CHƯƠNG 32
“Chính là tay đó," Baker nói.
Anh, Decker và Jamison đang uống cà phê vào sáng hôm sau, trong một quán cà phê ở cuối con phố chỗ khách sạn nơi hai người thuê phòng. Decker đã cho anh xem bức ảnh Ben Purdy mà Robie gửi cho.
“Anh chắc chứ?"
“Ồ, đương nhiên. Chính là anh ta. Anh ta vẫn còn ở đây à? Tôi chưa hề gặp lại anh ta kể từ tối đó.”
“Tất cả quân nhân đều đã rời đi ngoại trừ người quản lý trạm, Đại tá Sumter. Những người còn lại là người của nhà thầu tư nhân.”
Baker lắc đầu. “Chưa bao giờ ưa mấy gã đó. Bọn họ được trả gấp ba lần đám chúng tôi mà chỉ làm việc bằng một phần tư chúng tôi.” Anh đưa mắt nhìn Decker. “Cậu có bức ảnh từ đâu vậy?”
Jamison liếc nhìn đồng đội của mình. Decker đã kể với cô về cuộc gặp với Robie.
“Chỉ là nghiệp vụ cảnh sát hiệu quả theo kiểu truyền thống thôi, Stan,” Decker nói, lấy lại chiếc điện thoại có bức ảnh trong khi Jamison nhíu mày trước câu nói này.
“Nếu anh ta đã rời đi, cậu định sẽ nói chuyện với anh ta bằng cách nào?”
“Em sẽ nghĩ cách. Anh ta còn nói gì khác với anh không? Nói về gia đình mình? Bạn bè? Bất cứ điều gì có thể giúp bọn em lần ra dấu vết anh ta?”
“À, anh ta nói gia đình mình sống ở Montana. Ngay bên kia biên giới.”
Decker ngồi thẳng người lên. “Anh ta có nhắc tới thị trấn nào không?”
“Không. Chỉ nói nơi đó nhỏ xíu và là vùng nông thôn. Tôi đoán phần lớn Montana là vùng nông thôn.” Baker xem đồng hồ. “Tôi phải đi rồi. Bình thường, lúc này, tôi đã có mặt ở chỗ làm việc, nhưng chúng tôi phải sửa chữa vài chỗ và phải hai giờ nữa mới bắt đầu làm.”
“Cảm ơn Stan, hẹn gặp lại anh sau.”
“Ê này, Caroline muốn tôi hỏi xem liệu hai người có muốn dùng bữa với chúng tôi tối nay không.”
“Ăn tối à?” Decker nói. “Em không...”
Nhưng Jamison đã chen vào, “Thế thì tuyệt quá, Stan.”
Baker cười hết cỡ. “Tôi sẽ gửi thư điện tử cho cô báo chi tiết. Hai người sẽ thích nhà hàng này. Đó là một nơi rất đặc biệt.”
Trước khi hai người kịp bình luận gì về câu nói này, Baker đã hối hả rời đi.
Decker quay ngoắt sang Jamison, cô giơ tay lên. “Anh ấy là anh rể anh.”
“Sắp thành anh rể cũ rồi.”
“Anh ấy có phải là bạn anh không? Anh có thích anh ấy không?”
“Ừ thì, có. Anh ấy là một gã đáng mến, vững vàng như bàn thạch.”
“Và chẳng phải hai người vừa cùng nhau đánh gục cả một đám du côn sao?”
“À, phải.”
“Vấn đề là anh ấy mời chúng ta ăn tối. Chúng ta nên nhận lời. Ít nhất, chúng ta có thể tìm hiểu được điều gì đó hữu ích.”
Decker mân mê cốc cà phê, trông có vẻ không chắc chắn.
“Sao?” Cô hỏi.
“Nếu cô muốn nghe sự thật, tôi đoán là tôi cảm thấy khó chịu khi anh ấy dường như hạnh phúc đến thế. Khi không có chị tôi. Tôi biết như thế thật ngốc nghếch và xấu tính, nhưng...”
Jamison đặt một tay lên vai anh. “Cảm thấy như vậy là bình thường sau khi việc như thế xảy đến với một thành viên trong gia đình. Nhưng anh cần chấp nhận để nó diễn ra. Đó là cuộc đời của anh ấy, không phải cuộc đời của anh. Đừng phán xét anh ấy, Decker, hãy chỉ giúp đỡ anh ấy. Như anh vừa nói, anh ấy là một người tốt.”
Anh trấn tĩnh lại và nói, “Nếu gia đình Purdy sống tại Montana chỉ ngay bên kia biên giới, chúng ta hẳn có thể tìm được họ.”
“Đó là một đường biên dài, Decker. Còn Robie thì sao? Anh ta có thể giúp được không?”
“Anh ta đã lấy cho chúng ta bức ảnh và cái tên. Anh ta đã làm phần việc của mình. Điểm mạnh của anh ta không phải là tìm kiếm trong cơ sở dữ liệu hay thẩm vấn nhân chứng. Chúng ta cần làm việc đó.”
“Phải, trong một vụ án thông thường. Nhưng đây có vẻ không phải một vụ án thông thường.”
Decker ngẫm nghĩ về những lời này hồi lâu, lấy điện thoại của anh ra, rồi bấm một số.
“Anh đang gọi cho ai vậy?” Cô hỏi.
