiểu bởi thông thường người ta sẽ nêu ra nơi đóng quân tiếp theo. Tất cả những hồ sơ tôi đã xem qua về các nhân sự khác đều như thế.”

Decker cầm điện thoại lên khỏi bàn đầu giường và mở thư điện tử. Anh dành ra một phút để xem qua các trang được Robie chụp lại.

“Làm thế nào anh có được những cái này?”

Robie chỉ nhìn anh.

“Họ có biết có người tới đó đêm nay không?” Decker hỏi.

Câu hỏi này nhận được một cái nhìn vị nể từ Robie.

“Có gọn gàng không?” Decker hỏi thêm.

“Phần ra về của tôi không được gọn gàng như tôi muốn. Nhưng họ sẽ không biết tôi quan tâm tới cái gì, điều này thì tôi có thể đảm bảo.”

“Vậy thì tốt.”

“Giờ anh sẽ làm gì?”

“Đưa bức ảnh cho một người xem để đoan chắc là đúng người.”

“Chúng ta không cần anh mang bức ảnh này trưng ra khắp nơi.”

“Tôi chỉ cho một người xem nó thôi. Một người tôi hoàn toàn tin tưởng.”

“Tôi hy vọng sự tin tưởng của anh được đặt đúng chỗ.”

“Có đấy. Về chuyện này, tôi có thể đảm bảo với anh.”

“Và nếu đúng là gã này thì sao?” Robie hỏi.

“Thì chúng ta sẽ phải tìm ra tay Ben Purdy này.”

“Và nếu anh không thể?”

Decker nhìn anh ta. “Tại sao việc đó lại là một vấn đề chứ? Cho dù nơi đóng quân hiện tại của anh ta không có trong hồ sơ đi nữa. Anh ta đang ở trong Không lực, đâu phải đang chạy trốn.”

“Anh ta đã từng ở trong Không lực. Chúng ta không rõ liệu anh ta còn tại ngũ hay không. Và nếu anh tìm được anh ta, có thể anh ta sẽ không nói gì. Vì nhiều lý do,” Robie quả quyết nói thêm.

“Anh nghĩ việc này sẽ đi xa tới vậy sao?”

Robie lướt các ngón tay dọc theo tay vịn ghế. “Nói để anh biết, nếu không phải vậy thì tôi đã không có mặt tại đây.”

“Thật tốt khi được biết.”

“Còn gì nữa không?”

“Khi tôi hỏi anh về Irene Cramer, anh đã ngắt máy. Tại sao?”

“Tôi không có gì để đóng góp cho cuộc trò chuyện đó.”

“Anh có cách thật kỳ lạ để không trả lời câu hỏi.”

“Đó là một phần của thứ tôi gọi là bản chất.”

“Tôi có thể chấp nhận những câu trả lời nửa vời, thậm chí là những lời dối trá thẳng thừng, vì gần như tất cả mọi người đều nói dối tôi vào một thời điểm nào đó. Nhưng để giải quyết vụ án, tôi cần biết sự thật. Và nói để anh biết, tôi sẽ có được nó.”

Robie nhìn điện thoại. “Đó là những thông tin anh cần. Hãy sử dụng chúng theo cách anh nghĩ là tốt nhất.” Anh đứng dậy, có chút cứng nhắc.

Chi tiết này không lọt khỏi mắt Decker. “Tôi cho rằng cuộc ra về không gọn gàng đó cũng đau đớn phải không?”

“Chúng gần như luôn như vậy.”

Robie đã tới bên cửa khi Decker nói, “Tôi biết lấy được những thứ này không dễ dàng gì. Cảm ơn.”

Robie quay lại đủ lâu để nói, “Đó là việc của tôi. Giờ hãy làm việc của anh.”