CHƯƠNG 55
Người Xanh ngồi trên một chiếc ghế bọc da tại một câu lạc bộ danh tiếng nằm sát sạt Điện Capitol. Những người đàn ông im lặng mặc chế phục hồ cứng đi quanh, mang theo những cái khay để whisky đắt tiền và những cái bát đựng hạt ăn vặt rẻ tiền. Các bức tường được dán giấy dán tường sang trọng, trên tường treo chân dung những người đàn ông lớn tuổi, nghiêm nghị, mặc vét. Tấm thảm trải sàn dày đến hàng centimet. Đồ nội thất đều đã cũ nhưng nguyên bản và rất đắt tiền. Những tờ báo được lật giở sột soạt cùng tiếng thì thầm của những giọng nói có học thức, có văn hóa và tiếng các viên nước đá va nhau lanh canh trong những ly cocktail, trong lúc các nhà lãnh đạo của cả doanh nghiệp lẫn chính quyền đưa ra những quyết định có tác động lớn lao tới hàng triệu con người mà không cần tới sự đồng ý hay nhận biết của họ.
Nếu không biết rõ, có thể tưởng cảnh tượng này là của năm 1920 thay vì một thế kỷ sau đó.
Ánh mắt Người Xanh lướt khắp phòng. Ông gật đầu chào những người ông thích và tôn trọng, và cả những người ông căm ghét, nghi ngờ, nhưng buộc phải dành một sự thừa nhận nhất định. Có thể nói, ông đã làm công việc này lâu tới mức nhóm sau đông hơn nhiều so với nhóm trước.
Ánh mắt ông cuối cùng dừng ở một người đàn ông rắn rỏi vừa bước vào phòng, mang theo một tờ báo được gập lại và chiếc ly đựng đầy đến nửa gin pha tonic cùng bộ dạng tự cao.
Người Xanh đứng lên và lại gần người đàn ông này. “Patrick?” Ông lên tiếng.
Pactrick McIntosh, quý ông đã gặp Đại tá Mark Sumter trong ngôi nhà nhỏ ở cách nơi này trên 1500km, nhìn chằm chằm trở lại ông, nét mặt ông ta lập tức trở nên cảnh giác.
“Roger, ông khỏe chứ?”
Tên thật của Người Xanh là Roger Walton. Gần đây, ông hầu như không có dịp dùng đến tên thật.
Lúc này là một trong những dịp đó.
“Không tệ, không tệ. Còn ông?”
“Mọi thứ đang rất tốt, cảm ơn ông”
“Ông có rảnh một lát không?” Người Xanh nói. “Tôi đã đăng ký một phòng riêng.”
Nụ cười McIntosh đã cố nặn ra biến thành một đường thẳng như một người bị buộc tuyên thệ để làm chứng trước một ủy ban quốc hội đầy thù địch.
“Phòng riêng à? Sao phải cần thế chứ?” Ông ta tặc lưỡi. “Không lẽ tôi sẽ bị thẩm vấn?”
“Cả hai chúng ta đã ở trong cuộc đủ lâu để biết câu trả lời,” Người Xanh trả lời thật khôn ngoan và gần như lãnh đạm, trong khi ông nắm chắc lấy khuỷu tay McIntosh. “Ồ, và Giám đốc Cassidy gửi ông lời chúc tốt lành.”
“Ông đã nói chuyện với Rachel?” McIntosh hỏi trong khi Người Xanh dẫn ông ta đi xuống một hành lang tối ốp ván gỗ, đến một cánh cửa mở vào một căn phòng mỗi chiều ba mét, không có cửa sổ, với hai chiếc ghế lưng thẳng kê quay mặt vào nhau.
“Nói cho cùng, bà ấy là cấp trên của tôi.”
“Ý tôi là ông đã nói chuyện với bà ấy về tôi phải không?”
“Tôi không muốn nói theo lối khuôn sáo, nhưng điều đó hẳn được xếp loại bảo mật.” Người Xanh nở nụ cười, dường như khiến McIntosh nhẹ nhõm.
