← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 49

“Tôi muốn biết chuyện quái gì đang xảy ra," Joe Kelly thốt lên.

Lúc này đã là ngày hôm sau, anh chàng thanh tra đang đứng cạnh Decker và Jamison trong khi ba người quan sát mặt đất phía trước tòa chung cư bỏ hoang. Ngổn ngang những xác chết với những tấm vải phủ lên trên. Hàng trăm tấm đánh dấu màu vàng, cho biết vị trí tìm thấy vỏ đạn và đầu đạn, phủ khắp mặt đất.

“Trông như thể một cuộc đấu súng ác liệt đã diễn ra," Decker chậm rãi nhận xét.

“Cái đó tôi có thể thấy,” Kelly gầm gừ. “Điều tôi muốn biết là tại sao.”

“Làm sao chúng tôi biết được.” Decker bình thản trả lời.

“Những chuyện kiểu này chưa từng xảy ra trước khi các vị xuất hiện” Kelly trả lời dò xét.

“Không có nghĩa đây là quan hệ nhân quả,” Decker chỉ ra. “Các anh đã xác định được danh tính của thi thể nào chưa?” Jamison hỏi.

“Không ai có giấy tờ tùy thân hay bất cứ thứ gì khác có thể truy vết. Và theo tôi thấy đám người này trông không có vẻ là người Mỹ, ít nhất là phần lớn không phải.”

Decker liếc nhìn Jamison và nói với Kelly, “Anh có ảnh chụp những người chết không?”

“Có, sao?”

“Tôi muốn xem qua chúng. Có thể sẽ nảy ra gì đó.”

Kelly nhìn anh cảnh giác rồi nói, “Tôi sẽ lấy ảnh. Đừng đi đâu cả.”

Ngay khi anh rời đi, Jamison nói, “Đây là tòa nhà Robie đã đưa chúng ta tới để gặp sếp anh ta.”

“Tôi biết rõ điều đó.”

“Anh có nghĩ Robie...?”

“Đó là lý do tại sao tôi muốn xem mấy bức ảnh.”

Jamison nhìn quanh. “Nhìn cứ như chiến trường vậy.”

Decker gật đầu. “Kelly và đội của anh ta đã lục soát tòa nhà và bên trong trống không, nhưng ở sau nhà có dấu vết của một cuộc đấu súng khác và một sợi dây thừng dòng từ ban công xuống.”

“Anh đã thử gọi cho Robie bằng chiếc điện thoại anh ta để lại cho anh chưa?”

“Thành thực mà nói, tôi sợ không dám thử.”

“Anh sẽ sớm biết thôi. Kelly đây rồi.”

Kelly đến bên họ, chìa ra một chiếc iPad trên đó đã lưu ảnh chụp tất cả những người bị chết. Mất khoảng một phút để lướt qua hết. Decker và Jamison đưa mắt nhìn nhau nhẹ nhõm khi hai người thấy Robie không có trong các bức ảnh.

“Tôi không nhận ra bất cứ ai trong đám này, nhưng như anh đã nói, phần lớn bọn họ có vẻ là người nước ngoài. Đông Âu, Trung Đông. Vài người Á.”

Kelly lấy lại chiếc iPad. “Quả là một mớ hổ lốn.”

“Anh đã nói chuyện với Mark Sumter chưa?” Decker hỏi.

“Sumter, tại sao?”

“Thì ông ta đứng đầu phe quân sự tại đây. Chuyện này có thể là việc Lầu Năm Góc muốn biết.”

“Được thôi. Nhưng không có vẻ là cấp dưới của Sumter đã tới đây và có một trận đọ súng ra trò rồi bỏ lại tất cả những gã bị giết này.”

“Chà, anh sẽ không biết chắc cho tới khi hỏi ông ta,” Decker vặn lại. “Chính quyền thích bí mật mà.”

Kelly lắc đầu. “Chúng tôi sẽ mất hàng tuần để điều tra hiện trường này. Anh nghĩ Cục giờ sẽ cử thêm đặc vụ tới chứ?”

“Có thể,” Decker nói. “Nếu chúng ta có thể chứng tỏ vụ này liên quan tới các phần tử khủng bố.”

“Các phần tử khủng bố!” Kelly thốt lên. “Chúng làm cái quái gì ở Bắc Dakota chứ?”

“Đó là việc chúng ta phải tìm ra.”

Hai người chia tay Kelly và quay lại chiếc SUV.

