← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 39

“Và Bogart nói anh ấy đang tìm hiểu chuyện đó à?” Decker hỏi.

Anh và Jamison đang đi bộ tới nhà hàng, nơi họ đã hẹn ăn tối với Baker và Caroline Dawson.

Decker đã thay sang một cái quần khác, một chiếc sơ mi trắng sạch sẽ, cùng chiếc áo khoác da đã sờn có hai miếng đắp ở khuỷu tay, cũng là bộ đồ lịch sự nhất anh có. Thời tiết đã thay đổi, nhiệt độ hạ xuống chỉ còn quanh mười lăm độ và hơi ẩm đã biến mất.

Jamison mặc một chiếc váy sẫm màu dài tới đầu gối, đi đôi bốt ngắn đế vuông có khóa kéo một bên, áo sơ mi trắng kèm theo áo khoác jean khoác ngoài.

“Phải. Tôi vừa nói chuyện với anh ấy. Và vì việc đó có liên quan tới bên quân sự nên anh ấy sẽ gọi cho Harper Brown.”

Harper Brown là người của DIA, hay Cục Tình báo Quốc phòng, cô từng làm việc với họ trong một vụ án trước đây.

“Tốt. Có gì về Cramer và lý do cô ấy quan trọng với Cục không?”

“Không. Tôi đã hỏi và anh ấy nói mình không tìm được gì. Chà, gió lạnh thật đấy,” Jamison nói trong khi kéo chiếc áo khoác jean vào sát người hơn.

“Hai ngày trước, cô còn phàn nàn về cái nóng.”

“Theo như tôi nhớ thì không chỉ có mình tôi phàn nàn.”

Trong lúc hai người tới gần nhà hàng, Decker nói, “Vậy, bữa tối nay, tôi phải làm gì nhỉ?”

Cô nhìn anh, không có vẻ ngạc nhiên vì cô ít nhiều đã lường đến câu hỏi này.

“À, trước hết anh hãy cố tự mình cảm thấy vui vẻ. Vài ngày vừa rồi đã rất căng thẳng, thậm chí ngay cả anh cũng cần nạp lại năng lượng. Tiếp theo, hãy có thái độ tích cực với Stan và Caroline. Đừng tới đó với suy nghĩ rằng cô ấy đang thay chỗ chị gái anh.”

“Và nếu tôi nói gì ngu ngốc thì sao?”

“Chỉ cần nghĩ về những gì anh sắp nói trước khi nói ra thôi.”

“Với cô thì dễ lắm,” Decker lẩm bẩm.

Một tấm biển đồng thau gắn bên cạnh cửa trước nhà hàng mang mấy chữ cái MADDIE’S. “Đó là tên mẹ cô ấy,” Jamison nói.

“Hẳn là ở đây không có sự tình cờ nào,” Decker đáp.

Nhà hàng Maddie's nằm ở tầng một của một tòa nhà gạch đã được cải tạo lại, với cặp đèn ga cháy sáng nhấp nháy hai bên cánh cửa gỗ bóng loáng.

Jamison liếc nhìn hai cây đèn cháy rực và mỉa mai, “Tuyệt, thêm methan.”

Dawson và Baker đang ở chỗ quầy bar uống một chút. Baker ăn mặc như Decker: quần kaki, áo sơ mi trắng, cùng một chiếc áo khoác đã khá cũ kỹ. Dawson lộng lẫy trong chiếc váy màu lam ngọc với thắt lưng da, quần tất đen và đôi giày đế thấp. Mái tóc cô buông xuống quanh vai. Họ đi tới bàn mình và ngồi xuống.

Jamison nhìn quanh ngắm nghía không gian bên trong, có vẻ vừa mới tinh vừa rất cũ kỹ nhưng được định hình một cách có chủ đích và ở đôi chỗ thậm chí còn khá nghệ thuật. “Ái chà, chỗ này thật sự đẹp quá. Tôi không nghĩ sẽ được thấy khung cảnh như thế này ở đây.” Cô đưa mắt nhìn Dawson lúng túng. “Tôi không hề có ý coi thường, xin lỗi.”

Decker nhìn cô với vẻ cười cợt, cúi người tới và thì thầm, “Hãy nghĩ trước khi cô nói gì đó.”

Dawson mỉm cười với vẻ thấu hiểu trước lời bình luận của Jamison. “Không sao, tôi hiểu mà. Nơi này thực ra là tác phẩm của tôi.”

“Cái gì?” Jamison thốt lên.

Baker cười hết cỡ và nói, “Cô ấy quản lý toàn bộ nơi này chứ không phải bố cô ấy.”

“Chúng tôi đã nói chuyện với bố cô,” Decker nói.

“Tại sao các anh lại cần nói chuyện với bố tôi?”

“Chỉ là những câu hỏi thường quy thôi.”

“Vậy đây thực sự là nhà hàng của cô sao?” Jamison hỏi, khéo léo thay đổi chủ đề.

