← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 53

Đó là một căn phòng đã bạc màu của một thiếu niên từ nhiều năm trước. Những tấm poster phim và ca nhạc cũ. Ảnh chụp các vận động viên của mười lăm năm trước. Một cái bàn nhỏ màu xám với chiếc máy PlayStation phủ bụi và cặp tai nghe. Vài cuốn tiểu thuyết đã quăn góc của Stephen King và Dean Koontz được xếp cùng những quyển sách kỹ thuật trên một giá sách nhỏ. Chiếc giường đôi được xếp ngăn nắp. Thảm trải sàn đã cũ và ố bẩn.

Decker và Jamison đứng giữa không gian nhỏ và nhìn quanh, trong khi Purdy dừng lại trên ngưỡng cửa, chớp mắt để gạt đi dòng lệ.

“Thỉnh thoảng, tôi lại vào đây và ngồi xuống giường của nó,” bà nói trong lúc chú mục vào chiếc giường. “Bây giờ, nó đã ba mươi tuổi. Nhập ngũ ngay khi vừa tốt nghiệp trung học. Thời gian trôi qua thật nhanh. Thật khó tin. Dường như tôi vừa mới mang nó từ bệnh viện về nhà.”

“Con trai bà có máy tính chứ?” Jamison hỏi.

“Một trong các máy tính của nó là máy xách tay. Nhưng nó mang theo. Ở đây, chúng tôi không có đồ tốt.”

“Kết nối Internet? Băng thông rộng?” Jamison nói.

“Phải. Con trai tôi luôn phàn nàn về chuyện đó. Nhưng có thể làm gì chứ? Chúng tôi không thể bê cả cái trang trại quỷ quái này đi được.”

Decker mở cửa tủ quần áo và ngó vào trong. Có vài món quần áo treo trên móc. Anh lần tìm các túi. Dưới sàn là một cái hộp các-tông. Anh bê nó ra và để lên giường. Bên trong có vài quyển sách, tạp chí, vài trang giấy in rời. Decker xem xét chúng. Tất cả sách và tạp chí đều về các chủ đề kỹ thuật, phần lớn về các ứng dụng liên lạc điện tử. Những tờ giấy rời về một số cơ sở quân sự ở Maryland, Colorado, Arkansas và California. Decker cầm chúng lên. “Bà có biết tại sao con trai bà lại quan tâm tới những nơi này không?

Bà Purdy bước tới cầm lấy mấy tờ giấy từ tay anh. “Tôi không biết. Có thể nó nghĩ tới việc xin thuyên chuyển đến đó.”

“Nhưng không phải tất cả đều là các cơ sở của Không lực.”

Jamison nói, “Có thể chúng được in ra khi anh ấy đang nghĩ đến việc nhập ngũ nhiều năm trước. Có thể lúc đó anh ấy chưa quyết định sẽ gia nhập quân chủng nào.”

“Không” Decker lắc đầu nói. “Có một dòng ghi thời gian ở góc dưới bên phải trang. Nó cho biết thời điểm trang giấy được in ra."

Jamison nhìn ngày tháng. “Khoảng một năm trước,” cô nói, nhìn anh với vẻ lúng túng.

“Bà có phiền nếu chúng tôi lấy mấy thứ này không? Anh hỏi bà Purdy.

“Không, cứ tự nhiên.”

Họ quay trở lại bếp.

Bà Purdy nói, “Cậu có nghĩ tôi sẽ gặp lại con trai không?”

“Tôi ước gì có thể trả lời bà thẳng thắn về chuyện đó, thưa bà. Tôi có thể nói với bà rằng chúng tôi sẽ làm hết sức để tìm ra con trai bà.”

Người phụ nữ đặt một bàn tay lên cánh tay Decker. “Cảm ơn cậu về chuyện đó.”

Họ chào bà chủ nhà rồi lái xe đi, trong khi bà đứng trên ngưỡng cửa ngôi nhà nhỏ, đau khổ nhìn theo.

“Tôi không thể tưởng tượng được bà ấy đang trải qua điều gì,” Jamison nói. “Đứa con duy nhất của bà ấy mất tích và rõ ràng đã can dự vào một việc nguy hiểm.”

