CHƯƠNG 36
Trong nhà ăn, Judith và Robert White ngồi bên kia bàn đối diện với Decker, Jamison và Kelly. Hai người còn trẻ, mới kết hôn chưa đầy ba năm, nhưng người vợ đã mang thai đứa con thứ hai. Chiếc khăn của người vợ sặc sỡ, quần áo của người chồng sẫm màu và không có trang trí gì. Trông anh chồng có vẻ bồn chồn; cô vợ thì có vẻ tò mò.
Họ được mời tới đây vì trang trại nhỏ của họ nằm gần nhất hàng rào ngoại vi cơ sở của Không lực.
Robert mân mê cái mũ của mình và chú mục xuống hai chân trong khi Decker quan sát hai vợ chồng.
“Hai người có thể kể cho chúng tôi bất cứ điều gì” anh nói, nhìn thẳng vào Judith. “Cho dù điều đó có vẻ quan trọng hay không.”
Robert nhún vai và ngước mắt nhìn lên. “Tôi không biết gì hết.”
Cô vợ thúc khuỷu tay vào cánh tay anh ta. “Bobby, nói với họ đi.”
“Suỵt, Judy, đây không phải việc của chúng ta.”
“Hai phụ nữ đã bị giết hại,” Jamison nói. “Một người từng sống tại đây còn người kia đã làm việc ở đây. Điều đó biến nó trở thành việc của chúng ta.”
Judith bắt đầu ứa nước mắt. “Bobby, hãy nói với họ đi. Điều đó quan trọng mà. Ôi, Pammie và cô Cramer tội nghiệp.”
Robert ngồi thẳng người lên, vẻ cam chịu hiện rõ trên nét mặt anh ta. “Được rồi, tôi nghe thấy những âm thanh lạ vào ban đêm.”
“Lạ? Như thế nào?” Decker hỏi.
“Những chiếc máy bay đến và đi. Có cả trực thăng nữa. Ánh đèn di chuyển qua phía trên nhà chúng tôi.”
“Và những con chó, hãy kể cho họ về lũ chó,” cô vợ cầu khẩn.
Robert ngồi thẳng người thêm và vẻ mặt anh ta tối sầm hơn. “Họ có chó an ninh ở đó. Những con vật hung dữ. Chúng tôi có một con chó con. Một lần, nó đi tới chỗ hàng rào bên ngoài. Chỉ do tò mò. Thế đấy, ơn Chúa là giữa bọn chúng có hai lượt hàng rào. Cứ nghĩ chúng sắp xé toang cả hai lượt hàng rào để vồ lấy con chó con của chúng tôi.”
“Và hãy nói với họ về cái-anh-biết-là-gì đó,” Judith nhắc nhở. Robert mím chặt miệng và lắc đầu.
Decker nhô người tới. “Cái-anh-biết-là gì?”
“Người đàn ông đó!” Judith nói. “Bobby, nếu anh không nói với họ thì em sẽ nói.”
“Chúa ơi, em này, em không thấy em đang đẩy chúng ta vào việc gì sao?”
“Sự thật luôn tốt hơn,” Decker nói. “Anh nói sự thật, anh sẽ không gặp rắc rối gì.”
“Là anh nói thế thôi,” Robert vặn lại.
“Bobby!” Vợ anh ta kêu lên.
Anh ta lại thở dài. “Khoảng một tháng trước. Lúc khuya. Tôi không thể ngủ được. Tôi đang ở trong căn xưởng nhỏ của mình sửa chữa vài dụng cụ. Chỗ đó cách hàng rào chừng chín mươi mét. Đúng lúc đó, tôi nghe thấy chấn động bên ngoài. Lúc khoảng hai giờ sáng. Chúng tôi chưa bao giờ gặp rắc rối nào quanh đây, nhưng, thế đấy, tiếng động này nghe không tốt lành gì cả. Tôi cầm một cái rìu trên bàn thợ và đi ra ngoài. Tôi có thể nghe thấy âm thanh của thứ gì đó đang chạy. Và rồi có tiếng la hét và sau đó, tôi nghe thấy mấy con chó đó sủa váng lên. Có vẻ họ đang nhốn nháo. Tôi chạy tới chỗ hàng rào nhưng dừng bước trước khi tới đó vì tôi có thể thấy ánh sáng. Các luồng sáng quét loang loáng khắp nơi vì những người cầm đèn đang chạy.”
“Tiếp đi,” Kelly nói.
“Tôi phát hoảng, vậy là tôi nằm bẹp xuống đất, nhưng tôi vẫn quan sát. Tối hôm đó, trăng khá tròn. Và rồi từ trong bóng tối, người đàn ông này nhảy lên hàng rào bên trong và anh ta cố leo lên đỉnh rào.”
“Trông người đó thế nào?” Decker hỏi.
“Anh ta để râu, mái tóc rối bù và dày. Anh ta cao, trông gầy nhẳng, lúc ấy anh ta đang lấy hết sức bình sinh để leo qua cái hàng rào.”
