CHƯƠNG 33
Căn phòng tối om. Tất cả ánh sáng có vẻ đều tới từ một cây đèn ở khu vực khác. Một người đàn ông ngồi trên chiếc ghế có đệm bọc thoải mái. Ông mặc một bộ vét, áo sơ mi trắng là phẳng lì, thắt cà vạt. Đôi giày lười có tua trang trí của ông bóng loáng. Mái tóc ông đã hoa râm. Khuôn mặt ông hằn những nếp nhăn tích lũy từ những lo âu trong suốt hàng thập niên phục vụ đất nước. Thái độ của người đàn ông thật trầm tĩnh; ông đã quen với việc giữ vẻ ngoài như thế trong những thời điểm vào sinh ra tử.
Và lúc này là một trong những thời điểm như thế.
Mật danh của ông ta là Người Xanh, cho biết cấp cao ngất trời của người đàn ông này trong vai trò là một thành viên của bộ máy tình báo Mỹ.
Will Robie ngồi đối diện với ông ta.
“Amos Decker có thông tin rồi chứ?” Người Xanh hỏi.
“Đã có. Cùng các bức ảnh.”
“Robie, hôm qua, anh gặp may đấy.”
“Ngay lúc đó thì không có vẻ là vậy. Jess thế nào?”
“Bận” là tất cả những gì Người Xanh nói. “Bây giờ, đoán chừng từ thái độ của anh, chắc anh đang tự hỏi tại sao chúng ta không thực hiện một cuộc tấn công trực diện vào vấn đề cụ thể này?”
“Tôi chỉ làm việc được giao,” Robie nói với giọng đều đều.
“Nhưng dẫu vậy.”
“Phải,” Robie nói. “Nhưng dẫu vậy.”
Người Xanh giơ hai tay lên. “Thật không may, chúng ta bị trói tay sau lưng bởi những ràng buộc, Robie. Kỳ thực là rất chặt.”
“Thật thế sao?”
“Những lợi ích hùng mạnh đang hiện hữu trên toàn bộ tình huống này. Vấn đề nằm ở chỗ, trong khi chúng hiện hữu, chúng lại không đồng nhất với lợi ích của chúng ta.”
“Tiền?”
“Và quyền lực. Bây giờ, nếu chúng ta biết chắc những gì đang diễn ra, với bằng chứng có thể trình ra được, tình hình hẳn sẽ khác. Không có điều kiện đó, tôi thậm chí chẳng thể có được một cuộc gặp. Thậm chí, tôi chẳng thể mong thư điện tử của mình được hồi đáp. Người ta thà lờ đi một vấn đề tiềm tàng với hy vọng nó sẽ tự biến mất.”
“Và khi nó không tự biến mất?”
Người Xanh nhìn Robie hoài nghi. “Anh đã ở trong cuộc chơi này đủ lâu để biết khi vấn đề không tự biến mất, những người né tránh trách nhiệm của họ sẽ chỉ tay vào những người khác. Cái đó có vẻ được coi là sự lãnh đạo ở một số nơi.”
“Ông không thấy chán với trò thối tha này sao?”
“Tôi đã phát chán với nó ngay từ ngày làm việc đầu tiên của mình.” Người Xanh cúi người ra trước. “Nhưng nếu tất cả chúng ta, những ai căm ghét chuyện giữ nguyên hiện trạng đều bỏ cuộc, thì hiện trạng đó sẽ không chỉ tiếp tục duy trì mà còn trở nên không thể sửa chữa được.”
“Nghĩa là cái xấu chỉ thắng...”
“... khi những người tốt không làm gì. Tôi chọn làm gì đó.”
“Vậy bây giờ thế nào đây?” Robie hỏi.
“Anh có nghĩ anh ta có thể tìm được Ben Purdy không?”
“Nếu có ai có thể làm được, tôi nghĩ người đó là Decker.”
“Tôi có một người bạn thân tại Cục. Ông ấy đánh giá Decker rất cao. Thực ra, ông ấy nói với tôi rằng Decker là nhân viên điều tra thuần túy giỏi nhất mà FBI có. Ông ấy cũng nói Decker có vài điểm kỳ lạ.”
Robie gật đầu. “Tôi đã đọc hồ sơ. Anh ta được quyền có vài điểm kỳ lạ sau những gì đã xảy đến với mình.”
“Nhất trí.”