“Anh sẽ gọi Robie chứ? Anh ta hẳn phải có liên quan tới chuyện này.”

“Các khả năng nằm ngay kia."

“Nhưng anh có nghĩ anh ta giết tất cả những người đó không? Điều đó dường như bất khả thi.”

“Theo tôi thấy thì dường như không gì là không thể với anh ta.”

Đúng lúc họ ra tới xe, điện thoại của Decker rung lên.

“Là Harper Brown,” anh nói trong khi kiểm tra màn hình.

“Hy vọng cô ấy có tin gì đó cho chúng ta.”

Decker trả lời điện thoại và Harper Brown, bạn của họ tại DIA, nói, “Anh dính vào chuyện quái quỷ gì ở đó vậy, Decker?”

“Tôi đang hy vọng cô có thể cho tôi biết. Mà Melvin thế nào?”

Melvin Mars là một trong những người bạn thân nhất của Decker. Một cựu ngôi sao bóng bầu dục đại học bị buộc tội giết người và kết án tử hình ở Texas, song Decker đã chứng minh anh vô tội. Mars và Brown hiện đang hẹn hò.

“Anh ấy rất ổn. Anh ấy gửi lời chào và bảo tôi nói với anh rằng nếu anh lại cần anh ấy làm vệ sĩ, đừng do dự gọi điện.”

“Tôi không nghĩ tôi cần cậu ấy ở bất cứ nơi nào gần chỗ này đâu. Thêm nữa, tôi nghĩ tôi đã có một vệ sĩ đủ tốt rồi.”

“Đừng để Alex nghe thấy anh gọi cô ấy là vệ sĩ đấy.”

“Tôi không nói về cô ấy đâu. Vậy cô có gì cho chúng tôi nào?”

“Tôi nghĩ thời gian là tối quan trọng phải không?”

“Suy nghĩ của cô trúng phóc.”

“Vậy bắt đầu từ đầu, tất cả những người từng trực tiếp biết về Phức hợp Quốc phòng Douglas S. George mà tôi có thể tìm được đều không cung cấp được gì hữu ích. Khi được xây dựng, cơ sở này đã nằm dưới sự quản lý của Không lực kể từ thời kỳ Chiến tranh Triều Tiên.”

“Nơi này đã là một phức hợp radar để phát hiện tên lửa trong suốt quãng thời gian đó sao?”

Thật lạ, cô không trả lời lập tức. “À, thật khó nói. Từ những gì tôi có thể tìm được, trạm không vận hành như một con mắt trên bầu trời cho tới tận cuối những năm 60, rất lâu sau khi Chiến tranh Lạnh bắt đầu.”

“Chiến tranh Triều Tiên diễn ra đầu những năm 50. Cơ sở này được dùng làm gì vào giai đoạn đó nhỉ?”

“Tôi không biết. Tôi không thể tìm ra.”

“Sao lại có thể vậy chứ? Không phải cô có mọi quyền tiếp cận tài liệu bảo mật mà họ ban hành sao?”

“Tôi đã tưởng là tôi có, cho tới khi tôi bắt đầu hỏi về nơi đó, nhất là những gì diễn ra tại đó vào những năm 50. Lúc ấy, tôi va vào một bức tường đá.”

“Theo tôi hiểu thì ở vùng này có một con mắt trên trời nữa.”

“Đó là điều tức cười khác. Phức hợp Bảo vệ Stanley R. Mickelsen tọa lạc ở miền Đông của bang, là một phần của Đơn vị Không gian 21, và được gọi là Trạm Không lực Cavalier. Nó nằm gần Grand Forks, Bắc Dakota, đã ngừng hoạt động từ năm 1976, nhưng trạm này có một phức hợp radar PARCS và tiếp tục quan sát cảnh giới các tên lửa bay tới cũng như theo dõi các vật thể trong không gian.”

“Viên sĩ quan chỉ huy cơ sở ở đây cũng mô tả công việc họ làm hệt như thế. Cả một cặp mắt ở Bắc Dakota ư? Chẳng phải hơi thái quá sao, nhất là khi Chiến tranh Lạnh đã kết thúc từ lâu rồi?”

“Anh có thể nghĩ vậy, Decker à, có thể lắm.” Cô ngừng lời. “Theo anh thì chuyện gì đang diễn ra tại đó?”

“Tôi nghĩ câu trả lời sẽ làm dựng tóc gáy thậm chí với cả một người như cô.”