← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 46

Ống kính nhìn đêm cự ly dài là người bạn tốt nhất của Will Robie. Anh đang nằm mọp, quan sát qua một trong những thiết bị giám sát ưa thích của mình. Nó không sánh được với “thị lực” của trạm radar anh đang theo dõi lúc này, song thừa đủ tốt cho mục đích của anh.

Anh đã có mặt tại đây được một giờ và trong suốt quãng thời gian đó hầu như không nhúc nhích. Có thể nằm im bất động và tập trung cao độ vào mục tiêu trong những quãng thời gian dài khác thường là kỹ năng cơ bản của Robie. Không có nó, anh không thể thực hiện được công việc của mình.

Các nhân viên an ninh của Vector tiếp tục đi tuần. Một chiếc máy bay phản lực nhỏ đã hạ cánh trước đó chừng một giờ. Anh không thể thấy được ai đã xuống máy bay. Trước đó, hai chiếc trực thăng đã cất cánh và một chiếc đã trở lại. Vài chiếc xe đã rời khỏi trạm qua cổng chính, song tất cả đều đã quay lại.

Anh quan sát một chiếc xe nữa chạy hướng tới cổng trước. Anh chỉnh ống kính nhắm vào Đại tá Mark Sumter, người lái xe. Robie đã được cung cấp thông tin về viên đại tá và thấy qua nhiều bức ảnh chụp ông này. Sumter chỉ có một mình trong xe, không mặc quân phục.

Viên đại tá đi đâu vào lúc muộn thế này nhỉ?

Robie gấp chiếc giá ba chân đỡ ống kính lại và nhảy lên chiếc scooter chạy điện. Anh căn thời gian để mình tới điểm mà Sumter vừa chạy xe qua chừng mười giây sau.

Anh lao tới bám theo Sumter trong khi vẫn tắt đèn pha. Anh đã đeo vào một cặp kính nhìn đêm, giúp nhìn rõ mà không bị lộ bản thân do bật đèn pha. Sumter chạy thẳng xuống con đường, không rẽ vào giao lộ nào cho tới khi ông ta còn cách khu trung tâm thị trấn London chừng 8km. Tiếp theo, viên đại tá rẽ trái vào một con đường rải đá dăm chạy qua vùng trống trải. Đằng xa, khi rẽ vào đoạn đường cua gấp, Robie có thể thấy một ngôi nhà nhỏ còn sáng đèn. Phía trước nhà có một cái cây to.

Robie rời khỏi đường cái và để chiếc scooter nằm nghiêng xuống trong đám cỏ cao. Anh đi bộ quãng đường còn lại tới ngôi nhà. Anh đưa mắt nhìn quanh khuôn viên tìm kiếm người canh gác nhưng không thấy ai. Anh chọn vị trí giám sát đằng sau cái cây mọc cách cửa trước chừng ba mét. Không có chiếc xe nào khác đỗ trước nhà ngoài xe của Sumter. Một phút sau, Robie nhẹ nhàng bước tới cửa sổ trước, nơi ánh sáng đang tỏa ra ngoài.

Cửa sổ đã đóng, nhưng rèm không kéo hết. Qua một khe hở nhỏ, Robie có thể thấy hình dáng nhìn từ phía bên của một người đàn ông. Ông ta đã gần bảy mươi, cằm chảy xệ, tóc muối tiêu, mặc một bộ vét sẫm màu, kiểu cách bảo thủ với một chiếc nơ màu xanh và đỏ chưa được thắt.

Robie chụp hình người đàn ông bằng chiếc máy ảnh nhỏ cỡ ngón tay cái, tiếp đến lấy từ trong túi áo ra một thiết bị giống như một cây bút dài quá khổ, một đầu gắn tai nghe có dây. Anh áp đầu còn lại, có giác bám nhỏ, lên mặt kính và nhét tai nghe vào tai mình.

Những giọng nói vang vọng trong tai anh.

“Sự xâm phạm đáng quan ngại đấy, Đại tá,” người đàn ông lớn tuổi nói. “Đây không phải việc được dự kiến trước.”

Tiếp theo, Robie nghe thấy Sumter trả lời. “Chúng tôi không biết họ muốn gì. Không thể truy vết được chiếc SUV. Chuyện này không chỉ đáng quan ngại. Nói cho cùng thì sắp cháy đến mông tôi rồi đây này.”

“Đừng để mất bình tĩnh. Sẽ ổn cả thôi.”

“Nhắc lại, sắp cháy đến mông tôi rồi đây này.”