“Bố tôi sở hữu nơi này trên danh nghĩa, nhưng tôi là người tìm nguồn tài chính, lên thiết kế, xây dựng, thuê nhân viên, mọi thứ từ lựa chọn dao dĩa tới khăn trải bàn rồi các loại gin phục vụ ở quầy bar. Nơi này có một trang web và một trang truyền thông xã hội, đồng thời chúng tôi cũng phục vụ và tổ chức những sự kiện đặc biệt.”

Jamison nhìn khắp không gian đông chật người. “Chà, nếu đây là một dấu hiệu thì cô đang thắng lớn đấy.”

“Trên thực tế, chúng tôi đã được đặt trước hết ba tháng tới. Có thể nói đây là lựa chọn duy nhất để ăn tối sang chảnh trong thị trấn. Tôi thuê được bếp trưởng từ Napa về.”

Baker tặc lưỡi nói thêm, “Chúng ta có được một bàn tối nay chỉ vì cô ấy là chủ nhà hàng.”

Caroline bật cười và nắm lấy bàn tay to lớn của anh. “Chuyện buồn cười là bố tôi đã nghĩ tôi điên. Ông nói đừng cố biến thị trấn này thành một thứ nó không phải.”

“Ý là sao?” Decker hỏi.

“Bố tôi luôn nhìn nhận London là một nơi nghèo nàn sẽ không bao giờ vươn được lên cao hơn vị thế đó. Ngay cả với tất cả sự giàu có do hoạt động khai thác dầu tạo ra. Nhưng tôi nhìn nhận khác. Tôi nghĩ chúng ta đã qua giai đoạn những chu kỳ phát triển bùng nổ rồi suy thoái. Người ta không chỉ tới đây làm việc, kiếm tiền làm giàu rồi rời đi. Họ tới để ở lại. Tôi biết thời tiết có thể là một thách thức thực sự, nhưng ở nhiều nơi khác cũng thế. Và những nơi ấm áp hơn chỉ cách một chuyến bay ngắn. Điểm mấu chốt là nếu ta có những thứ tốt đẹp ở đây, mọi người sẽ muốn ở lại và bắt rễ. Đặc biệt, người dân Bắc Dakota là những con người dễ mến. Những người chân lấm tay bùn chân chất.”

“Tôi là một người vùng Trung Tây,” Decker nói. “Thế nên tôi đồng ý với nhận xét đó.”

“Với số tiền họ có, người ta có thể chi trả và đánh giá cao những thú vui dễ chịu và sự phục vụ như tôi đang cố gắng cung cấp ở đây.”

“Tôi nghĩ điều đó thật tuyệt vời,” Jamison nói.

Baker nâng cốc. “Uống mừng những điều tuyệt vời.” Anh gật đầu với Dawson. “Và những con người tuyệt vời.”

Sau khi họ gọi món, Dawson hỏi về cuộc điều tra. “Tôi nghe nói đã có thêm một vụ án mạng nữa, còn Hal Parker thì mất tích.”

“Đúng thế. Pamela Ames. Cô ấy từng sống tại khu Cư xá của Các Huynh đệ,” Jamison nói.

“Tại sao lại có người muốn giết cô ấy chứ?” Baker hỏi.

“Có thể là do có mặt sai địa điểm, sai thời điểm, nếu Parker là mục tiêu.”

“Nhưng tại sao ông ấy lại trở thành mục tiêu?” Dawson hỏi.

Decker nói, “Trong hai người có ai biết Pamela Ames không?”

Baker lắc đầu, nhưng Dawson nói, “Tôi đã làm việc với Milton Ames về vài vấn đề kinh doanh. Tôi biết Pamela là con gái ông ấy, nhưng tôi không đánh bạn với cô ấy.”

“Tại sao Ames lại có mặt ở nhà Hal Parker?” Baker hỏi.

“Có thể họ biết nhau,” Jamison nói mơ hồ, đưa mắt nhìn Decker. “Chuyển đề tài.” Cô nói với Dawson, “Chúng tôi đã tới gặp bố cô tại nhà ông. Ngôi nhà thật đẹp.”

“Sau khi mẹ tôi mất, cả hai bố con tôi đều cần việc gì đó để giữ cho tâm trí bận rộn. Vì chúng tôi không chuyển tới Pháp nữa khi không có bà, tôi quyết định rằng xây một ngôi nhà mới cho bố sẽ là một điều tốt. Cho ông có thứ để bận tâm. Bố tôi thích đi vào chi tiết. Ông chỉ vừa hoàn thiện ngôi nhà xong. Phải mất gần hai năm với các đội thợ làm việc suốt ngày đêm.”

“Còn cô đã đương đầu với mất mát thế nào?” Decker hỏi.

Cô gái mỉm cười buồn bã. “Tôi cũng vùi đầu vào công việc.”

“Theo tôi biết, mẹ cô mất trong một cơn bão tuyết”, Decker nói.

Dawson gật đầu và xoa xoa lên một chiếc nhẫn đeo trên ngón tay út của mình. “Do ngộ độc carbon monoxide trong xe của bà,” cô khẽ nói với giọng ngắt quãng.