Decker không nghe. Anh đang chằm chằm ngó xuống những trang giấy đang cầm, đắm chìm trong suy nghĩ.

Đi được nửa đường thì trời đã tối hẳn. Họ vừa vượt biên giới quay trở lại Bắc Dakota khi Jamison liếc nhìn gương chiếu hậu. “Kìa, đó là cặp đèn pha đầu tiên tôi nhìn thấy sau một thời gian dài.”

Decker nhìn vào gương bên và ngồi thẳng dậy.

“Bám chắc vào, Alex,” anh hô lớn, đúng lúc đầu chiếc xe bám theo sau tông vào đuôi xe của họ.

Cú va chạm làm lưng cả hai người đập mạnh vào ghế, khiến họ choáng váng trong giây lát.

Sau đó, Jamison hành động. Cô đạp ga, và chiếc SUV lao vọt về phía trước.

“Anh có thấy gì không?” Cô hỏi.

Decker quay lại nhìn thẳng vào cặp đèn pha ở sau họ vài chục centimet. “Có, và chúng lại tới đấy.”

Họ lại bị hất ra trước một lần nữa với cú va chạm thứ hai. Jamison đã phải cố gắng cực độ chỉ để giữ cho chiếc xe ở lại trên đường.

Cô nói, “Mã lực của chúng mạnh hơn ta. Tôi đã đạp ga lút sàn rồi.”

“Để xem liệu chúng ta có thể làm được gì với chuyện đó hay không.”

Decker tháo dây an toàn, leo qua ghế và ngồi xuống khoang để hành lý đằng sau. “Hạ kính xe,” anh gọi lớn trong khi rút khẩu Glock ra khỏi bao đựng.

Jamison làm theo và Decker từ từ nhích ra chỗ cửa kính.

Anh dùng cửa khoang hành lý làm điểm tựa, lấy đường ngắm và bắn năm phát vào kính chắn gió phía bên người lái của chiếc xe đằng sau.

Chiếc xe lập tức loạng choạng nhao sang trái rồi sang phải. “Tôi nghĩ tôi đã bắn trúng tay lái xe,” anh gọi lớn. Vừa nói xong, anh vội cúi xuống. “Cẩn thận, Alex!”

Chiếc SUV của họ bị những tràng tiểu liên bắn vào.

Cô cúi thấp xuống, đánh mạnh lái sang trái, và lao vọt sang phần đường ngược chiều.

“Decker, Decker, anh ổn chứ? Decker.”

Cô hối hả liếc nhìn lên gương chiếu hậu. “Amos!”

Đầu anh nhô vào tầm nhìn. “Ổn cả, cú đó gần hơn mức tôi thích một chút.”

Chiếc SUV của họ bắt đầu rung lắc dữ dội và Jamison nói. “Chúng đã bắn trúng lốp. Tôi không thể duy trì được tốc độ này.”

Decker nhìn sang phải. “Con đường đằng trước. Hãy rẽ vào đó.”

Jamison tạo ra một vệt dài trên đường khi cô rê xe quay chín mươi độ lao vào một dải đường nhựa hướng về phía nam. Cô nới bớt chân ga vì lúc này chiếc SUV đang lắc lư dữ dội. “Chắc chúng đã bắn nát lốp sau rồi. Cảm giác như đang chạy bằng vành vậy.”

“Cứ tiếp tục chạy đi.”

Anh quan sát khi chiếc xe kia vọt lên, lúc này hiện rõ là một chiếc Hummer, cũng rẽ hướng. Rồi anh nhìn với cảm giác chán nản khi một chiếc Hummer nữa lao tới ngay đằng sau chiếc thứ nhất.

Bọn chúng có tăng viện và súng tiểu liên. Đây sẽ không phải là một cuộc giao chiến dài hay công bằng.

Anh nhìn về phía trước chiếc SUV của họ và thấy thứ gì đó như một trang trại bỏ hoang với hàng rào khu nhốt gia súc đã gãy lìa và một nhà kho với những cánh cửa mọt ruỗng lắc lư.

“Hướng tới chỗ nhà kho đó,” anh nói với Jamison.

Chiếc SUV lao qua khoảng mở và cô giậm chết phanh, giúp họ dừng khựng lại ngay trước khi đâm sầm vào bức tường đối diện. Họ lao ra khỏi chiếc SUV và nấp đằng sau xe.

