← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 54

Robie và Reel ngồi trên hàng ghế trước còn Jamison và Decker ở hàng ghế sau chiếc SUV của Reel trong khi họ đi xe quay trở về London. Khi Jamison và Decker bước ra khỏi nhà kho, họ đã được hai người kia chào đón cùng một loạt xác chết.

Robie giới thiệu Jessica Reel với họ. Cô này không nói gì, chỉ gật đầu cụt lủn về phía hai người.

“Làm thế nào hai người biết chúng tôi ở đâu?” Jamison hỏi.

Trước khi Robie kịp trả lời, Decker giơ chiếc điện thoại lên. “Cái này có thiết bị truy vết.”

Robie gật đầu. “Chúng tôi đi theo hai vị tới chỗ hai vị đến. Rồi thấy mấy chiếc Hummer trên đường trở về. Đúng là một phen hú vía."

“Tôi ước gì anh không phải hết lần này tới lần khác cứu mạng tôi,” Decker nói khá thẳng thắn. “Chuyện này đã trở nên nguy hiểm rồi đây.”

“Tôi có thể thấy điều đó.”

“Hai người đã tìm được gì ở chỗ mẹ của Purdy?” Reel hỏi trong khi lái chiếc SUV.

“Ben Purdy đã về nhà lần cuối cách đây khoảng mười tháng. Không lực đã ghé qua tìm anh ta vài lần. Không có ai khác nữa. Chúng tôi lấy vài thứ từ trong phòng anh ta. Chúng có thể là manh mối.” Anh giơ lên mấy tờ giấy in.

Robie cầm chúng và xem qua. “Một tập các cơ sở quân sự khác nhau. Theo anh, gã này đang tìm kiếm cái gì?”

“Các chi tiết về thứ gì đó quan trọng với anh ta.”

“Anh nghĩ chuyện này có liên quan tới việc Vector tiếp quản Trạm Không lực ở London sao?” Robie hỏi.

“Nếu anh hỏi tôi điều đó ngày hôm qua, tôi sẽ nói là có thể. Nhưng tôi không nghĩ Purdy biết chuyện nơi đó khi ấy sắp trở thành một nhà tù.”

“Chúng tôi cũng nghĩ anh sẽ phát hiện ra việc đó,” Robie nói.

“Purdy được thuyên chuyển đi trước khi việc đó diễn ra. Việc đó làm anh ta không vui, mẹ anh ta nói vậy, song anh ta không biết chi tiết của những gì sắp tới thế chỗ anh ta và đồng đội. Vector có vẻ lúc đó vẫn chưa có mặt, và khi không có mặt họ ở đó thì sẽ không có bất cứ tù nhân nào được đưa tới.”

Jamison nói. “Vậy có vẻ quả bom hẹn giờ mà Purdy nhắc tới không dính gì tới nhà tù.”

“Một thị trấn quá nhỏ cho quá nhiều chuyện lớn xảy ra” Reel bình luận.

“Tôi cũng không thể diễn tả tốt hơn thế được,” Jamison nhận xét.

Robie nói, “Những gã chúng tôi đối phó ở chỗ nhà kho đó trông giống hệt đám đã định phục kích tôi tối hôm nọ.”

“Chúng tôi đã đoán là anh liên quan tới toàn bộ vụ đó”, Decker nói.

Robie liếc nhìn Reel. “Nếu không nhờ đồng đội của tôi đây, chắc người ta đã phải cử một ai khác tới thay chỗ tôi.”

Reel nói, “Tất cả chúng ta đều làm phần việc của mình.”

Robie nói tiếp, “Rõ ràng chúng là lính đánh thuê. Và ở ngoài kia, có không ít những kẻ như chúng để thuê. Bất cứ ai có đủ tiền cũng có thể gom được vài kẻ rất đáng gờm.”

“Nhưng, một lần nữa, tại sao mọi sự chú ý lại dồn cả vào London, Bắc Dakota?” Jamison hỏi.

“Quả bom hẹn giờ,” Decker nói trong khi nhìn xuống mấy tờ giấy Robie đã trả lại cho mình. “Và có vẻ những gã này muốn đảm bảo chắc chắn là nó phát nổ.”

