← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 50

“Tình hình đang leo thang” Người Xanh nói.

Ông ta, Robie và Reel đang ngồi trong chiếc SUV màu đen của Reel chạy trên một con đường yên tĩnh cách London chừng chưa đến 2km. Đằng xa, họ có thể thấy các giếng khoan dầu và các đội công nhân đang đưa các phần mũi khoan và súng cắt phá vào trong lòng đất.

“Cảnh sát đang có mặt khắp khu đất,” Robie nhận xét.

“Chúng ta không có đủ nguồn lực để dọn sạch sẽ một hiện trường như thế. Nhưng nhờ cậu, đó là một thất bại lớn cho bọn họ.”

Robie liếc nhìn Reel. “Nhờ tôi và Jess. Tôi cứ nghĩ cô đang thực hiện nhiệm vụ ở phía bên kia bán cầu cơ đấy.”

“Tôi đã ở đó.” Reel là phiên bản nữ của Robie, cao ráo, dong dỏng, rắn chắc như đá, với nét mặt bình tĩnh và cương quyết của một phi công chiến đấu. “Nhưng sau đó, tôi nhận được cuộc gọi yêu cầu tới miền Bắc Dakota tuyệt diệu, nơi có những vấn đề khẩn cấp cần tới sự chú ý của tôi.”

“Cô đã bám theo tôi?” Robie nói, nét mặt hiện vẻ bối rối.

“Tôi biết lộ trình của anh, nếu không tôi đã không thể làm vậy. Đừng lo, anh không để sơ suất bước nào đâu.”

“Theo tôi hiểu, cô đã lựa chọn thời điểm hoàn hảo” Người Xanh nhận xét.

“Cô ấy đến chậm một giây nữa thôi là tôi đã ở yên dưới hai mét đất rồi,” Robie nói. “Jess và tôi đã kiểm tra một vài cái xác trước khi chúng tôi rời khỏi hiện trường”

“Đám đó không phải quân nhân của chúng ta,” Reel nói. “Bọn chúng thậm chí còn không phải người Mỹ.”

“Người ngoại quốc trên sân nhà,” Người Xanh lẩm bẩm.

“Điều đó dẫn tới câu hỏi tại sao” Reel nói.

Robie nói, “Decker đã nói với chúng ta về anh chàng nông dân nhìn thấy tay đàn ông cố gắng chạy trốn. Gã đó nói linh tinh vô nghĩa đúng không nhỉ?”

“Một thứ tiếng nước ngoài, nhiều khả năng là tiếng Ả Rập, có khi là tiếng Ba Tư. Tôi tin là Decker cũng đã đi tới kết luận tương tự rồi.”

“Vậy nơi đó là một nhà tù,” Robie nói.

Reel chen vào, “Chuyện một số tù nhân ở Gitmo đã được chuyển tới các nhà tù liên bang trên khắp cả nước là điều chẳng có gì bí mật. Nhưng cơ sở Không lực đó không phải nhà tù, ít nhất cũng không có ai nói với tôi như vậy.”

“Có thể bọn họ không nói với bất cứ ai,” Người Xanh đề xuất.

“Hiện tại chuyện gì đang diễn ra ở Gitmo?” Robie hỏi.

“Các chính quyền trước đã cố gắng hoặc duy trì hoạt động hoặc đóng cửa nó. Việc sau hóa ra lại khó khăn hơn thoạt nhìn. Hiện tại, nhà tù đó ngốn mất khoảng mười ba triệu đô la cho mỗi tù nhân. Hiện có cỡ một trăm tù nhân ở đó.”

“Vậy là một phẩy ba tỷ đô để giam giữ bọn họ,” Reel nói.

“Một cái giá trên trời” Người Xanh nói thêm. “Nhưng dường như chẳng ai biết phải làm gì với nó.”

“Vậy ông nghĩ là bọn họ đã chuyển một số tù nhân tới đây?” Robie nói. “Tại sao?”

“Tôi không nói thế” Người Xanh nói. “Đây có thể là những tù nhân mới. Chúng ta vẫn đang chiến đấu, tất nhiên rồi. Taliban, Al-Qaeda, ISIS, thậm chí cả quân nổi dậy Houthi và gián điệp Iran, rồi những nhóm khác ít được biết đến hơn.”

“Vậy Trạm Không lực lúc này có thể là Gitmo thứ hai?” Reel hỏi.

“Và có thể đang làm trên tù nhân những điều không còn được cho phép tại Gitmo thứ nhất,” Người Xanh trầm ngâm.

“Nghĩa là tra tấn?

“Tôi từng nói theo kiểu trong ngành và diễn đạt thành 'các kỹ thuật thẩm vấn tăng cường', nhưng, thế đấy, với những trò như trấn nước, chúng ta cần gọi tên theo đúng bản chất của chúng.”

“Làm thế nào mà một chuyện như vậy lại được cho phép chứ?” Reel nói. “Và ở một cơ sở quân sự? Bộ Quốc phòng vẫn luôn chống lại chuyện đó. Nó vi phạm Công ước Genève cũng như mở đường cho việc binh lính Mỹ bị bắt làm tù binh cũng phải chịu sự đối xử tương tự.”

“Việc này có lẽ không được cho phép, ít nhất không phải qua các kênh chính thống” Người Xanh nói. “Tôi nghĩ các chính trị gia đã học được điều đó rồi.”

