← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 48

Robie đỗ chiếc xe scooter bên ngoài chính khu chung cư bỏ hoang nơi anh đã dẫn Decker và Jamison tới gặp Người Xanh. Sếp anh không ở đó, nhưng Robie có phương tiện liên lạc an toàn bên trong tòa nhà để liên hệ với ông. Và Robie cũng biến nơi hoang vắng này thành căn cứ của mình trong thời điểm hiện tại.

Âm thanh vọng tới tai anh, sớm hơn vài giây nếu so với một người không được huấn luyện kỹ càng như anh.

Vài giây cảnh báo nghĩa là anh sẽ sống được thêm một ngày nữa.

Có thể thế.

Anh lập tức lao người tìm chỗ ẩn nấp ở gần cửa trước tòa nhà và rút khẩu súng ngắn của mình ra. Anh có thể nhìn thấy có ít nhất năm người. Họ từ đâu tới thì không thể biết chắc. Nhiều khả năng bọn họ đã có mặt sẵn ở đây từ trước khi anh về tới. Nghĩa là nơi ẩn náu của anh đã bị lộ.

Dưới ánh trăng, anh có thể thấy mấy người kia mặc áo giáp nhẹ và mang vũ khí tự động, loại dùng tác chiến. Họ đang tiến tới theo đội hình tấn công hình kim cương. Không có cách nào để bắn một người mà không để lộ vị trí của mình. Và vị trí ẩn nấp của anh sẽ không chịu nổi hỏa lực phản kích tập trung.

Tình thế lưỡng nan này chỉ ra động thái chiến thuật đương nhiên đầu tiên. Vì vị trí hiện tại không thể phòng thủ được, anh phải di chuyển. Anh qua cửa trước và lên cầu thang trước khi bất cứ ai trong số mấy người kia có thể nhắm bắn. Bất cứ tòa nhà nào Will Robie từng chiếm lĩnh đều đã được anh nghiên cứu kỹ lưỡng trước, và tòa nhà này cũng không phải là ngoại lệ.

Anh rẽ trái, lao nhanh theo hành lang cắt ngang sàn chính. Anh tới cửa sau, quỳ xuống và ngó ra ngoài. Những ngọn đèn pin và nòng súng đang tiến về phía Robie. Đám này đủ khôn ngoan để chặn đường thoát phía sau anh. Vụ này hẳn có chuẩn bị trước ít nhiều. Anh nghe thấy tiếng cửa trước mở. Robie tới chỗ cầu thang, phi lên ba đợt thang, lao qua cửa rồi hối hả chạy theo hành lang tới căn phòng cuối cùng bên trái.

Anh mở khóa cửa rồi cài then lại. Anh chạy hết tốc độ tới cửa sổ trong khi nghe thấy tiếng rầm rập của rất nhiều bàn chân chạy lên cầu thang. Robie không nghĩ tới chuyện gọi cứu viện vì thực sự chẳng có ai để gọi cả - mà cho dù có thì những người đó sẽ chẳng bao giờ tới nơi kịp lúc. Robie phải trông cậy vào bản thân mình, điều chẳng mới mẻ gì với anh.

Anh mở cửa sổ và lôi ra cuộn dây thừng đã để sẵn từ trước đằng sau một món đồ nội thất. Ngoài ra còn có một chiếc túi nhỏ đựng vài thứ có thể hữu dụng, cùng thiết bị liên lạc của Robie. Anh đeo chéo chiếc túi qua vai rồi buộc cuộn thừng vào hàng song chắn chạy quanh ban công nhỏ ở bên hông tòa nhà. Robie nhìn xuống, không thấy ánh đèn pin hay những dấu hiệu khác của ai đang ở dưới. Hẳn bọn họ đều đã vào hết trong tòa nhà.

Ở đằng xa, anh thấy những chớp sáng nhấp nháy của một chiếc máy bay khi nó lướt qua trên bầu trời quang đãng. Ánh lửa sáng rực của các giếng dầu đang cháy xa xa, trông như những món đồ lấp lánh.

Anh thả người qua thành ban công, dùng hai chân kẹp quanh sợi dây thừng để giữ thăng bằng, và cẩn thận tụt xuống. Ngay khi hai bàn chân chạm đất, anh rút vũ khí ra, lắp ống giảm thanh vào nòng, quỳ một gối xuống, nhắm bắn và nổ súng vào người vừa nhô ra từ sau góc tòa nhà. Tay này lặng lẽ đổ gục xuống đất, nhưng âm thanh của phát súng giảm thanh có vẻ vẫn vang vọng khắp khoảng đất bằng phẳng, tối tăm như một phát đại bác.