“Vector thì sao?” Robie hỏi.
“Một công ty mới thành lập gần đây song đã tham dự vào mọi lĩnh vực hoạt động của Bộ Quốc phòng với một đội ngũ đồng minh chính trị hùng mạnh mà bọn họ đã mua chuộc và trả tiền.”
“Nhưng có gì đó đang diễn ra tại cơ sở này không phù hợp với nhiệm vụ của họ.”
“Vì nhiều lý do, tôi đã luôn quan ngại về Phức hợp Quốc phòng Douglas S. George kể từ khi Vector được giao hợp đồng đảm nhận việc vận hành.”
“Nhưng có đại tá Không lực, Mark Sumter, nắm quyền chỉ huy.”
Người Xanh phẩy tay bác bỏ điều này. “Ông ta chỉ có chức vụ trên danh nghĩa. Một quân nhân chuyên nghiệp, không may thay, sẽ chấp hành bất cứ mệnh lệnh nào ông ta nhận được mà không cân nhắc tới khía cạnh đạo đức hay tính hợp pháp của nó.”
“Có thể đó là một trong những lý do ông ta được bổ nhiệm.”
“Tôi nghĩ đó là lý do duy nhất ông ta được bổ nhiệm.”
“Hệ thống radar. Con mắt trên bầu trời,” Robie nói.
“Phải, một cách chính thức.”
“Còn không chính thức?”
Người Xanh nhích người, ngồi sâu hơn vào ghế. “Những bức tường bí mật vẫn luôn tồn tại bên trong cộng đồng tình báo Mỹ,” ông ta nói. “Nhưng tôi chưa bao giờ thấy nó bị phân chia ra đến thế. Các bí mật được lưu giữ ở khắp nơi. Bộ Tư pháp, Bộ An ninh Nội địa, Bộ Quốc phòng, và tất cả các tổ chức có liên quan của họ. Các thành viên của cả hai đảng tại Quốc hội đã tiến hành điều tra và gặp một bức tường đá chặn lại.”
“Nghĩa là có thể tại đó đang diễn ra những việc không như chúng ta nghĩ?”
Người Xanh nói, “Kỳ thực có thể việc Irene Cramer bị tìm thấy đã chết ở đây lại là chuyện may mắn.”
“Với cô ta thì không may mắn lắm.”
“Tôi chỉ đang nói về bức tranh chiến lược lớn hơn. Vụ sát hại cô gái này đã kéo cỗ máy chính thống của FBI vào cuộc. Họ có thể đạt được ít nhiều tiến triển ở nơi chúng ta không thể. Anh cũng biết chúng ta không có quyền hạn hoạt động trong nước.”
“Người ta đã tìm cách giết Decker rồi.”
“Đó là lý do tại sao anh được phái đi để ngăn việc đó xảy ra. Và anh đã làm được.”
“Cái xác được xử lý rồi chứ?” Robie hỏi.
“Rồi. Hắn ta là một tay súng đánh thuê và không có khả năng lần ngược lại kẻ đã thuê hắn.”
“Có phỏng đoán nào không?”
“Chúng ta không đoán, Robie. Chúng ta không có thời gian cho chuyện đó.”
Robie gật đầu. “Vậy tại sao FBI được kéo vào cuộc? Chuyện này hẳn liên quan tới Cramer. Decker đã hỏi tôi về cô ấy. Tôi không có gì để nói với anh ấy.”
“Và tôi cũng không có gì để nói với anh về chủ đề đó. Có lẽ là sau này thì được.”
Robie chấp nhận câu trả lời như chuyện đương nhiên. Anh đã quen với việc không được biết toàn bộ câu chuyện trong bất cứ chiến dịch nào mình được triệu tập. “Được rồi. Nhưng cô ấy chắc hẳn rất quan trọng với chúng ta.”
“Có lẽ cô ấy quan trọng với chúng ta khi đã chết hơn là lúc còn sống. Song, cá nhân tôi tin rằng mọi cái chết như cái chết của cô gái này cần được đưa ra trước công lý, và thủ phạm phải bị trừng phạt.”
Người Xanh gật đầu cộc lốc với Robie, anh đứng dậy để trở lại với nhiệm vụ.
“Hãy canh chừng cho Decker và đồng đội của anh ấy với sự cẩn thận tối đa, Robie.”
Will Robie không nói gì. Anh không cần phải nói.