← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 35

Milton Ames và Peter Gunther đang đợi họ ở nhà ăn. Họ mặc đồ hệt như lúc trước, nhưng cả hai người có vẻ nhợt nhạt hơn, Ames trông yếu đuối và mất phương hướng.

Ames ấp úng, “Khi nào chúng tôi có thể nhận xác Pammie về? Chúng tôi cần an táng cho con bé chu đáo.”

“Tôi sẽ báo cho anh biết sớm nhất có thể, Milton” Kelly dịu giọng nói. “Sẽ không lâu nữa đâu.”

“Họ có... có bắt buộc phải... anh biết đấy?”

“Họ phải thực hiện một cuộc giải phẫu tử thi, đúng thế,” Jamison khẽ nói. “Pháp luật đòi hỏi như vậy trong hoàn cảnh tử vong đó.”

“Tôi... tôi đoán thế. Susan cứ hỏi mãi. Cô ấy... chúng tôi... muốn...”

Kelly nói, “Chúng tôi đang làm tất cả những gì có thể, làm ơn hãy tin như vậy.”

“Tôi tin mà, Joe. Cảm ơn anh.”

Decker nói, “Tôi biết các ông không lập hồ sơ giấy tờ về Irene Cramer, nhưng sau khi cô ấy cung cấp thông tin cho các ông về bằng đại học của mình, các ông có kiểm tra với Amherst để xem cô ấy có thực sự học ở đó không?”

Ames nói quả quyết, “Không, chúng tôi đã không làm thế. Tại sao cô ấy lại nói dối về bằng cấp chứ?”

Gunther chen vào, “Và tại sao có người lại mất công tới tận đây với một câu chuyện bịa đặt? Chúng tôi không trả lương cao lắm. Cô ấy có động cơ nào để nói dối chúng tôi về quá khứ của mình chứ? Tôi quả thực không thể nhìn ra.”

“Chà, nếu cô ấy muốn biến mất nhưng lại cần một công việc để nuôi sống bản thân thì sao?” Jamison nói. “Đó có thể là một động cơ.”

Biểu cảm của Gunther cho thấy rõ ràng ông không tin đây có thể là một lời giải thích khả dĩ.

Jamison nói, “Cô ấy có cung cấp cho các ông thư giới thiệu của những nơi làm việc trước để các ông kiểm tra không? Cô ấy đã ra trường được chừng tám năm. Trong quãng thời gian đó, cô ấy hẳn đã phải trải qua những công việc khác.”

Gunther và Ames đưa mắt nhìn nhau.

Decker nói, “Trong các cuộc phỏng vấn tuyển dụng, các ông luôn hỏi về kinh nghiệm của ứng viên tiềm năng. Các ông kiểm tra các thư giới thiệu.”

Gunther đan hai tay vào nhau và khẽ nói, “Chúng tôi cần một giáo viên và... cô ấy là người duy nhất nộp đơn ứng tuyển. Chúng tôi không có cơ hội kén chọn."

“Dạy học là một công việc khá mệt mỏi,” Ames nói thêm. “Và người ta có thể kiếm được gấp đôi mức lương chúng tôi đề nghị trả mà chỉ cần làm thu ngân cho cửa hàng. Vì thế, khi cô ấy nộp đơn cho vị trí đó, chúng tôi đã rất mừng.”

“Kỳ thực, tôi hình dung là các ông đang rất cần người?” Jamison hỏi.

“Phải.”

“Làm thế nào mà cô ấy biết các ông đang tuyển giáo viên vậy?” Decker hỏi.

Gunther trả lời, “Chúng tôi đăng quảng cáo online và cả trên báo địa phương. Có lẽ cô ấy đọc được và tới. Cô ấy trả lời phỏng vấn rất tốt, còn mang theo các bài giảng mẫu, có vẻ được chuẩn bị rất kỹ để dạy cho lũ trẻ của chúng tôi, dường như cô ấy cũng hạnh phúc và giỏi thích ứng. Thêm nữa là cô ấy đã làm việc rất tốt trong thời gian ở đây. Nếu anh còn nhớ thì chính Susan đã nói cho anh biết điều đó.”

Ames nói, “Nhưng tại sao lại có những câu hỏi này về quá khứ của Irene? Chúng có liên quan gì tới chuyện đã xảy ra với cô ấy chứ? Cô ấy là gái mại dâm. Chẳng phải bọn họ thường gặp phải chuyện xấu hay sao? Ý tôi muốn nói bản chất việc đó là thế, phải không nào?"

“Phải, có thể lắm,” Jamison nói. “Nhưng chúng tôi cũng phải điều tra theo cả những góc độ khác nữa.”

“Chúng tôi chỉ đang cố lần lại quá khứ của cô ấy. Nó có thể có tác động tới việc đã xảy ra,” Kelly giải thích. “Ít nhất, chúng tôi chưa thể loại trừ chuyện đó được.”

“Nghĩa là có thể ai đó liên quan tới quá khứ của Irene đã giết cô ấy?”

“Có thể.”

Gunther gật đầu. “Chà, việc đó đem lại ít nhiều an ủi. Ít nhất, có thể không phải người ở London là kẻ thủ ác. Tôi không thích nghĩ tới chuyện có thể đang có một kẻ sát nhân tàn bạo lượn lờ quanh đây.”

