← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 37

Doris, giáo viên của khu Cư xá, ra mở cửa khi họ gõ cửa. Bà đã ở tuổi năm mươi và ăn mặc như các phụ nữ khác tại khu Cư xá, nhưng váy, khăn của bà may bằng một loại vải có màu và hoa văn khác. Đằng sau bà, họ có thể thấy các học sinh ngồi thành hàng lối theo tuổi từ sáu tới vị thành niên, thành các nhóm riêng rẽ ở giữa căn phòng rộng. Tất cả đều nhìn những người vừa tới với thái độ vừa quan tâm vừa ngỡ ngàng.

Sau khi Judith giới thiệu Kelly, Decker và Jamison, Doris giải thích bà đang tạm thế chỗ Cramer.

“Chuyện xảy ra với Irene thật khủng khiếp,” bà khẽ nói.

“Phải,” Decker lơ đãng nói. “Thế này, chúng tôi cần xem qua phòng làm việc của Cramer.

“Ồ, được thôi. Đằng này.”

Bà dẫn họ đi ngang qua các học sinh. Vài cậu bé nhỏ tuổi ngước nhìn anh chàng Decker khổng lồ với vẻ kính nể, trong khi mấy cậu học sinh vị thành niên dõi theo từng bước của quý cô Jamison xinh đẹp.

Doris mở cánh cửa dẫn vào căn phòng nhỏ rồi mời họ vào.

Đó là một căn phòng mỗi chiều chừng ba mét, có một cửa sổ. Một bàn làm việc nhỏ được kê giữa phòng cùng chiếc ghế dựa lưng thẳng được đẩy sát vào khoảng để chân dưới gầm bàn. Hai tủ đựng tài liệu bằng kim loại kê sát vào tường.

Trên mặt bàn có một cái thấm mực, một tập giấy ghi chú gắn vào trục lật xoay, một chồng sách, và thứ trông có vẻ là vài cuốn tập học sinh.

Doris và Judith để họ lại để kiểm tra.

“Chúng ta đang tìm cái gì đây?” Kelly hỏi.

“Bất cứ thứ gì giúp ích được cho chúng ta,” Decker trả lời.

“Nghe có vẻ hơi mơ hồ.”

“Decker nghĩ rằng vụ giết hại Cramer có thể liên quan tới quá khứ của cô ấy. Trước khi cô ấy tới đây.” Jamison liếc nhìn Decker. “Những tội ác cũ phủ xuống những cái bóng dài, hay từa tựa như vậy.”

Kelly trông có vẻ tò mò với việc này. “Trước khi cô ấy tới đây hả? Có thể đó là lý do khiến Cục quan tâm chăng?”

Decker gật đầu. “Phải. Tôi nghĩ tìm ra lý do khiến cô ấy tới đây sẽ giúp ích rất nhiều cho việc tìm ra hung thủ.”

“Anh nghĩ rằng kẻ giết cô ấy có liên quan nào đó tới quá khứ của cô ấy?”

“Hoàn toàn có thể,” Jamison nhận xét.

“Tôi thấy cũng có lý.” Kelly mở các ngăn kéo bàn ra và nhìn vào trong, thậm chí còn kiểm tra bên dưới từng ngăn kéo. Jamison bắt đầu kiểm tra qua các cuốn sách và cuốn tập, trong khi Decker mở một trong các ngăn kéo tủ đựng tài liệu ra và bắt đầu tìm kiếm.

“Chẳng có gì ở đây hết,” một lúc sau, Kelly nói.

“Ở đây cũng thế,” Jamison nói và đặt cuốn tập cuối cùng xuống, trong khi Decker vẫn đang lục lọi qua các ngăn tủ đựng tài liệu.

Jamison ngồi xuống sau bàn làm việc và kéo tập giấy ghi chú có trục lật xoay về phía mình.

“Vào thời nay mà vẫn còn thứ này thì thật lạ, đặc biệt là với một người trẻ tuổi.”

Decker ngước nhìn lên khỏi ngăn kéo tủ. “Ở đó có gì không?”

Jamison lật qua vài tấm thẻ bắt đầu bằng chữ cái A. “Có vẻ tất cả chúng đều trắng trơn,” cô nói. “Tại sao lại để một tập ghi chú trắng trơn trên mặt bàn làm việc của mình chứ?”

Decker bước lại, cầm lấy nó từ tay cô, lật qua từng tấm thẻ. Cuối cùng, ở gần cuối tập thẻ, anh lấy ra một tấm có vài chữ viết trên đó.

“Nó ở dưới chữ cái nào vậy?” Kelly hỏi.

Decker nói, “Tôi nghĩ Cramer đang tỏ ra vui tính. Tấm thẻ này ở dưới chữ X, giống như đánh dấu X vào vị trí đó. Và tôi đoán cô ấy tính tới thực tế là gần như chẳng ai đi kiểm tra tất cả các tấm thẻ.”

“Chà, cô ấy đã không tính tới anh,” Jamison châm chọc.

“Trên đó viết gì vậy?” Kelly hỏi.

Decker đọc to. “Kế hoạch bài giảng C ngày 15 tháng Mười hai năm ngoái.”

“Anh có ý tưởng nào về việc nó có thể nghĩa là gì không?” Jamison hỏi.

Để trả lời, Decker hối hả lao tới chỗ tủ đựng tài liệu, nhanh chóng tìm kiếm trong các giấy tờ ở đó, rồi lấy ra một tập thời gian biểu. Anh lật mở nó tới tháng Mười hai.

“Đây, vào 15 tháng Mười hai, cô ấy viết cái tên ‘Bud', Nhà dưỡng lão Green Hills, Williston, Bắc Dakota.” Anh ngước lên. “Có cả địa chỉ cùng số điện thoại.”