“Quần áo thì sao?”
“Trông như một bộ áo liền quần, và anh ta đi chân đất.”
“Tiếp theo chuyện gì đã xảy ra?” Jamison hỏi.
“Anh ta leo được nửa chừng thì một con chó đuổi kịp. Nó nhảy chồm lên và cắn chặt lấy một bên ống quần của anh ta. Anh ta la hét."
“Anh có hiểu được gì trong những lời anh ta nói không?”
“Không, tôi ở cách quá xa và những tiếng la hét đó với tôi nghe chẳng ra ý nghĩa gì cả. Tôi nghĩ anh ta bị điên hoặc đang phê ma túy hay gì đó. Nhưng chắc tôi cũng sẽ có phản ứng tương tự nếu một con chó cắn tôi như thế. Thế rồi, những người khác chạy tới, họ gọi con chó quay lại rồi lôi người đàn ông từ trên hàng rào xuống. Anh ta chấp nhận bỏ cuộc và buông xuôi. Một chiếc xe tải trờ tới, bọn họ tống anh ta lên xe, sau đó chiếc xe chạy đi. Rồi những người khác cũng rời khỏi chỗ ấy. Khi quay trở vào nhà, tôi run bần bật như một cái lá bị gió thốc.”
“Anh ấy đúng là đã như thế,” Judith nói. “Tôi pha cho anh ấy ít trà để giúp anh ấy bình tĩnh lại. Lúc đó, chồng tôi đã kể cho tôi nghe những gì xảy ra.”
Decker đưa mắt nhìn Kelly, anh này trông vừa quan tâm vừa lúng túng.
“Anh đã kể với ai khác về chuyện này chưa?” Jamison hỏi.
“Chưa,” Robert nói. “Cô biết đấy, đó là cơ sở của chính quyền. Tôi không muốn dính dáng tới bất cứ việc gì ở đó cả. Tôi chỉ là một nông dân. Chúng tôi chỉ muốn được yên thân, vậy thôi.”
Judith nói đầy kích động, “Các vị có nghĩ việc này có gì liên quan tới cô Cramer và Pammie không?”
“Có thể,” Kelly nói, trong khi Decker ngồi xuống và nhìn chằm chằm lên trần, chìm trong suy nghĩ.
Jamison hỏi, “Cô có biết Pamela và Irene Cramer không?”
Judith gật đầu. “Tôi biết Pammie khá rõ. Cô ấy không thích cuộc sống ở đây. Con trai chúng tôi mới có một tuổi, thằng bé vẫn chưa đi học, nhưng tôi có giúp cô Cramer ít nhiều ở lớp học. Tôi cũng giúp đỡ người giáo viên trước đó của chúng tôi.”
“Cô Cramer có bao giờ nói gì mà cô cảm thấy lạ lùng không? Cô ấy có nhắc tới cơ sở Không lực không?”
“Không, không bao giờ.” Judith ngừng lời. “Cô ấy có hỏi tôi sống ở đâu trong khu Cư xá.”
“Và cô đã cho cô ấy biết?” Jamison hỏi.
“Vâng. Dù chuyện đó thật tức cười.”
“Chuyện gì?” Jamison vội hỏi.
“À, tại đây, chúng tôi sống cộng đồng. Trong nhiều khu Cư xá của Trùng tẩy phái, tất cả mọi người thường sống trong những căn nhà nhỏ nằm sát nhau hoặc chung tường với nhau. Tôi biết điều này vì tôi có một người anh họ xa là tín đồ Hutterite cũng sống ở Bắc Dakota, nhưng không gần đây.”
Decker nhìn cô gái chăm chú. “Và ý cô là gì?” Anh lên tiếng.
“Chà, ở đây có đủ đất để tất cả chúng tôi có khu vực riêng của mình, và mỗi gia đình đều trồng trọt riêng ít nhiều. Chúng tôi góp phần lớn thu hoạch cho khu Cư xá, nhưng chúng tôi có thể giữ lại một phần để dùng riêng. Và mỗi người có thể trồng những thứ khác nhau họ thích mà khu Cư xá không trồng chung.”
“Và ý cô là gì?” Decker hỏi lại.
“Tôi đã nói với cô Cramer chuyện đó. Và những lời cô ấy nói thật tức cười. Cô ấy nói có lẽ không nên làm việc đó. Không nên tự trồng lương thực cho chính mình.”
“Tại sao cô ấy lại nói thế?” Jamison hỏi, liếc nhìn Decker.
“Tôi không biết. Cô ấy không bao giờ nói.”
Decker gấp gáp hỏi, “Cô ấy dạy học tại chỗ nào ở đây?”
“Trong ngôi nhà nhỏ làm trường học ở cạnh căn nhà nơi chúng tôi sản xuất trứng” Robert nói.
“Cô ấy có phòng làm việc tại đó không?”
Judith gật đầu. “Một căn phòng ở phía sau.”
Decker đứng lên. “Cô có thể dẫn chúng tôi tới đó không? Ngay bây giờ?”