← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 38

“Mary à?” Brad Daniels nói. Người đàn ông đã già, nhăn nheo và đang ngồi trên xe lăn trong căn phòng vô khuẩn tí xíu mà ông sẽ gọi là nhà trong suốt phần đời còn lại của mình.

Decker, Jamison và Kelly ngồi đối diện với ông lão, gần như choán kín khoảng không gian nhỏ bé.

Jamison gật đầu. “Phải, Mary Rice. Cô ấy đã làm nhân viên vật lý trị liệu ở đây hồi hơn một năm trước.”

Những ngón tay bị viêm khớp của Daniels bám chặt lấy đầu cây gậy của ông. “Mary, phải. Ta biết cô ấy.”

Họ được cho biết Daniels đã ngoài chín mươi và đã ở nhà dưỡng lão được mười năm. Vợ ông lão đã qua đời; ông lão đã sống lâu hơn các anh chị em của mình và thậm chí hơn cả những đứa con mình. Những đứa cháu của ông lão đều sống ở bang khác và mỗi năm tới thăm ông một lần vào dịp Giáng sinh.

Kelly cố gắng cho ông lão xem bức ảnh của Cramer nhưng Daniels lắc đầu. “Thực sự ta không thể thấy được gì nữa.”

Decker nhìn quanh căn phòng. Cạnh giường, trên một cái giá nhỏ có bày vài bức ảnh chụp những đứa bé, cùng với vài tấm thiệp có vẻ là thiệp sinh nhật. Trên bàn đầu giường có để một cái mũ lưỡi trai. Đó là một cái mũ loại các cựu binh từng tại ngũ trong Thế chiến thứ hai vẫn đội, trên đó có phù hiệu quân chủng họ phục vụ.

“Ông đã ở trong Không lực trong Thế chiến thứ hai sao?” Decker hỏi, liếc nhìn cái mũ.

“Hồi đó gọi là Không lực Lục quân,” Daniels nói, mỉm cười yếu ớt. “Trước đó là Không đoàn Lục quân. Mãi sau này mới trở thành Không lực Mỹ.”

“Ông từng là phi công?” Jamison hỏi.

“Không. Ta là hoa tiêu.” Ông lão hoạt bát hẳn lên. “Bay trên B-17, B-24, và trên cậu bé lớn, chiếc B-29 Siêu pháo đài. Chà, đó là quãng thời gian thật sôi nổi.”

“Hoa tiêu ư?” Kelly nói.

Daniels chậm rãi gật đầu. “Ta vẫn luôn thích việc đó. Tín hiệu, sóng radio. Radar, hồi ấy vẫn còn mới mẻ. Đưa chúng ta tới nơi hướng đến rồi đưa chúng ta quay về. Ta đã thực hiện rất nhiều phi vụ ném bom. Ta luôn nghĩ mình sẽ chết mỗi lần xuất kích. Nhưng chưa bao giờ thành hiện thực.” Ông lão khẽ chép miệng.

“Ông đã làm gì sau chiến tranh? Ông đã rời quân ngũ à?” Decker hỏi.

“Không, ta ở lại và làm việc cho chính phủ.”

“Ông đã làm gì?” Jamison hỏi.

Lúc này, đôi mắt yếu ớt của ông lão nheo lại. “Tại sao cô lại muốn biết?” Giọng nói của ông đột ngột trở nên sắc lạnh.

Decker ngồi xổm xuống trước mặt ông lão. “Ông có nói chuyện với Mary về những việc ông đã làm không?”

“Các vị chưa trả lời câu hỏi của ta, tại sao ta phải trả lời câu hỏi của các vị chứ?”

“Ông quý Mary chứ?”

“Cô ấy là một cô gái dễ mến. Kiên nhẫn. Thúc đẩy ta phải tập trị liệu, nhưng cô ấy làm việc đó theo cách không quá áp đặt như một số người ở đây. Ta quý cô ấy. Thật tiếc là cô ấy đã rời đi. Cô ấy chuyển đi đâu vậy?”

“Ông có ngạc nhiên không nếu biết cô ấy chuyển tới London, Bắc Dakota?”

Ông lão do dự. “London?”

“Phải. Phức hợp Quốc phòng Douglas S. George được đặt ở đó.”

“Ta biết.”

“Vì ông đã làm việc tại đó? Cách đây đã lâu?” Decker hỏi.

“Có thể ta đã làm việc tại đó, có thể không. Nhưng nếu có, thì cũng là việc được xếp loại bảo mật,” Daniels nói. Ông lão nhắm mắt lại và nắm chặt hơn lấy đầu cây gậy của mình.