“Tại sao cô ấy lại viết vào một trang kế hoạch bài giảng?” Kelly hỏi.

“À, xét tới thủ thuật với tập thẻ ghi chú, nhiều khả năng cô ấy không muốn nó hiện diện trong điện thoại của mình nhưng vẫn muốn có nó ở ngay gần để tra cứu khi cần.”

“Williston cách đây cũng không xa lắm,” Kelly nói. “Anh muốn tới đó tìm hiểu chứ?”

“Có, nhưng trước hết hãy gọi điện thoại để xem có ai tên là Bud ở đó hay không.”

Kelly lấy điện thoại ra, nhìn số điện thoại trên trang giấy rồi bấm số gọi.

Anh nói chuyện qua điện thoại một lát rồi chờ khoảng một phút. “Họ đang kiểm tra,” anh nói. Ai đó trở lại đường dây và anh lắng nghe thêm vài giây, rồi ngắt máy và nhìn hai người. “Họ không có ai tên là Bud sống ở đó hết. Cũng không có ai mang tên này từng sống tại đó gần đây.”

“Đó có thể là biệt danh,” Jamison nói.

“Nghĩa là chúng ta cần đi một chuyến tới Williston,” Decker nói.

Họ ra ngoài và lên chiếc SUV.

“Anh nghĩ đây sẽ là bước đột phá chứ?” Kelly hỏi.

“Mong lời anh nói đến được tai Chúa,” Decker trả lời.

“Giờ tôi cũng muốn có chút phép màu đây” Jamison phụ họa.

“Trông có vẻ là một nơi tốt đấy,” Jamison nói khi cô lái chiếc SUV vào bãi để xe của Nhà dưỡng lão Green Hills, một tiếng sau khi xuất phát.

Họ xuống xe và đi vào trong. Tại bàn trực ban là một cô gái trẻ mặc bộ đồ y tá màu xanh.

“Tôi có thể giúp gì cho các vị?”

Kelly đưa thẻ công vụ của mình ra, Decker và Jamison cũng vậy. Động thái này cho phép họ gặp người giám sát đang trực, một phụ nữ ngoài năm mươi có mái tóc bạc cắt ngắn, thân hình đường bệ và khuôn mặt cau có.

“Tôi đã nói chuyện với anh lúc trước rồi,” bà này nói với Kelly khi anh giải thích điều họ muốn. “Ở đây chúng tôi không có ai tên Bud hết.”

“Đó nhiều khả năng là một biệt danh,” Kelly nói.

“Vậy tên đầy đủ của người này là gì?” Bà ta hỏi.

“À, nếu chúng tôi biết thì tôi đã cung cấp cho bà rồi.”

“Đã từng có ai tên là Irene Cramer làm việc ở đây chưa?” Decker hỏi.

“Cramer? Irene Cramer, không, tôi không nghĩ là từng có ai như thế. Xem nào, tất cả chuyện này là gì vậy?”

Kelly lấy một bản sao giấy phép lái xe của Cramer ra và đưa cho bà ta xem. “Đây là Irene Cramer.”

Bà ta đeo kính lên và nhìn chăm chú vào bức ảnh. “Sao cơ, đây là Mary Rice. Ít nhất, đó là tên khi cô ấy làm việc tại đây.”

“Vào thời gian nào vậy?” Decker hỏi.

“Chúng ta tới phòng làm việc của tôi nhé.”

Họ đi theo người phụ nữ, băng qua hành lang tới một căn phòng nhỏ không cửa sổ, bài trí tẻ nhạt. Bà ta ngồi xuống bàn làm việc và đăng nhập vào chiếc máy tính để bàn.

“Tấm séc trả lương cuối cùng của cô ấy được chi trả khoảng mười bốn tháng trước."

“Cô ấy đã làm gì ở đây?” Jamison hỏi.

“Cô ấy làm việc với những người nội trú tại đây. Cô ấy làm vật lý trị liệu cho họ.”

“Và cô ấy có bằng cấp để làm việc đó không?” Decker hỏi.

“Có, cô ấy có tất cả giấy tờ cần thiết.”

“Và bà đã kiểm tra tất cả chúng, thư giới thiệu của cô ấy và những thứ khác?”

“Có chứ, đó là quy trình chuẩn của chúng tôi. Tất cả đều minh bạch.”

“Các vị có thể cung cấp cho chúng tôi bản sao của tất cả các giấy tờ đó chứ?” Kelly hỏi.

“Không, nếu không có trát. Tôi không muốn mang một vụ kiện tụng lôi thôi tới nơi này. Thế này nhé, tôi không biết cô ấy đã dính dáng tới chuyện gì, nhưng nếu Mary phát hiện ra..."

“Mary đã chết,” Decker nói. “Thế nên cô ấy sẽ không kiện cáo gì đâu.”

“Đã chết?!”

“Cô ấy bị giết. Đó là lý do chúng tôi có mặt tại đây.”

“Ôi Chúa ơi!”

“Và bà chắc ở đây không có ai tên là Bud chứ?” Jamison hỏi.

“Chắc. Tôi biết tất cả người nội trú ở đây. Không ai có tên hay biệt danh như thế cả.”

Decker chen vào, “Nhưng có ai có các chữ cái đầu tên họ như thế không B-U-D?”

Người phụ nữ bắt đầu gõ bàn phím. Vài phút trôi qua trong khi bà ta cuộn xuống qua vài màn hình. Rồi bà ta dừng lại và mỉm cười. “Brad. Bradley Unger Daniels. Đó là B-U-D, phải không nào?”

“Phải rồi,” Decker nói.