“Và nó dẫn chúng ta tới cái này,” Robie nói. Anh lấy ra một thẻ nhớ cắm vào cổng USB trên máy tính xách tay của mình. Anh mở những bức ảnh chụp tối hôm trước ra và xoay máy tính về phía Người Xanh.

“Người này đã gặp Sumter, và cho dù họ đang làm gì thì chắc chắn cũng không phải chuyện quang minh chính đại.”

Người Xanh nhìn vào những bức ảnh chụp người đàn ông lớn tuổi hơn.

“Ông nhận ra ông ta chứ?” Reel hỏi.

Người Xanh gật đầu. “Patrick McIntosh, một cựu nghị sĩ bí hiểm không làm gì mấy trong thời gian ông ta ở D.C.. Sau đó, ông ta đã để lại dấu ấn của mình, trước hết trong vai trò chủ tịch một công ty tư vấn, và bây giờ trong vai trò chuyên gia vận động hành lang, một cao thủ mua quan bán chức đáng gờm với lịch hẹn làm việc ăn đứt bất cứ ai. Ông ta ham muốn kiếm càng nhiều tiền càng tốt bằng bất kể cách nào có thể. Ông ta có quan hệ cực kỳ tốt với mọi nhánh quyền lực liên quan.”

“Chưa bao giờ nghe nói tới ông ta,” Robie nói. Reel gật đầu tán đồng.

“Ông ta sẽ rất vui khi được nghe điều đó. McIntosh làm việc trong bóng tối. Ông ta chỉ bước ra ánh sáng khi thích hợp, thường là để nhận một vinh dự nào đó cho vai trò nhà từ thiện, được thực hiện chỉ để duy trì quan hệ tốt với những người ông ta cần, nhằm thúc đẩy các mục đích của bản thân.”

“Nghe có vẻ như ông biết rõ ông ta,” Robie nói.

“Tôi đã có những cuộc cãi vã với ông ta. Tôi thấy ông ta luôn đề phòng, cẩn thận, thủ đoạn, vô cảm tới mức bàng hoàng, và không ngần ngại dối trá khi thấy có lợi cho bản thân. Biết vậy nên tôi luôn ngạc nhiên về chuyện ông ta không vươn lên cao hơn trong chính quyền.”

Robie đưa cho Người Xanh thiết bị ghi âm anh dùng để thu lại cuộc nói chuyện giữa hai người nọ. “Ông cần nghe cái này.”

Người Xanh bật thiết bị ghi âm lên và nghe cuộc nói chuyện một cách rất chăm chú.

Nghe xong, ông tắt máy và nhắm mắt lại trong giây lát. Khi ông mở mắt ra, Robie hỏi, “Ông sẽ làm gì với việc này?”

“Tôi sẽ làm những gì cần làm. Và tôi sẽ hành động nhanh chóng. Nếu bọn họ đang duy trì một nhà tù ở đó, chúng ta cần chấm dứt việc này nhanh chóng và êm thấm nhất có thể.”

“Ông có cần chúng tôi giúp gì trong chuyện đó không?”

Người Xanh giơ thiết bị ghi âm lên. “Anh đã giao cho tôi mọi thứ tôi cần.”

Reel khoanh tay trước ngực và hướng về phía Người Xanh một cái nhìn nghiêm nghị. “Vậy hành động tiếp theo của chúng tôi là gì?”

“Hai người sẽ bám sát Decker và Jamison. Tôi sẽ cho hai người biết khi nào có thể báo cho họ những gì hai người biết và yêu cầu họ làm tương tự. Dựa trên tất cả tin tức tổng hợp lại, khi đó chúng ta có thể hy vọng đưa ra được một chiến lược để tiếp tục.”

“Ông có nghĩ chia sẻ những gì chúng ta biết với họ là khôn ngoan không?” Reel nói, trông có vẻ ngạc nhiên.

Robie nói, “Chúng ta có thể tin tưởng họ.”

“Và vì anh đã cứu mạng Decker, tôi nghĩ anh ấy sẽ tin tưởng và trông cậy vào anh,” Người Xanh nói. “Và ở một mức độ nhất định, anh ấy có thể.”

“Ông thấy lịch trình của chúng ta bị lệch ở một điểm nào đó không?” Robie hỏi.

“Tôi đã thấy chuyện này xảy ra trước đây, thế nên tôi không thể nói bây giờ nó sẽ không xảy ra. Chúng ta chỉ cần xem diễn biến ra sao.”

“Khi nào ông muốn chúng tôi gặp họ?”

“Thế này nhé,” Người Xanh nói. “Bất cứ điều gì được lên kế hoạch tại đây đều gấp gáp. Tôi cảm thấy chúng ta không có thời gian để lãng phí. Và không chỉ có chuyện nhà tù này. Còn một chuyện khác nguy hiểm hơn nhiều đang diễn ra tại đây. Một lời ám chỉ 'quả bom hẹn giờ' không đem đến một giấc ngủ ngon hay sự lần lữa. Giờ hãy đưa tôi tới chỗ đường băng. Tôi cần quay về D.C. nhanh nhất có thể. Tôi có nhiều chuyện cần thu xếp và không có nhiều thời gian để thực hiện chúng. Thêm nữa, tôi có một cuộc họp phải dự.”

Reel tăng ga chiếc SUV và họ lao vút đi.