CHƯƠNG 51
“Amos Decker? Rex Manners đây. Nghe nói anh muốn biết ít thông tin về một tay đào ngũ tên là Ben Purdy.” Decker trả lời cuộc gọi khi ngồi trong phòng khách sạn ngày hôm sau.
“Đúng thế, Rex, cảm ơn anh đã liên lạc lại với tôi. Anh có gì rồi?”
“Một cái tên và một địa chỉ. Beverly Purdy. Người phụ nữ này sống ở Montana, cách biên giới Bắc Dakota, nơi theo tôi hiểu anh đang có mặt, vài giờ chạy xe.”
“Đúng thế.”
Manners cho anh địa chỉ. “Beverly Purdy là mẹ của Ben. Bà ấy góa chồng, và Ben là đứa con duy nhất của bà. Bà ấy sống trong một trang trại, trồng trọt đôi chút và chăn nuôi. Tôi không biết liệu Purdy có đang sống ở đó hay không, nhưng dường như đó là một địa điểm tốt để anh bắt đầu tìm kiếm.”
“Tôi đánh giá cao sự trợ giúp của anh. Hãy gửi hóa đơn cho tôi qua thư điện tử. Tôi có thể cung cấp địa chỉ của tôi cho anh.”
“Đừng lo về chuyện đó. Các điều tra viên tư nhân vẫn giúp nhau mà. Anh có thể báo đáp vào một ngày nào đó. Chúc may mắn.”
Manners ngắt liên lạc, và Decker cất điện thoại đi. Anh gọi cho Jamison và báo cho cô biết. Khi họ dùng Google tìm vị trí trang trại của Purdy, hai người biết được trang trại này nằm cách London năm giờ chạy xe.
“Chúng ta có nên kéo Kelly đi cùng không?” Jamison hỏi.
“Tôi không muốn lôi kéo anh ta vào một việc có thể quay lại ám ảnh anh ta. Đến một lúc nào đó, có thể chúng ta phải nói cho anh ta biết, nhưng không phải bây giờ.”
Họ gặp nhau dưới sảnh khách sạn rồi chạy xe ra ngoài thị trấn hướng về phía tây.
“Anh đã liên lạc với Robie chưa?”
“Chưa. Tôi đang định gọi thì anh chàng thám tử tư kia gọi tới. Chúng ta hãy kiểm tra Purdy trước, rồi sau đó có thể liên lạc với Robie khi quay về.”
Chuyến chạy xe dường như dài hơn thực tế vì không có gì để nhìn ngoài cảnh vật không bao giờ thay đổi.
“Tôi chưa bao giờ ở trong một chiếc xe lâu như thế mà không nhìn thấy một chiếc xe khác,” Jamison nói trong khi lái xe. “Và tôi lớn lên ở Indiana.”
“Đây là vùng Bầu trời Mênh mông”
Jamison nhìn ra ngoài cửa xe. “Anh nói đúng đấy. Anh không thể có cảm nhận này ở D.C. hay New York.”
Decker nhìn vào cổ tay cô, nơi có hình xăm Iron Butterfly. “Cô nói mẹ cô đã khiến cô thích ban nhạc này khi cô còn là một cô nhóc. Sau khi họ tái hợp.”
Cô mỉm cười. “Ái chà, trí nhớ tốt quá.”
“Vẫn nghe nhạc của họ chứ?”
“Tôi đã chuyển sang Janis Joplin, và The Doors.”
Anh liếc nhìn bàn tay cô. “Khi tôi gặp cô lần đầu tiên, tôi để ý thấy đường hằn nhẹ trên ngón đeo nhẫn của cô từ quãng thời gian khi cô còn kết hôn trước đây.”
Cô liếc nhìn anh sắc lẻm. “Tôi chưa bao giờ biết anh lại nói chuyện vãn đấy. Có chuyện gì thế?"
“Có thể tôi đang tiến hóa.”
“Được rồi.”
“Cô chưa bao giờ thực sự nói về chồng cũ của mình. Cô chỉ nói với tôi là cô đã kết hôn trong hai năm và ba tháng, rồi mọi thứ trục trặc. Anh ta không phải người đàn ông như cô nghĩ và có thể cô không phải người phụ nữ như anh ta nghĩ.”
Cô cau mày. “Đôi lúc, ký ức hoàn hảo của anh thực sự khó chịu.”
“Vậy cô nghĩ tôi cảm thấy thế nào?”
“Chẳng có gì để nói về chuyện đó ngoài những gì tôi đã nói rồi. Dan khác hẳn khi chúng tôi hẹn hò. Anh ấy là tất cả những gì tôi thích. Sau khi chúng tôi tuyên thệ và bắt đầu sống với nhau, anh ấy trở thành tất cả những gì tôi không thích. Và có thể tôi cũng trở thành như thế với anh ấy. Cho dù tôi không nghĩ mình từng thực sự thay đổi.”