“Tất cả chúng ta đều thế. Nhưng điều chúng ta đang làm là cho lợi ích lớn lao hơn. Ông cũng đồng ý như vậy phải không? An ninh quốc gia và tất cả?”

“Phải, nếu không tôi đã chẳng ở đây."

“Vậy chúng ta chỉ cần tăng cường đảm bảo an ninh và làm việc kín đáo hơn. Tôi có thể can thiệp ở Washington cho ông. Ông có sự ủng hộ hoàn toàn của chúng tôi.”

“Và Vector?

“Họ làm việc của họ và làm tốt. Nói vậy là đủ rồi.”

“Nhưng nếu có kẻ nào đó tìm ra người có thể, thế đấy, làm nổ tung mọi thứ lên?”

“Đúng là không có sự nhất quán hoàn toàn về vấn đề này, song tôi nghĩ cho dù người dân Mỹ biết được, họ hẳn cũng sẽ không lo lắng.”

“Chúa ơi, chúng ta không thể đi tổ chức thăm dò ý kiến được. Toàn bộ việc này đều xếp loại bảo mật. Có thể là thứ xếp loại bảo mật cao nhất tôi từng can dự vào.”

“Cũng có thể nói tương tự về phần tôi, cho dù tôi đã làm công việc này lâu hơn ông rất nhiều. Vậy là FBI đã tìm đến ông và hỏi han?”

“Tôi đang trì hoãn việc trả lời. Và cuối cùng, tôi sẽ không trả lời bọn họ. Tôi sẽ đổ trách nhiệm cho các quy tắc an ninh của Bộ Quốc phòng.”

“Tôi nghĩ thế là khôn ngoan đấy. Tôi cũng có thể giúp chuyện đó. Tôi có các mối quan hệ cấp cao ở Cục. Loe ngoe gì là tôi dập hết.”

“Điều đó rất được hoan nghênh.” Sumter dừng lời. “Ông biết là chúng ta có thể chỉ cần trao đổi qua điện thoại thôi. Những cuộc gặp lúc đêm khuya thế này có thể gây ra nghi ngờ.”

“Không, chúng ta không thể nói chuyện trên điện thoại, cho dù đường dây có bảo mật đến đâu. Thư điện tử, tin nhắn, điện thoại, tất cả đều có thể bị ghi lại và sử dụng chống lại ta. Những cuộc gặp trực diện này không để lại bản ghi nào.” Người đàn ông ngừng lời. “Ngoại trừ trong trí nhớ của mỗi chúng ta.”

Sumter có vẻ hiểu được ý ông ta. “Tôi không bao giờ nói với bất cứ ai về chuyện này.”

Người đàn ông gật đầu. “Những thứ khác đều ổn cả chứ? Không có gì đáng quan ngại chứ?”

“Những thứ tôi đã nói với ông cũng đủ đáng quan ngại với tôi rồi. Nhưng phần còn lại của chiến dịch thì tốt cả.”

“Hay lắm. Được, tôi sẽ triển khai các nỗ lực của mình, còn ông sẽ làm những gì tôi đã khuyên. Vậy hẹn gặp lại vào tuần tới. Tôi sẽ cho ông biết địa điểm và thời gian.”

Robie rút lui ra cách ngôi nhà khoảng bốn mươi lăm mét và quan sát khi Sumter ra ngoài, lên xe và lái đi.

Khi người đàn ông còn lại không xuất hiện, Robie lại gần ngôi nhà hơn và chờ đợi.

Anh không phải đợi lâu.

Anh lui lại và ngồi thụp xuống khi âm thanh của chiếc trực thăng lại gần hơn. Anh thấy ánh đèn nhấp nháy từ bụng máy bay. Tiếp đến, một luồng đèn pha quét qua trên ngôi nhà và khoảng sân trong khi Robie nhanh nhẹn nằm bẹp trong đám cỏ cao, úp mặt xuống.

Anh chỉ ngẩng đầu lên khi đoan chắc rằng chiếc máy bay đang hạ cánh qua âm thanh của động cơ đang giảm công suất hoạt động và tiếng vù vù của cánh quạt trực thăng giảm tần suất.

Cửa trước ngôi nhà mở ra và người đàn ông lớn tuổi bước ra ngoài, nhanh nhẹn băng qua khoảng sân, leo lên, chui vào một bên cửa sau của chiếc trực thăng. Nó lập tức cất cánh, trong khi Robie chụp lại toàn bộ quá trình.

Một phút sau, anh lại ngồi trên chiếc scooter phóng như bay trên đường về phía thị trấn. Anh muốn báo cáo với Người Xanh.

Vụ này khó khăn hơn nhiều so với anh đã nghĩ.