“Ông sẽ ngạc nhiên về số lượng địa điểm có những gã sát nhân tàn bạo lượn lờ quanh đấy,” Decker nói, hướng về Gunther một cái nhìn sắc lẹm.

Ames nói, “Tôi biết các vị cần tìm hiểu chuyện đã xảy ra với Irene, nhưng các vị có manh mối nào về kẻ đã sát hại con gái tôi không?”

Decker nhìn Ames. “Như Thanh tra Kelly đã nói, chúng tôi đang nỗ lực điều tra vụ án này. Cả hai vụ án đều là ưu tiên của chúng tôi.”

“Các vị có nghĩ hai vụ án có thể liên hệ với nhau không?” Gunther hỏi.

“Sao lại thế?” Kelly hỏi.

“Cả hai đều có liên hệ với nơi này. Cả hai đều bị giết khi họ rời khỏi khu vực của chúng tôi. Anh có nghĩ có thể thủ phạm là kẻ nào đó ác cảm với lối sống cũng như đức tin của chúng tôi hay không? Những chuyện này đôi khi cũng xảy ra. Bức hại tôn giáo.”

“Phải, có khả năng” Jamison nói. “Và chúng tôi sẽ điều tra góc độ đó, cho dù Cramer không phải là thành viên Cư xá.”

“Ai đó có thể thù ghét cô ấy vì cô ấy dạy học ở đây, hoặc vì lý do nào đó mà tưởng nhầm cô ấy là một thành viên cộng đồng.”

“Xin nhắc lại, chúng tôi sẽ điều tra về góc độ đó,” Jamison nói, đưa mắt nhìn Decker.

Kelly nói thêm, “Các ông có suy đoán nào về nơi Pamela sống ở London không?”

“Con bé chưa bao giờ nói với tôi,” Ames nói. Anh ta ngừng lời, biểu cảm trở nên không thoải mái.

Jamison nhanh chóng nắm bắt điều này và hỏi, “Anh có ý tưởng nào trong đầu không?”

“Bộ đồ nó mặc khi con bé được tìm thấy. Tôi đã thấy các món trang phục. Tôi... con bé chưa bao giờ mặc như thế khi nó sống tại đây. Tôi đã thấy cách nó ăn mặc ở trạm dừng xe tải nhưng bộ đồ này... bộ đồ này còn hơn thế nữa... Chuyện gì đã xảy ra ở đó vậy? Tôi muốn biết. Susan cũng đã hỏi tôi về chuyện ấy. Vợ tôi vô cùng lo lắng”

Kelly nói, “Anh biết đấy, con gái anh có thể chỉ thử một phong cách mới mà thôi.”

Ames nói, “Anh... anh có nghĩ con gái tôi đã... Ý tôi là... quan hệ? Với Hal Parker? Con bé không thể nào làm chuyện đó vì nó thấy ông ta... hấp dẫn. Ông ta còn già hơn chúng tôi!” Người đàn ông nhìn xuống. “Nhưng có thể nó đã...” Anh ta ngừng lời và lắc đầu. “Không, tôi không thể tin một chuyện như thế về con gái tôi. Nó không thể làm chuyện đó. Không bao giờ.”

Decker nói, “Khám nghiệm tử thi cho thấy cô ấy không có quan hệ tình dục, nếu chi tiết này khiến anh thấy dễ chịu hơn.”

Ames đưa hai tay ôm lấy đầu, rên rỉ và trông như thể sắp nôn ra ngay đó, ngay xuống tấm khăn hoa trải bàn.

Decker đưa tay áp lên vai Ames. “Tôi rất tiếc, anh Ames. Tôi chỉ muốn anh biết cho dù con gái anh tới đó làm gì, hành vi cụ thể ấy đã không diễn ra với Hal Parker, được không? Hãy xua nó ra khỏi tâm trí. Và hãy nói điều đó với vợ anh nữa.”

Ames ngẩng đầu lên, lau khô mắt rồi gật đầu. “Phải. Cảm ơn anh.”

Khi Decker liếc nhìn Jamison, cô đang há hốc miệng. Cô hối hả nói với Gunther, “Chúng tôi được biết là các ông đã mua đất từ Không lực phải không? Rồi sau đó, cho các nhà khai thác dầu thuê một phần đất?”

Gunther gật đầu. “Đúng. Tiền thuê đất trả rất đúng hạn. Thắng cuộc đấu giá đó là một trong những khoản đầu tư tốt nhất chúng tôi đã thực hiện.”

“Tôi chắc vậy,” Jamison nói.

Decker nói, “Ông có bao giờ thấy gì lạ ở cơ sở Không lực không?”

“Lạ à? Tôi chưa từng. Nhưng tôi không thực sự để tâm đến nó.” Gunther nhìn sang Ames. “Còn anh thì sao, Milton?”

“Nhà tôi không gần chỗ họ. Nhưng có những người khác sống gần trạm hơn. Tôi có thể hỏi họ.”

“Ông có phiền nếu chúng tôi làm việc đó, và nếu chúng tôi gặp họ ngay bây giờ không?” Decker hỏi.

Gunther nói, “Được thôi. Nhưng tất cả chuyện này để làm gì?”

“Tôi ước gì tôi có thể cho ông biết,” Decker nói. “Nhưng chính bản thân tôi cũng không chắc chắn.”