“Chia tay thân thiện?”
“Cả hai chúng tôi đều còn quá trẻ và tôi lại quá ngây thơ. Quá sức ngây thơ. Anh ấy... anh ấy lợi dụng điều đó, ít nhất khi nghĩ lại tôi thấy thế.”
“Giờ anh ta ở đâu?”
Cô nhún vai. “Tôi cũng mù tịt như anh thôi.” Cô lại liếc nhìn anh với ánh mắt khó chịu mà cô chấm dứt bằng một nụ cười ấm áp. “Ngay lúc này, tôi nghĩ tôi sẽ thích hơn khi anh không để tâm tới các vấn đề cá nhân.”
Anh giơ hai tay ra bộ đầu hàng rồi nhìn ra ngoài cửa xe. “Khi tôi tỉnh lại từ cơn hôn mê tại bệnh viện sau khi bị chấn thương nặng trên sân bóng, tôi đã nghĩ mọi thứ đều bình thường. Tôi đã nghĩ mình vẫn bình thường. Cho tới khi chuyện đó xảy ra.”
“Cái gì xảy ra?”
“Cô biết cái màn hình nhỏ trên giá người ta dùng để theo dõi các chức năng sống của bệnh nhân chứ?”
“Biết.”
“Khi tôi nhìn vào những con số trên đó, tôi thấy chúng bằng đủ thứ màu sắc khác nhau. Thoạt đầu, tôi chỉ nghĩ thị lực của mình còn bị rối loạn, hay có thể tôi chỉ đang chưa tỉnh táo. Cô cần hiểu tôi vẫn chưa biết điều đã xảy ra với tôi. Nhưng sau đó, khi tôi nhìn vào đồng hồ trên tường, cũng tương tự - những màu sắc kỳ quái. Thế rồi tôi biết mình chắc chắn không còn như trước nữa. Và khi tôi phải tương tác với người khác, chà, đó quả là một thế giới mới mẻ. Tôi chắc chắn các bác sĩ và điều dưỡng rất mừng khi thoát được tôi. Tôi đúng là một cái nhọt ngoại hạng trên mông. Tôi là một người khác hẳn, chỉ có điều là vẫn trong cơ thể cũ. Cách thích ứng của tôi chỉ đơn giản là... không thích ứng. Chỉ tiếp tục như thể tôi vẫn luôn là vậy.”
“Song dường như anh hiểu điều đó rõ hơn nhiều khi chúng ta gặp nhau lần đầu. Lúc đó, anh rất cách biệt, không thể hiểu được. Và anh tuyệt đối...”
Cô ngừng lời và trông có vẻ bồn chồn.
Anh liếc nhìn cô. “Nghĩ gì nói nấy hả? Cô nói đúng. Và lúc này, tôi cũng chẳng khá hơn là mấy.”
“Anh vẫn bỏ ra khỏi phòng trong khi người khác vẫn còn đang nói chuyện với anh, nhưng không thường xuyên như trước đây,” cô nói với vẻ động viên.
“Tôi đoán là sự tiến bộ được đo bằng những bước chân trẻ con chập chững”
“Tôi biết chúng ta đã nói về chuyện này trước đây rồi, nhưng việc không quên bất cứ điều gì thực sự thế nào?”
“Ý cô muốn nói tới điện toán đám mây cá nhân của tôi ấy hả?” Anh vừa nói vừa gõ ngón tay vào thái dương mình. “Nhiều khả năng rất giống với trí nhớ của cô, có điều trí nhớ của tôi được tổ chức ngăn nắp hơn một chút và dễ tiếp cận hơn. Cô cũng có mọi thứ ở đó, nhưng một số ký ức bị che khuất bởi những thứ khác đến độ cô không thể tiếp cận được chúng nữa. Tôi không có vấn đề đó.”
“Một ơn phước, và một lời nguyền.”
“Đúng thế nếu cô có một thứ cô thà quên đi còn hơn, mà phần lớn chúng ta đều có.”
“Tôi biết điều đó rất khó khăn, Decker.”
Anh nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ về phía bầu trời vô tận mà với anh, ngay lúc này đây, dường như rộng bằng bộ nhớ cá nhân của anh. “Cuộc sống khó khăn với tất cả mọi người, Alex à. Bất cứ ai nói khác đi chỉ là đã quyết định lờ đi mọi thứ thối tha đến cùng với việc thức giấc mỗi ngày và bước ra khỏi cửa.”
Cô nói, “Vậy cách để thích ứng của anh là tập trung hoàn toàn vào công việc anh làm?”
Decker liếc nhìn cô, nét mặt anh không thể nhìn thấu. “Cách thích ứng của tôi là tìm ra sự thật, Alex à. Nếu tôi có thể làm điều đó, thì tôi có thể xử trí được mọi thứ khác.”