← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 45

Decker và Jamison lái xe quay về London. Khi về đến nơi, họ chạy xe ngang qua một tòa chung cư sáu tầng bóng bẩy trông khá mới.

“Có phải đó là Hugh Dawson không?” Jamison hỏi.

Người đàn ông nọ đang ra khỏi một chiếc Range Rover phiên bản mới màu đen.

“Phải, đúng đấy.”

“Ông ta ra ngoài muộn thật.”

Hai người quan sát trong khi Dawson lén nhìn quanh rồi sải bước qua cửa trước vào trong tòa nhà.

“Tấp vào lề đi,” Decker nói.

Jamison đỗ xe vào lề đường và hai người ra khỏi xe.

Jamison theo sau Decker vào trong tòa nhà. Có một bàn thường trực, và họ nghe thấy cửa thang máy đóng lại khi họ lại gần.

Một phụ nữ trẻ ngồi tại bàn, mặc bộ đồng phục màu xanh sẫm, đeo biển tên ghi SARAH. Cô nói, “Tôi có thể giúp gì được cho hai vị?”

Decker và Jamison cùng tiến lại. Decker nói, “Sarah, chúng tôi làm việc cho ông Dawson. Chúng tôi biết ông ấy có lịch ghé qua đây. Tôi nghĩ chúng tôi vừa lỡ dịp bắt kịp ông ấy.” Anh vỗ vào túi áo khoác của mình. “Chúng tôi cầm theo vài giấy tờ ông ấy cần. Ông ấy để quên và gọi chúng tôi mang tới.”

“Đúng là hai người vừa lỡ mất ông ấy. Ông ấy đã lên thang máy rồi. Tôi có thể cầm giấy tờ lên.”

Decker cau mày và lắc đầu. “Tôi chắc là cô hoàn toàn đáng tin cậy. Nhưng ông Dawson đã nói rất rõ ràng. Và những tài liệu này là tài liệu mật. Nếu ông ấy biết tôi giao chúng cho một người không được phép tiếp cận, tôi sẽ mất việc.”

Người phụ nữ nhìn Jamison.

“Anh ấy không đùa đâu,” Jamison nói.

“Chà, thôi được, tôi đoán là không sao. Ông ấy lên phòng 503.”

“Phải. Đó là...” Anh nhìn Jamison với vẻ bất lực. “Khỉ thật, tôi quên mất tên gã đó.” Anh nhìn người phụ nữ trực ban với vẻ xin lỗi. “Ông Dawson có quá nhiều quan hệ. Thật khó nhớ cho chuẩn được tất cả.”

Cô gái mỉm cười và nói, “Đó là căn hộ của ông McClellan.”

“Chính xác. Tôi biết mà. Ông già Stuart McClellan đáng mến. Chà, cảm ơn cô.”

Hai người vào thang máy và lên tầng năm.

“Dawson đang bí mật gặp McClellan sao?” Jamison hỏi.

“Không quá bí mật nếu cô trực ban biết về cuộc gặp,” Decker trả lời.

“Theo anh nghĩ chuyện gì đang diễn ra?”

“Những tập tài liệu trên bàn làm việc của ông ta chăng? Ông ta nói với chúng ta là đang thực hiện một vụ làm ăn lớn. Có thể cuộc làm ăn đó là với McClellan.”

“Nhưng tôi nghĩ họ không ưa nhau.”

“Vô khối người không ưa nhau vẫn làm ăn với nhau.”

“Anh nghĩ chuyện này có liên quan tới cuộc điều tra của chúng ta?”

“Có thể lắm. Đã có người bị giết và bị bắt cóc. Walt Southern bị đe dọa. Parker được Hugh Dawson thuê. Ông ta và McClellan là hai người giàu nhất ở đây. Đây sẽ không phải vụ án mang đầu tiên liên quan tới tiền.”

Hai người ra khỏi thang máy và đi tới căn số 503, đến nơi Decker gõ lên cánh cửa.

Họ nghe thấy tiếng bước chân đi tới và cánh cửa mở ra.

Chiếc cà vạt của Stuart McClellan chưa thắt, khuy áo vét không cài. Ông ta đeo một cặp kính đọc sách trễ xuống tận giữa sống mũi. McClellan ngước lên nhìn họ lúng túng.

“Các vị làm cái quái gì ở đây vậy? Mà làm thế nào các vị lên được trên này?”

Trước khi Decker kịp nói gì, Jamison bước tới. “Chúng tôi là đặc vụ liên bang đang điều tra một vụ án mạng. Ông thực sự nghĩ một người trực ban sẽ giữ chân được chúng tôi chắc?”

Decker liếc nhìn Jamison đầy ngưỡng mộ. Rồi anh nhìn ra phía sau McClellan khi nghe thấy tiếng di chuyển trong phòng. “Theo chúng tôi hiểu, ông không ở một mình.”

“Cái đó liên quan gì tới các vị?” McClellan gắt lên.

“Chúng tôi có thể vào chứ?”

“Không!” McClellan hét lớn.

Jamison nói, “Tốt, chúng tôi sẽ để mắt canh chừng nơi này cho tới khi có một trát khám xét.”

“Với lý do nào?” McClellan gằn giọng.

“Với lý do ông đang chứa chấp một nhân chứng chúng tôi cần nói chuyện ngay lúc này. Ông có nghe được không vậy, ông Dawson?” Jamison cao giọng nói thêm.

Dawson rẽ từ sau một góc khuất ra và đứng đằng sau McClellan. Ông ta trông có vẻ vừa bực bội vừa mệt mỏi.

“Các vị cần nói chuyện với tôi về việc gì?” Ông ta hỏi.

