← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 34

“Sumter vẫn chưa hồi đáp,” Kelly nói khi tới gặp Decker và Jamison tại tiền sảnh khách sạn như đã hẹn trước. Anh mặc một bộ vét xám không áo gi-lê và sơ mi trắng, nhưng thay vì đôi bốt mòn vẹt, anh đi một đôi giày lười đen.

“Thật rõ ràng” Decker nói.

“Bộ Quốc phòng vận hành như một băng hà vậy, ít nhất đó là kinh nghiệm của tôi.”

“Sumter tới đây khoảng một năm trước, đúng không?”

“Đúng thế, khi việc vận hành trạm được chuyển giao.”

“Anh biết những gì về Vector?”

“Không nhiều. Nhưng họ có rất nhiều người tại đó. Và phần lớn đám này đều mang vũ khí. Loại khủng ấy.”

“Tôi có một câu hỏi,” Decker nói.

“Hỏi đi.”

“Tại sao lại cần đến những chiếc xe cấp cứu đó tại Trạm Không lực? Sumter đã nói đó là một nơi thực sự an toàn, không tai nạn, vì thế tôi không hiểu được.”

Kelly ranh mãnh nhìn anh. “Anh đã hỏi vậy khi chúng ta có mặt tại đó.”

“Và tôi đã không nhận được câu trả lời. Tôi nghĩ mình phải nhắm vào đó.”

“Anh nghĩ tôi biết sao?”

“Tôi nghĩ có thể anh có giả thuyết.”

“À, câu trả lời dễ dàng nhất là mọi cơ sở quân sự đều chuẩn bị cho trường hợp xấu nhất, vì thế có xe cấp cứu tại đó rất có thể chỉ vì lý do đó thôi.”

“Và có thể không phải. Quá nhiều biện pháp an ninh tại đó cho một hệ thống radar. Ý tôi là khó có khả năng một người có thể đột nhập và đánh cắp cái kim tự tháp đó.”

“Nhưng người ta có thể phá hoại nó,” Kelly vặn lại.

“Được rồi, tôi sẽ tính điểm cho anh về ý này,” Decker thừa nhận.

“Tại sao anh lại bận tâm về những việc đó?” Kelly hỏi.

“Tôi bận tâm nếu có điều gì đang diễn ra tại đó có thể liên quan tới Irene Cramer."

“Tôi không thấy mối liên hệ nào cả.”

“Việc của chúng ta là tìm ra nó, nếu tồn tại một mối liên hệ.”

“Chà, như tôi đã nói, tôi không nghe được gì về nơi đó hết.”

“Vậy thì chúng ta phải triển khai theo các hướng khác.”

“Và hướng đó sẽ là ở đâu?” Kelly hỏi.

“Tôi muốn quay lại khu Cư xá của Các Huynh đệ.”

“Anh muốn thu được gì tại đó?”

“Irene Cramer đã làm việc tại đó. Chúng ta có thể đã bỏ qua một chi tiết nào đó. Ít nhất, chúng ta cũng có thể nói chuyện với những người khác. Từ đó, một manh mối có thể xuất hiện.”

“Tôi sẽ báo trước với họ việc chúng ta sắp tới. Nhưng chúng ta hãy tiến hành một cách thận trọng. Họ đã bị chấn động mạnh bởi chuyện này.”

“Tôi chắc là vậy. Và chúng ta giải quyết vụ án này sớm bao nhiêu, họ sẽ có thể tiếp tục sống bình thường sớm bấy nhiêu. Việc không biết gì cũng không tốt cho họ.”

“Hợp lý đấy,” Kelly thừa nhận. Anh đột nhiên gườm gườm nhìn Decker. “Vài thanh niên phải vào viện tối hôm trước với đủ loại vết thương. Không có gì quá nghiêm trọng. Anh có biết gì về chuyện đó không?”

“Sao tôi lại phải biết?”

“Bọn họ không báo cảnh sát, nhưng một thuộc cấp của tôi đã có mặt ở đó để thẩm vấn vài gã ngu xuẩn khác dính vào một cuộc ẩu đả. Vậy nên anh ấy bắt gặp mấy tay thanh niên vừa kể. Đám này nói hai gã cực kỳ to con, bộ dạng bặm trợn đã đánh bọn họ bầm dập. Sáu chống lại hai, và hai người đó đã cho đám này vài đòn nặng ra trò. Rất ngạc nhiên khi chúng thừa nhận chuyện đó, song tôi nghĩ thậm chí chúng cũng bị ấn tượng mạnh. Anh chắc mình không biết gì về việc này chứ?”

“Có rất nhiều tay thực sự to con, bặm trợn trong thị trấn này.”

“Phải, rất nhiều,” Kelly nói, trông không có vẻ bị thuyết phục.

“Anh sẽ gọi cho Các Huynh đệ để chúng ta có thể tới đó phải không?” Decker nói. “Tôi sẽ đi lấy chiếc SUV và lái tới đây.”

Anh để Kelly và Jamison lại đó.

Kelly nhìn cô. “Vậy chính xác thì chuyện gì đang diễn ra đây?”

“Tôi không hiểu ý anh là gì.”

“Cả cô cũng đi theo con đường ám muội sao?”

“Ái chà, từ đó dùng để đi thi SAT được đấy.”

“Thế cô nghĩ tôi học được nó từ đâu?” Kelly đáp lại.

Trên đường chạy xe tới khu Cư xá, họ chạy ngang qua vị trí giếng dầu của Công ty Năng lượng Toàn Hoa Kỳ, nằm kề bên cả đất đai của Các Huynh đệ lẫn Trạm Không lực.

“Đại tá Sumter thực sự ghét tất cả những thứ này nằm ngay cạnh cơ sở của ông ấy,” Jamison nói. “Tôi đoán tôi có thể hiểu cảm giác đó. Ý tôi là nếu xảy ra tai nạn với mấy giếng dầu này, một vụ cháy hay gì đó, nó có thể ảnh hưởng tới việc ông ấy đang làm tại trạm.”

Kelly đưa một điếu thuốc chưa châm lửa lên miệng. “Dễ thế lắm. Như bắt cá trong chum vậy.”

“Cái gì cơ?” Jamison hỏi.

“Việc khoan dầu quanh đây.”

“Anh có bao giờ nghĩ tới chuyện làm việc trong ngành khai thác dầu không?” Jamison hỏi.

Viên thanh tra lắc đầu. “Tôi thích công việc ổn định hơn. Không có vẻ gì là tội ác sẽ có lúc biến mất.” Kelly đưa mắt nhìn Decker. “Nếu không làm cớm, anh sẽ làm gì?”

“Thất nghiệp,” Decker trả lời khá chân thành.