Decker cố gọi 911 tìm trợ giúp, nhưng điện thoại của anh không có chút sóng nào. Mà cho dù có, nhiều khả năng sẽ mất hàng giờ để dù chỉ một anh chàng cảnh sát độc nhất tới được đây.

Jamison chĩa súng về phía cửa vào. Cô liếc nhìn Decker. “Giờ thì sao?”

Anh đưa mắt nhìn bên trong nhà kho, rồi ánh mắt anh hướng lên trên. “Vị trí cao là tốt nhất.”

Hai người hối hả tới chỗ một cái thang gỗ cũ kỹ và leo lên tầng để cỏ khô, chứa đầy một nửa thứ cỏ khô đã mục nát.

Decker kiểm tra từng tấm ván sàn với sức nặng của anh trước khi nhích người tới chỗ cửa tầng chứa cỏ khô và nhích mở nó ra chỉ một khe nhỏ.

Hai cặp đèn pha đang cắt qua màn đêm phủ quanh khu trang trại. Các cánh cửa chiếc Hummer có kính chắn gió bị bắn vỡ mở ra và bốn người đàn ông ra khỏi xe. Bọn họ mặc toàn màu đen, mặt nạ che mặt và mang súng tự động. Cửa chiếc Hummer thứ hai mở và thêm ba người đàn ông nữa chui ra. Trong nháy mắt, đám này đã tỏa ra và chỉ sau vài giây, bọn họ đã bao vây nhà kho.

Decker quay lại Jamison. “Thế đấy, lựa chọn của chúng ta có vẻ khá hạn chế.”

“Phải, coi như số không đi,” cô nghiêm nghị trả lời.

Decker cho tay vào túi lấy ra chiếc điện thoại Robie đã đưa cho anh.

Jamison trông thấy và nói, “Có hơi muộn để làm thế rồi.”

“Tôi cũng nghĩ thế nhưng giờ thì chúng ta có gì để mất nữa đâu?”

Những tiếng súng vang lên bên ngoài thu hút sự chú ý của họ trở lại cửa nhà chứa cỏ.

Trong khi họ quan sát, chiếc Hummer đi trước nổ tung và vụ nổ nhấc chiếc xe nặng nhiều tấn bay bổng lên không trung trước khi nó rơi đánh rầm xuống đất, vụ va chạm làm tung cả bốn bánh xe.

“Cái quái gì thế?” Jamison lên tiếng.

Họ nằm phục xuống sàn và trườn lui trở lại trong khi tiếng súng tiểu liên lại vang lên.

Vài khoảnh khắc sau, Decker bò lên trước và nhìn ra qua khe hở trên cánh cửa. Anh quan sát trong khi hai gã trong đám mặc đồ đen bị bắn gục. Thêm ba gã nữa hối hả từ đằng sau nhà kho chạy trở lại tới nấp sau chiếc Hummer bị phá hủy.

Đám này bắn về phía xa và nhận những tràng đạn bắn trả lại.

Decker chĩa súng qua khe hở, ngắm bắn một gã trong đám mặc đồ đen. Gã này ngã vật ra đất. Những gã còn lại quay người bắn vào nhà chứa cỏ.

Decker đóng sập cửa lại, rồi anh và Jamison nấp sau một bó cỏ khô mục nát dày cui. Nhiều phát đạn xuyên qua hai cánh cửa gỗ và cắm vào cỏ.

Thêm nhiều tiếng súng vang lên, rồi thêm một tiếng nổ nữa. Những tiếng gào thét, tiếng súng, tiếng hò hét. Thế rồi, âm thanh của một chiếc xe khởi động.

Decker và Jamison bò lên trước vừa kịp để thấy chiếc Hummer thứ hai lao nhanh quay trở lại con đường. Chẳng mấy chốc, nó biến mất vào bóng đêm.

Jamison nhìn sang Decker và nói không ra hơi, “Cái quái gì vừa xảy ra vậy?”

Trước khi Decker đáp lại, chiếc điện thoại Robie đưa cho anh rung lên. Anh trả lời.

Will Robie nói, “Giờ hai người có thể xuống.”