Tiếng gõ vang lên trên cửa phòng Decker chừng một giờ sau khi họ quay về tới London.

Nghĩ tới những chuyện đã xảy ra với họ, Decker ra mở cửa với khẩu Glock trong tay.

Là Robie. “Anh rảnh chứ?” Anh ta hỏi.

Họ ngồi xuống hai chiếc ghế đối diện nhau. Robie có vẻ giận dữ.

“Tôi đoán anh có tin xấu,” Decker nói.

“Chúng đã tới chỗ Beverly Purdy. Bà ấy đã chết.”

Decker ngả người ra sau và từ từ tiếp nhận tin không lấy gì làm ngạc nhiên này. Chúng còn có thể làm gì khác chứ? Chúng không rõ Ben đã nói gì với mẹ anh ta, hay anh và Jamison. Thật ngạc nhiên là chúng đã không giết người phụ nữ từ trước. Nhưng rồi cũng có một câu trả lời đơn giản cho việc đó.

“Vậy là khi chúng tôi tới đó, chúng tôi đã ký án tử của bà ấy?” Decker nói. “Rõ ràng chúng đã bám theo chúng tôi tới đấy.”

“Tôi ngờ rằng điều đó không mấy quan trọng” Robie nói. “Bà ấy là một đầu mối nguy hiểm. Thế nào chúng cũng tìm đến bà ấy một lúc nào đó.”

Decker đứng dậy nhìn qua cửa sổ vào màn đêm. “Tôi là cảnh sát, Robie. Và ngay lúc này đây, tôi cảm thấy mình đang ở trong một bộ phim James Bond. Tôi không có kinh nghiệm với mấy thứ chết tiệt này.”

Robie không trả lời ngay lập tức, nhưng khi trả lời, anh nói bằng giọng điệu bình tĩnh, thận trọng.

“Thế giới không trở nên an toàn hơn theo thời gian, Decker. Nó chỉ phức tạp hơn. Con người vẫn đang nắm quyền kiểm soát và con người lúc nào cũng làm chuyện xấu. Chúng ta từng có Chiến tranh Lạnh với vũ khí hạt nhân, và giờ chúng ta có những điểm nóng ở khắp nơi, tại đó con người giết chóc lẫn nhau và những kẻ độc tài lại ngoi lên vì nền dân chủ dường như giậm chân tại chỗ và chẳng giải quyết được gì, dân chúng đã phát chán. Nhưng một kẻ độc tài không cần người ủng hộ, y chỉ cần những kẻ tuân phục. Và cách tốt nhất để làm dân chúng tuân phục, ít nhất trong mắt những kẻ như vậy, là không cho dân chúng bất cứ lựa chọn nào.”

Decker ngồi xuống trở lại. “Cảm ơn về bài giáo dục địa chính trị, nhưng nó vẫn chưa đưa chúng ta tới nơi cần tới.”

“Jessica Reel và tôi ở đây để giúp anh. Sức mạnh của chúng tôi nằm ở khả năng bảo vệ và trong việc loại bỏ con người theo cách hiệu quả nhất có thể.”

“Tôi đã thấy thành quả của anh rồi.”

“Sức mạnh của anh nằm ở lập luận suy đoán. Vậy anh có ý tưởng nào không? Anh đã nói chuyện nhà tù không phải điều trọng yếu ở đây. Và dù thế nào đi nữa, sếp của chúng tôi nhất trí với anh.”

“Ông ấy có ý tưởng nào không?” Decker hỏi.

“Ông ấy không chia sẻ gì. Nhưng từ những gì tôi có thể tập hợp, ông ấy có một chiến lược cho vấn đề nhà tù mà ông ấy sắp hướng mũi dùi tới. Chúng ta sẽ để ông ấy lo vụ đó. Anh hãy tập trung vào quả bom hẹn giờ.”

Decker nhìn Robie hoài nghi. “Các vị không được phép hoạt động trong đất nước này.”

“Luật nói thế.”

“Dường như anh đang hoạt động hết công suất.”

Robie đứng dậy. “Anh nên ngủ chút đi.”

“Điều tôi nên làm là bắt đầu tìm cách giải quyết vụ này.”