“Bà ấy định làm gì trong cơn bão tuyết đó vậy?” Decker hỏi.

“Alice Pritchard, một bà lão hàng xóm, đã gọi cho mẹ tôi. Nhà bà ấy bị mất điện và bà ấy gặp rắc rối. Sức khỏe bà ấy không tốt.”

“Tại sao bà ấy không gọi 911?” Decker hỏi.

“Mẹ tôi có thể tới nhà bà ấy nhanh hơn bên 911. Và chúng tôi có máy phát điện dự phòng, như thế bà Alice sẽ an toàn tại nhà chúng tôi. Chuyện như thế đã từng xảy ra trước đó, và lần nào bà Alice cũng gọi cho chúng tôi.”

“Nhưng mẹ cô đã không tới được chỗ bà Alice?” Decker nói.

“Không, và bà ấy cũng đã chết.”

“Chúa ơi,” Jamison thốt lên.

Decker nói, “Nếu bà hàng xóm đã chết, làm thế nào cô biết được bà ấy đã gọi cho mẹ cô và đó là lý do mẹ cô ra khỏi nhà giữa cơn bão tuyết như thế?”

“Mẹ tôi đã nhắn tin cho tôi khi bà Alice gọi. Nhưng vì chênh lệch múi giờ, mãi đến sáng hôm sau tôi mới đọc tin nhắn đó. Khi tôi đọc tin nhắn lần đầu tiên cũng là lúc người ta tìm thấy mẹ tôi trong chiếc xe khi cơn bão đã tan.”

“Tôi rất tiếc,” Jamison nói trong khi Baker dịu dàng vỗ vai Dawson.

Một khoảng im lặng buông xuống cho tới khi Decker gượng gạo nói, “Ừm, bố cô có nói chẳng mấy nữa cô sẽ khống chế cả thế giới.”

Jamison lúng túng đưa mắt nhìn Decker, nhưng trước khi cô kịp nói gì, Baker chen vào. “Con gái rượu hoàn hảo của bố.”

Decker để ý thấy Dawson dường như không hề vui trước nhận xét này. “Và theo như chúng tôi biết, cô có một người anh trai?” Anh hỏi, nhận lấy thêm một cái nhìn nghiêm khắc nữa từ Jamison.

Cô nói, “Tôi chắc Caroline sẽ thích nói về chuyện khác.”

Dawson ho và uống một ngụm nước. “Không, không sao đâu. Vâng, anh trai tôi, Hugh. Chúng tôi gọi anh ấy là Junior. Anh ấy... đã mất.”

Decker nói, “Joe Kelly đã nói với chúng tôi rằng anh cô và bố cô không nhất trí với nhau trong nhiều việc. Nhưng anh ấy không nói chi tiết.”

Dawson nhìn chằm chằm vào Decker dữ dội tới mức khiến anh cảm thấy không thoải mái. “Anh bạn Joe đáng mến. Anh ấy thích mập mờ như thế.”

“Anh ấy làm vậy không đúng sao?” Jamison hỏi.

“À không, tôi đoán anh ấy chỉ muốn che chắn cho gia đình tôi khỏi bị chú ý không đáng có. Joe luôn trung thành thế đó. Thực ra, anh trai tôi là người đồng tính và bố tôi rất không hài lòng về chuyện đó. Bố loại bỏ anh tôi ra khỏi di chúc, khỏi công việc làm ăn, khỏi cuộc đời ông. Cuối cùng thì tôi đoán là Junior đã không thể sống khi bị đối xử như vậy. Thế là anh tôi quyết định chấm dứt cuộc đời mình. Anh ấy đã uống một vốc thuốc ngủ. Tôi là người đã tìm thấy anh ấy.” Cô gái đưa khăn ăn lên chấm mắt.

“Khỉ thật, Caroline, anh không hề biết,” Baker nói.

“Anh chẳng có lý do gì để phải biết cả. Em rất quan tâm tới anh trai mình. Chúng em rất thân thiết.”

“Điều đó... điều đó hẳn đã khiến mối quan hệ giữa cô và bố cô trở nên khó khăn,” Decker nói.

“Hai bố con tôi đã không nói chuyện với nhau trong khoảng một năm sau khi Junior mất. Nhưng rồi chúng tôi mất đi mẹ, và... bố con tôi quyết định rằng, vì gia đình chỉ còn lại hai người, bố con tôi cần một cuộc đình chiến. Vậy là chúng tôi đã làm như thế.”

“Cô có nghĩ cuộc đình chiến sẽ được duy trì không?” Decker hỏi.

Cô gái gõ chiếc nhẫn của mình vào mặt gỗ, như thể để lấy may. “Tôi không nghĩ tôi có lựa chọn,” cô trả lời.

Decker nói, “Thế đấy, như Stan nói, tôi nghĩ bố cô thực sự nhìn nhận cô là con gái rượu hoàn hảo của ông ấy.”

Dawson nghiêm giọng nói, “Tôi không nghĩ thế.”