Những người ở trên lúc này đang đi xuống, Robie có thể nghe thấy trong tòa nhà vọng ra tiếng bàn chân gấp gáp chạy xuống tầng một. Anh nhào sang trái trong khi đạn bắn như mưa xuống từ phía trên. Lúc này, đám người kia đang ở trên cao hơn, đó là vị trí tốt nhất. Những viên đạn cày tung lớp vữa trát tường của tòa nhà, các mảnh kim loại vặn xoắn văng tung tóe tựa những cơn cuồng phong nho nhỏ. Robie cảm thấy một mảnh cứa vào cánh tay mình, nhưng anh không hề chậm lại cho tới khi tới chỗ kẻ đã bị anh giết. Bằng một cử chỉ thành thạo, Robie đỡ tay này lên và dùng gã làm lá chắn trong khi đoạt lấy khẩu tiểu liên từ tay gã cùng ba băng đạn dự phòng ba mươi viên từ các bao đựng ở quần gã. Trong khi các viên đạn cắm vào kẻ đã chết, Robie đợi đến thời điểm súng ngừng nổ, rồi thả cái xác xuống và chạy vòng vào góc tòa nhà.

Ra tới mặt trước, Robie nhào người tới, nằm phục xuống và lập tức nổ súng đúng lúc một toán người dồn lại di chuyển sát nhau lao ra từ lối vào phía trước.

Vì đám người này mặc áo giáp nhẹ, anh chỉ ngắm bắn vào đầu, và trong nháy mắt đã hạ được cả năm người xông vào tầm bắn của mình. Những kẻ không chết ngay nên rỉ, gào thét và nguyền rủa trong khi Robie nhổm dậy, lao nhanh về phía chiếc scooter.

Anh nghe thấy một âm thanh khác khiến anh phải đổi hướng rồi nhào người nằm phục xuống, vừa đúng lúc những viên đạn chiu chíu lao qua phía trên. Robie lăn người sang phải, ngắm súng và bắn quét về phía khoảng trống phía trước mặt. Điều này cho anh vài giây quý báu để đánh giá mối đe dọa mới. Nó xuất phát từ hai hướng, góc la bàn chín mươi độ và bảy mươi hai độ.

Có vẻ mỗi nhóm có sáu người, có vũ trang và mặc áo giáp. Robie cảm thấy hãnh diện về chuyện đối phương về cơ bản đã điều động cả một trung đội tới để hạ mình.

Anh bắn nốt băng đạn để kìm chân kẻ thù thêm vài giây, rồi thay băng đạn áp chót vào súng.

Giờ thì không thể nghĩ đến chiếc scooter nữa. Đối phương đã chiếm lĩnh khu vực đó rồi.

Anh không thể chạy tới chiếc xe. Đối phương sẽ hạ gục anh chỉ sau vài giây. Không có sự trợ giúp nào, anh bị áp đảo, một chọi mười, và anh có hai băng đạn ba mươi viên cùng bảy viên đạn nữa trong khẩu súng ngắn. Đối phương nhiều khả năng có hàng nghìn viên đạn để bắn. Giờ đây sẽ chỉ là một cuộc chiến tranh tiêu hao với một kết cục rõ ràng duy nhất.

Anh nghĩ tới chuyện lấy điện thoại ra gọi cho Decker, không vì lý do nào khác ngoài báo cho Decker việc đang xảy ra và hãy tự lo thân mình. Nhưng Robie quyết định không làm thế. Đó là thái độ của kẻ thất bại và nó không thực sự nằm trong ADN của anh.

Anh nhìn sang trái rồi sang phải, tìm kiếm các phương án trong khi nhóm người phía trước chậm rãi tiến lên. Chỉ để chứng tỏ mình không phải loại có thể mang ra đùa bỡn, Robie tập trung vào gã đang dẫn đầu nhóm bên phải. Anh quan sát tay này qua ống ngắm trên súng ngắn của mình, theo dõi các động thái đánh lạc hướng của gã trong chừng mười giây. Robie nhận ra cách thức di chuyển của gã, giơ súng ngắn lên nhắm bắn, và khi tay này bước sang phải, đó là bước đi cuối cùng trong đời gã.

Trong khi gã ngã gục xuống chết, Robie lập tức lăn sang trái và tiếp tục di chuyển trong khi những viên đạn trút như mưa vào nơi anh vừa rời khỏi, phát súng của anh đã để lộ vị trí.

Thế rồi, những gã còn lại ngừng bắn và ngồi sụp xuống. Robie có thể hình dung bọn họ đang sử dụng thiết bị liên lạc để đánh giá tình hình và đi tới một giải pháp cho vấn đề nhỏ nhặt do anh gây ra.

Robie không đợi để đối diện với kết quả của cuộc thảo luận này. Anh lăn người sang trái và tiếp tục lăn đi cho tới lúc đến được chỗ một luống đất đầy những hoa chết và bụi cây nhỏ. Ánh đèn pin loang loáng quét đi khắp hướng trên mặt đất trong lúc đám đối thủ tìm kiếm anh từ một khoảng cách an toàn, vì tầm bắn chính xác của khẩu tiểu liên cũng có giới hạn. Khẩu súng được thiết kế để tạo ra hỏa lực kinh hoàng trong cận chiến, nhưng cực tệ ở cự ly xa.