“Một đồng nghiệp có chuyên môn... Xin chào, Bernie, Amos Decker đây. Phải, cũng đã lâu rồi thật. Phải, vẫn làm thám tử tư. Nghe này, tôi đang làm việc cho một khách hàng cố gắng tìm tung tích của một ông bố nợ nần. Tên là Ben Purdy. Anh ta ở trong Không lực, nhưng tôi nghĩ anh ta có thể đã đào ngũ, vậy nên anh ta có những rắc rối lớn hơn chuyện cấp dưỡng cho vợ và nuôi con. Chúng tôi đã cố thu hồi nợ, nhưng tay này đem theo toàn bộ tiền mặt và bên quân đội chẳng giúp ích gì nhiều. Phải, tôi biết. Vẫn câu chuyện cũ. Hiện tại, chúng tôi có một manh mối cho biết vài thành viên gia đình anh ta sống ở Montana, gần biên giới với Bắc Dakota. Tôi nhớ anh biết một tay ở vùng đó rất giỏi. Không biết anh có thể gọi điện cho anh ta và tìm giúp tôi vài thông tin về Purdy và gia đình người này hay không? Một địa chỉ của họ chẳng hạn vì tình cờ tôi cũng đang có mặt ở vùng đó?” Decker ngừng lời và lắng nghe. “Phải, đúng thế, vậy ổn đấy. Hãy cho anh ta số điện thoại của tôi để anh không bị kẹt ở giữa. Phải rồi, cảm ơn, Bernie. Lần sau tôi sẽ đãi anh một chầu bia và tôi sẽ trả cho anh chàng kia theo giờ.”
Anh ngắt máy và nhìn Jamison. Cô nhìn lại anh chằm chằm với vẻ không tin nổi.
“Anh vừa nhờ sự trợ giúp từ câu lạc bộ thám tử tư của anh à? Tôi cứ nghĩ chuyện đó chỉ diễn ra trong các bộ phim thôi đấy.”
“Bernie Hoffman từng là thanh tra điều tra án mạng ở Cincinnati. Chúng tôi đã quen và tin tưởng nhau khi cùng điều tra vài vụ. Vào thời điểm tôi ra hành nghề thám tử tư, anh ấy cũng vậy. Hồi ấy, chúng tôi cũng đã trợ giúp nhau. Tôi nhớ anh ấy có một trợ thủ thực sự giỏi ở Nam Dakota. Bernie sẽ để anh chàng này vào cuộc và chúng ta sẽ xem kết quả thế nào. Và đây không phải là nhờ vả. Tôi sẽ trả công cho anh chàng kia mà.”
Khi cô tiếp tục nhìn anh chằm chằm, anh hỏi, “Sao?”
“À, anh thu xếp việc đó thật chóng vánh qua điện thoại. Ý tôi là, anh không, ừm...” Giọng cô kéo dài và trông cô có chút bối rối.
“Tôi bị cứng lưỡi trong các tình huống xã giao thôi, Alex ạ. Nếu đặt tôi vào một bữa tối, một buổi dạ tiệc hay đại loại như thế, tôi không phải là gã cô trông đợi về tài hùng biện hay thậm chí nói vài lời liên lạc. Nhưng khi liên quan tới việc tôi làm để kiếm sống, tôi không gặp vấn đề đó. Tôi nghĩ đáng lẽ cô phải nhớ điều này từ lần gặp đầu tiên của chúng ta ở Ohio.”
Cô ngượng ngùng mỉm cười. “Anh nói đúng. Được rồi. Vậy theo anh, Purdy có ý gì khi anh ta nói tất cả họ đang ngồi trên một quả bom hẹn giờ ở đây?”
“Anh ta có thể đang nói theo nghĩa bóng. Hoặc nghĩa đen.”
“Trường hợp sau làm tôi thấy ớn lạnh đấy.”
“Robie có được bức ảnh bằng cách đột nhập vào trạm quân sự.”
Jamison mở to mắt nói, “Anh đã không cho tôi biết việc đó. Anh ta thực sự đã nói vậy sao?”
“Anh ta không cần phải nói. Nhưng cuộc đột nhập là một phen hú vía với anh ta, và tôi cảm thấy anh ta là loại người có thể tới bất cứ nơi nào mình muốn. Như vậy, hệ thống an ninh ở đó hẳn phải rất nghiêm ngặt.”
“Ừ thì, đó là một cơ sở bí mật của chính phủ,” Jamison nói.
“Phải, tôi chỉ tự hỏi bí mật đó là gì thôi.”
“Ý anh là sao?”
Để trả lời, Decker chỉ ra vài bức ảnh trong điện thoại của anh. “Robie không nói gì với tôi về những thứ này. Tôi đoán anh ta nghĩ các bức ảnh sẽ tự nói lên gì đó, và ít nhiều đúng là thế thật.”
Anh cho Jamison xem mấy bức ảnh chụp những người nằm trên cáng được đưa ra xe cấp cứu, và người đàn ông cùng hai phụ nữ xuống khỏi chiếc máy bay phản lực.
“Tôi tự hỏi họ là ai,” Jamison nói. “Và tôi tự hỏi chuyện gì đã xảy ra với mấy người nằm trên cáng? Sumter nói nơi đó thực sự an toàn. Không tai nạn.”
“À, có thể chuyện đã xảy ra với mấy người đó không phải là tai nạn,” Decker trả lời.