“Ông muốn nói chuyện ngay ngoài hành lang sao?” Decker nói. “Tôi cứ nghĩ ông muốn riêng tư ít nhiều kia.”

McClellan liếc nhìn Dawson, ông ta nhún vai.

Căn hộ rộng rãi và bài trí xa hoa. Decker để ý trong lúc anh cùng Jamison đi xuống hành lang là họ đã đi qua số 509 rồi không thấy thêm cánh cửa nào khác cho tới khi đến phòng 503. Vậy là có vẻ McClellan đã gộp vài căn vào làm một.

Anh nhìn quanh và nói, “Căn hộ đẹp quá.”

“Tại sao các vị lại ở đây?” McClellan hỏi. “Chúng tôi đang bận.”

“Bận gì?” Decker hỏi.

“Đó không phải việc của các vị” McClellan vặn lại. “Dù các vị có là đặc vụ liên bang hay không” ông ta nói thêm, hằn học nhìn Jamison.

Decker nhìn Dawson. “Tối đó, ông ấy đã có mặt ở khách sạn của ông. Ông đã nói mình đang thực hiện một vụ làm ăn lớn. Ông nói với chúng tôi rằng McClellan cuối cùng cũng đã có được mô hình kinh doanh đúng đắn cho mình, nghĩa là với ông ấy có thể sẽ không còn các chu kỳ bùng nổ và suy thoái nữa. Và ông ấy đã mua lại các tài sản khi xuống giá. Giờ thì các ông đang bí mật gặp gỡ?”

Jamison nói với Dawson, “Ông đang bán tháo cho McClellan, phải không nào?

Dawson nhìn McClellan. “Tôi đoán cái kim đã lòi khỏi bọc, Stu à."

“Chúng tôi không quan tâm ông đang làm gì với McClellan," Decker nói. “Và chuyện này sẽ không đi xa hơn nữa,” anh nói thêm khi McClellan trông có vẻ sắp nổ tung vì tức giận.

Dawson đút tay vào hai bên túi quần. “Vậy thì các vị quan tâm tới điều gì?”

“Tôi có hai vụ giết người, một vụ tự tử và một người mất tích.”

“Tự tử?” McClellan thốt lên.

“Walt Southern vừa xơi một viên đạn.”

McClellan trợn tròn mắt nhìn anh. “Walt? Tại sao?”

“Chúng tôi vẫn chưa biết. Có thể là mặc cảm tội lỗi. Ông có biết anh ta không?”

“Tôi biết anh ta. Nhưng không thân thiết.”

Decker nhìn Dawson, ông ta thay đổi biểu cảm khi bắt gặp ánh mắt anh. “Mặc cảm tội lỗi à?” Dawson lên tiếng. “Tội lỗi gì?”

“Ông có đoán ra lý do nào không?”

“Không. Và tôi không biết anh ta đủ rõ để biết đến bất cứ nỗi ám ảnh nào có thể khiến anh ta tự sát.”

“Hẳn anh ta đã tổ chức tang lễ cho vợ ông”

Đôi mắt Dawson nheo lại trước câu khiêu khích này. “Thế thì sao? Việc đó không khiến chúng tôi trở thành những người bạn thân nhất trên đời.”

“Vậy là Walt Southern đã thực hiện khám nghiệm tử thi của vợ ông?”

“Phải. Và khám nghiệm đã khẳng định bà ấy chết vì ngộ độc carbon monoxide. Và...” Dawson ngừng lời, nhìn Decker chằm chằm. “Anh đang ám chỉ điều gì?”

“Tôi không ám chỉ gì cả. Và Alice Pritchard đã chết vì nguyên nhân gì?”

“Nhiễm lạnh. Có vẻ bà ấy đã cố quay lại xe khi Maddie không xuất hiện. Người ta tìm thấy bà ấy ở bên ngoài, đông cứng.” “Còn tin nhắn vợ ông gửi cho ông?”

“Lúc đó, tôi đang ở Pháp với Caroline. Mãi tới sáng hôm sau, chúng tôi mới thấy tin nhắn. Lúc ấy đã quá muộn.” Ông ta quay mặt đi.

Jamison nói, “Đó là những gì Caroline đã nói với chúng tôi.”

“Liz Southern thế nào rồi?” Dawson chậm rãi hỏi.

“Chấn động, đau khổ, như ông có thể hình dung,” Jamison trả lời.

“Ông biết cô ấy sao?” Decker hỏi.

“Walt chuyển tới đây từ khoảng hai mươi năm trước và bắt đầu việc làm ăn của anh ta. Nhưng Liz là người London. Gia đình chúng tôi biết nhau. Bố mẹ con bé đã mất, và nó cùng Walt sống, à phải, bây giờ nó sống ở thị trấn. Nhưng con bé vẫn có trang trại của bố mẹ ở cách thị trấn 16km. Và nó cùng Caroline đã trở thành bạn tốt theo năm tháng. Liz nhiều tuổi hơn Caroline, tất nhiên rồi, không có anh chị em gì, lại chưa từng có con. Tôi nghĩ Liz coi Caroline như một cô em gái.”

McClellan chen vào, “Giờ các vị đã có thể tiếp tục với cuộc điều tra của các vị và để chúng tôi bàn chuyện làm ăn của chúng tôi chưa?”

Decker nhìn Dawson. “Caroline rất tự hào về nhà hàng mới của cô ấy. Cả nó cũng bị bán cho ông ta phải không?”

McClellan gay gắt nói, “Đây là việc cá nhân.”

“Thêm lần nữa, đó cũng là câu trả lời rồi.”

Dawson nói, “Đừng lo. Caroline sẽ ổn thôi.”

“Tôi sẽ không đặt cược lớn cho điều đó đâu,” Decker trả lời.