“Tôi lấy làm mừng là mình không còn làm trong cơ quan công quyền nữa. Ông cũng nên nhảy việc thôi, Roger. Một người với kinh nghiệm và quan hệ như ông. Số tiền ông có thể kiếm được.”
“Nhu cầu của tôi rất đơn giản, lương của tôi thừa đủ.”
“Tôi vừa mua một biệt thự kiểu Ý ở Tuscany. Sherry và tôi sẽ ở đó vào mùa hè.”
“Chúc mừng. Mời ngồi.”
Hai người ngồi xuống ghế đối diện nhau.
McIntosh để tờ báo của mình sang bên và dùng nốt ly đồ uống.
“Tôi đã đi du lịch,” Người Xanh nói.
“Ồ thật sao? Ở đâu? Tôi hy vọng là nơi nào đó đẹp đẽ. Miền nam nước Pháp à? Rome? Sydney?”
"London."
“Ồ, rất tuyệt.”
“London, Bắc Dakota.”
McIntosh đặt cái ly không xuống một chiếc bàn ở cạnh ghế. Phải công nhận là bàn tay ông ta vẫn tự tin và bình thản, Người Xanh ghi nhận.
“Ông thấy thích quãng thời gian ở đó chứ, dù nó là đâu đi nữa? Ông vừa nói là Bắc Dakota nhỉ?”
“Rất hữu ích. Nhưng rõ ràng là trí nhớ của ông không được tốt lắm?”
“Ông giải thích xem!”
Người Xanh lấy một chiếc phong bì và máy ghi âm kỹ thuật số nhỏ từ trong túi áo ra. Ông từ tốn mở phong bì lấy ra mấy bức ảnh. “Trông ông thật nổi bật trong những bức ảnh này, Patrick. Nếu tôi nhớ không nhầm, tối đó trời khá nóng. Đồng nghiệp của ông, hay chính xác hơn là người đồng mưu với ông, Đại tá Mark Sumter, quyết định không mặc quân phục, trang phục đó quá lộ liễu. Ông ta đã chọn mặc thường phục.”
McIntosh liếc nhìn mấy bức ảnh trong khi Người Xanh rải chúng ra, nhưng không trả lời.
Tiếp theo, Người Xanh đặt máy ghi âm xuống và bấm nút phát. Cuộc nói chuyện giữa McIntosh và Sumter vang lên trong căn phòng nhỏ.
Khi nó kết thúc, Người Xanh tắt máy và ngả người ra sau trên ghế.
“Thế nào?”
“Thế nào là sao?”
“Ông không cảm thấy cần giải thích sao?”
“Không hề,” McIntosh lập tức nói.
“Tôi hiểu rồi. Nếu thế, hãy để tôi nói một chút và cân nhắc xem liệu những gì tôi nói có khiến ông nghĩ lại câu trả lời đó không.”
“Tôi nghi ngờ khả năng đó.”
Người Xanh nói, “Guantánamo đã không nhận tù nhân mới kể từ năm 2008. Chi phí hiện tại cho số tù nhân còn ở đó, cả một trăm người, là khoảng một phẩy ba tỷ đô la có lẻ.”
McIntosh nhặt một mảnh xơ vải khỏi ống tay áo. “Vậy sao? Chúa lòng lành. Khó có thể gọi là giá phải chăng để nhốt những kẻ man rợ như thế.”
“Nhất trí. Nhưng điều đó được cho phép.”
McIntosh hất mảnh xơ vải đi. “Chúng ta đã xong chuyện chưa? Vì thẳng thắn mà nói tôi không hiểu được câu chuyện này.”
“Ông có chân trong hội đồng quản trị của Vector Security.”
“Tôi biết thế. Một công ty tuyệt vời, ái quốc.”
“Với chỉ một hợp đồng duy nhất được chính quyền phê chuẩn. Cụ thể là điều hành Phức hợp Quốc phòng Douglas S. George, tức Trạm Không lực London.”