Anh cân nhắc xem có nên nhắm vào các ngọn đèn pin như mục tiêu thuận lợi để hạ một hoặc hai người trong đám đối thủ hay không. Song làm vậy chỉ chuốc lấy hỏa lực dữ dội nhằm vào mình. Và anh không thể cứ mãi lăn vòng vòng ra khỏi nguy hiểm. Đối thủ sẽ phát giác ra và hướng hỏa lực vào mọi hướng anh có thể nhắm tới. Khi đó cuộc đối đầu sẽ trở thành trò chơi số lượng, và một viên đạn kiểu gì rồi cũng sẽ tìm trúng anh.

Robie đánh giá lại tình hình. Đây là một tình thế chết tiệt, hẳn rồi. Nhưng Robie còn nhiều quân bài để chơi.

Anh mở túi lấy ra hai ống kim loại cỡ nắm tay và một tai nghe có pin tích hợp. Anh đeo tai nghe lên và bật nguồn. Anh bật một công tắc khởi động trên mỗi ống kim loại, ném một ống đi rồi quăng nốt ống còn lại.

Chúng rơi xuống đất cách các đối thủ của Robie chừng sáu mươi centimet.

Quầng sáng chói mắt xuất hiện, tiếp đến là một loạt tiếng nổ, và những mảnh đạn ghém chết chóc, dày đặc di chuyển với tốc độ không ai có thể tránh nổi.

Hai giây sau, Robie nhổm dậy và bắn qua làn khói, xả hết băng đạn của mình. Rồi anh chạy chữ chi về phía bên trái hướng tới con đường.

Anh nghe thấy những phát súng bắn về phía mình, nhưng không viên đạn nào trúng đích.

Khi ngoảnh lại nhìn phía sau, khói đã tan, và anh bực bội thấy sáu người đang lao về phía mình. Bọn họ hẳn đã lường trước chiến thuật anh sử dụng và đã phục xuống đủ thấp để những viên đạn ghém bay qua phía trên một cách vô hại. Robie quay lại bắn nốt băng đạn cuối cùng về phía họ. Hai gã ngã gục, nhưng bốn gã còn lại bắn trả và tiếp tục truy đuổi.

Được rồi, trò chơi chết tiệt này có lẽ đang biến thành cuộc tử thủ cuối cùng của anh.

Anh quẳng khẩu tiểu liên hết đạn xuống, rút súng ngắn ra, quỳ một gối xuống và nhắm bắn. Anh hoàn toàn có thể hạ được hai gã trong nhóm đó trước khi hai gã còn lại hạ anh. Vào đúng khoảnh khắc này thì như thế là suýt soát hoàn hảo nhất có thể rồi.

Anh ngắm qua ống ngắm lắp trên ray Picatinny của mình, như đám đối thủ hẳn cũng đang làm với anh. Robie chuẩn bị tinh thần để đón nhận cú va chạm của những viên đạn sẽ kết thúc cuộc đời mình.

Được rồi Robie à, quả là một cuộc chạy đua cừ khôi, song mọi cuộc đua cừ khôi đều phải đến hồi kết thúc.

Một giây sau, một gã gục xuống, rồi người thứ hai.

Rồi người thứ ba. Tất cả đều bị bắn trúng đầu, và những mảnh xương sọ, da thịt cùng những luồng máu phun ra, vãi đầy trên mặt đất xung quanh khi họ ngã xuống.

Những phát súng nhanh và chính xác tới mức chúng gần như hòa lẫn vào nhau thành một phát súng duy nhất.

Vấn đề ở chỗ Robie vẫn chưa hề siết cò súng của mình.

Khi gã cuối cùng dừng lại và nhìn quanh, tự hỏi mấy phát súng quái quỷ từ đâu tới, phát đạn tiếp theo xuyên thủng sọ và thổi bay phần sau đầu gã.

Gã đổ vật ra đất Bắc Dakota không kịp nói bất cứ lời cuối cùng nào.

Robie đứng dậy khỏi mặt đất và nhìn quanh, khẩu súng ngắn của anh ở tư thế sẵn sàng. Việc ai đó bắn hạ kẻ thù của anh không nhất thiết có nghĩa người này là đồng minh.

Anh quay ngoắt lại khi nghe thấy tiếng bước chân thận trọng bước tới từ bên kia đường. Anh chĩa súng vào kẻ đang tiếp cận.

Khi người này tới đủ gần để Robie nhìn thấy, anh sững sờ, cảm giác mà anh chỉ từng trải qua vài lần ít ỏi trong đời. Robie hạ súng xuống.

“Cô làm cái quái gì ở đây vậy?”

Mặc toàn màu đen, Jessica Reel hạ khẩu súng trường bắn tỉa quen thuộc gắn ống ngắm ưa thích của mình xuống. Cô nhìn Robie từ đầu đến chân, rồi quan sát cảnh tàn sát sau lưng họ.

Nhìn chằm chằm trở lại anh, cô nói, “Còn gì khác nữa? Cứu cái mông của anh.”