“Nhưng ông đã kể với Mary về việc đó?”

“Làm sao cậu biết?” Daniels nói. “Cô ấy nói với cậu thế à?”

“Không. Nhưng nếu không thì tại sao cô ấy lại chuyển tới đó sống? Nếu không phải vì lý do đó thì việc này thực sự là một sự trùng hợp quá lớn.”

“Ta không có gì để nói về chủ đề này.”

“Ông có biết là Không lực đã bán phần lớn đất ở quanh trạm radar không?”

“Bán đất à?” Daniels gằn giọng. “Bán cho ai?”

“Một giáo phái có tên Các Huynh đệ. Ông đã bao giờ nghe nói tới họ chưa?”

Daniels lắc đầu.

“Và giáo phái này đến lượt họ lại cho các công ty cắt phá thủy lực thuê đất.”

“Công ty cắt phá thủy lực?”

“Các công ty khoan cắt lòng đất để khai thác dầu và khí đốt.”

“Họ tiến hành khoan ở khu đất đó sao?” Daniels hỏi.

“Phải.” Decker liếc nhìn Kelly rồi Jamison. Anh quay lại với Daniels. Ông lão đang nhìn thẳng vào anh. “Vấn đề là, thật không may, chúng tôi không thể nói chuyện với Mary.”

“Vậy là các vị không biết cô ấy ở đâu?” Daniels nói.

“Chúng tôi biết.”

“Vậy thì có vấn đề gì?”

“Có kẻ đã giết cô ấy.”

Ông lão sững người. Trong giây lát, Decker nghĩ ông có thể bị một cơn đột quỵ.

“Ra khỏi đây,” ông lão đột ngột hét lên, ứa nước mắt. “Các người xéo ra khỏi đây, ngay lập tức. Để ta một mình. Để ta được yên một mình.”

Một điều dưỡng mặc đồng phục hối hả lao vào phòng.

“Ông Daniels?” Cô ta hốt hoảng gọi. “Có gì không ổn sao?”

Ông lão chỉ vào mấy người còn lại. “Mấy người này đang quấy rầy ta. Ta muốn họ xéo đi.”

Cô điều dưỡng nghiêm khắc nhìn ba người.

Jamison giơ ra phù hiệu FBI và nói, “Chúng tôi cần hỏi ông ấy vài câu hỏi khó vì một cuộc điều tra của cảnh sát.”

“Vâng, tôi thấy rồi. Nhưng lúc này ông ấy đang khó chịu. Tôi... tôi nghĩ các vị nên về. Sức khỏe ông cụ không được tốt.”

Jamison nắm lấy cánh tay Decker. “Tôi nghĩ cô nói đúng. Chúng tôi cũng đang định về.”

Họ rời khỏi căn phòng.

Trong lúc họ đi dọc hành lang, Decker nói, “Ông ta biết. Ông ta đã nói với Cramer điều gì đó khiến cô gái bỏ công việc ở đây, thay tên đổi họ và chuyển tới London.”

“Chúng ta chỉ không biết điều đó là gì,” Kelly nói.

“Ông ta đã làm việc tại Trạm Không lực,” Jamison nói. “Đó hẳn là mối liên hệ. Ông ta nói mình từng là hoa tiêu và đã quen thuộc với radar, sóng radio và những thứ khác. Đó chính là những thứ đang vận hành tại London.”

“Chúng ta cần tìm cho ra chính xác ông ta đã ở đó vào giai đoạn nào,” Decker nói. “Trạm radar đã hiện diện ở đó từ những năm năm mươi đúng không?”

“Đúng thế,” Kelly nói. “Tôi không biết thời điểm chính xác trạm bắt đầu hoạt động.”

“Tôi có thể đề nghị Bogart tìm hiểu việc đó,” Jamison nói.

Decker nói, “Và khi chúng ta biết ông lão đã ở đó vào thời gian nào và đã làm gì tại đó, chúng ta sẽ quay lại đây và làm cho ra lẽ với ông cụ.”

“Nhưng ông ta quả thực quá già rồi, Decker,” Jamison nói.

“Phải, tôi biết. Và vào lúc này, ông ta cũng là đầu mối tốt nhất chúng ta có để giải quyết vụ án này.”

Trong lúc họ đi bộ ra ngoài, Kelly nói, “Cái quái gì đang diễn ra ở đây vậy?”

“Tôi không biết,” Decker nói. “Nhưng chúng ta đang tiến tới gần chúng hơn.”

“Được thôi, nhưng hãy hy vọng chúng không tóm được chúng ta trước khi chúng ta tóm được chúng” Jamison nói, đầy dự cảm bất an.