“Tôi hy vọng ông không ngạc nhiên là tôi đã biết điều đó rồi. Vì thế nên tôi tới thăm nơi đó. Nói cho cùng, tôi là một thành viên hội đồng quản trị có trách nhiệm."
“Ông không chỉ là thành viên hội đồng quản trị. Ông cũng có lợi ích tài chính trực tiếp trong chuyện làm ăn của Vector.”
“Như các thành viên hội đồng quản trị vẫn hay có.”
“Ngân sách cho khu phức hợp là sáu trăm bốn mươi tư triệu chín trăm bảy mươi sáu nghìn đô la một năm.”
“Thật tốn kém để giữ cho chúng ta an toàn. Còn bây giờ, nếu ông thứ lỗi cho tôi,” McIntosh bắt đầu nhổm dậy khỏi ghế.
“Nghĩa là chi phí cho mỗi người trong mười tù nhân hiện đang bị giam ở đó là trên sáu mươi tư triệu đô la. Khó lòng gọi là phải chăng so với mức mười ba triệu mỗi tù nhân ở Gitmo.”
McIntosh ngồi xuống. “Tù nhân? Ông đang nói cái quái gì thế, Roger? Ông có bị say nắng hay gì không?”
Người Xanh lấy ra những bức ảnh khác Robie đã chụp cho thấy những người được đẩy trên cáng tới xe cấp cứu. “Tôi đang nói về những người này.”
“Có thể là bất cứ ai,” McIntosh liếc nhìn mấy bức ảnh và nói. “Có vẻ là vài nhân viên Không lực không được khỏe. Như ông đã nói, ở đó trời rất nóng.”
“Họ không phải là nhân viên Không lực, như ông biết quá rõ.”
“Đều là lời nói của chúng ta thôi.”
Biểu cảm của Người Xanh lúc này trở nên nghiêm khắc. “Màn giằng co này trở nên chán ngắt rồi đây, và ông không phải là mục duy nhất trên lịch trình của tôi hôm nay.” Ông cúi người ra trước. “Giám đốc hoạt động và giám đốc tài chính của Vector cũng khai rồi. Những người đó là tù binh ISIS, Taliban và Al-Qaeda bị bắt từ các chiến trường và âm thầm đưa vào đất nước này mà lãnh đạo chính phủ không hề hay biết.”
Đôi mi mắt của McIntosh nhướn lên thêm một chút, để lộ đồng tử màu xanh nhạt. “Ông đã... ông đã nói chuyện với Sumter?”
“Kỳ thực, chúng tôi không thể ngăn ông ta ngừng nói một khi ông ta nhận ra rắc rối mình đang vướng vào.”
“Tôi không nhìn nhận việc này như thế. Trái ngược với nhận xét của ông, việc này đã được phê chuẩn với một cái gật đầu nhẹ nhàng từ cấp cao nhất.”
“Thứ được phê chuẩn từ rất lâu rồi và chưa bao giờ được xem xét lại là hoạt động của Trạm Không lực London trong vai trò một phức hợp radar cảnh giới PARCS, đây là chức năng cơ sở này thực hiện cho tới tận khoảng một năm trước. Sau đó, mục đích của cơ sở được thay đổi hoàn toàn. Nó sở hữu cùng tòa nhà trông gần như kim tự tháp và cùng hệ thống giám sát ấn tượng như người anh em ở Grand Forks. Tuy nhiên, vì chúng ta vốn đã có một trạm như thế ở Bắc Dakota, và cơ sở tại Grand Forks mới hơn, lại có vị trí tốt hơn, một cơ sở dư thừa là không thực sự cần thiết. Nhưng chắc chắn đây không phải lần đầu tiên Lầu Năm Góc có những dự án dư thừa và lãng phí tiền. Vậy một phức hợp nằm ở vùng đất xa xôi với một mục đích kép thì sao? Ông hẳn đã cảm thấy như thể một hũ vàng được ném vào lòng mình, bởi điều đó biến địa điểm này thành cơ sở lý tưởng để giam giữ thêm những tù nhân bất hợp pháp đáng lẽ không bao giờ được đưa vào đất nước này. Để tra tấn. Rồi sau đó xử lý họ khi họ đã khai ra tất cả những gì có thể, hoặc từ chối khai báo, rồi ông sẽ chuyển tin tình báo thu thập được cho những người khác trong chính quyền dưới lớp vỏ ngụy tạo rằng tin này tới theo các kênh thông thường. Những chiếc xe cấp cứu? Chúng hoàn toàn có thể là xe chở xác. Nhân tiện, việc chúng ta đang đào sâu tìm hiểu là dựa trên các thông tin được cung cấp.”
McIntosh ngồi xuống “Tôi khen ngợi tốc độ hành động của ông trong việc này đấy, Roger. Tôi thực sự khen ngợi.”
“Chính quyền liên bang giống một chiếc mẫu hạm. Mất một quãng thời gian để tới nơi, nhưng khi đã đến thì hãy coi chừng.”
“Phải, đúng thế.” McIntosh cố mỉm cười, ngay cả khi da mặt ông ta trở nên xám ngoét như sườn một con tàu hải quân.
Tiếp theo, Người Xanh lấy ra mấy bức ảnh chụp những người từ chiếc máy bay phản lực xuống mà Robie đã đưa cho ông.
“Tôi tự hỏi tại sao Vector lại được nhận hợp đồng, vì năng lực nhân sự của họ không nằm trong lĩnh vực PARCS. Nhưng vị phó chủ tịch phụ trách hoạt động của Vector thì tôi biết rõ. Ông ta chỉ huy an ninh ở Gitmo trong sáu năm. Và trong bức ảnh này, ông ta cùng hai trung úy thân tín của mình đã tới Trạm Không lực London.” Người Xanh giơ mấy bức ảnh lên cho McIntosh thấy. “Tất nhiên ông ta cũng đã bị bắt, và theo những gì tôi hiểu, ông ta đang cố gắng thương lượng. Vị giám đốc tài chính và giám đốc điều hành cũng nhận được miễn tố đổi lại lời chứng của họ. Rất có thể ông là người khác biệt, Patrick, đó là lý do tại sao tôi để ông lại sau cùng, nếu không phải vì lý do gì khác ngoài việc tôi không thích ông và chưa bao giờ thích.”
McIntosh bật ra một âm thanh rin rít khi ông ta nuốt lưỡi vào. “Tại sao ông lại chõ mũi vào việc này? Ông bị cấm hoạt động trong lãnh thổ đất nước này. Tôi nghĩ ông đã để lại cho tôi một cái lỗ chui qua."
“Chúng tôi là một cơ quan tình báo có nhiệm vụ bảo vệ đất nước này khỏi kẻ thù cả bên ngoài lẫn bên trong. Chúng tôi đã hợp tác với FBI. Họ là cơ quan chủ lực trong vụ này, chúng tôi chỉ là một trợ thủ rất sẵn sàng giúp đỡ họ thôi. Cách dàn xếp như vậy vẫn diễn ra thường xuyên và được tòa án thông qua. Như thế, ông sẽ thấy không chỉ không có cái lỗ nào để chui qua trốn, mà mái nhà trên đầu ông trong phần đời còn lại sẽ do chính quyền liên bang cung cấp.”
“Roger, tôi nghĩ nếu chúng ta thảo luận chuyện này một cách lịch sự..."
Người Xanh nói át ông ta. “Nói trắng ra, ông đang điều hành một nhà tù bí mật trái phép, sử dụng ngân sách chính quyền vốn được dùng để chi trả cho một con mắt giám sát bầu trời hoạt động hết chức năng, kết quả là ông đang bắt người đóng thuế ở Mỹ chi trả gấp nhiều lần mức chi phí giam giữ tù nhân tại Gitmo, vốn đã là một mức chi phí cao khủng khiếp. Trong năm vừa qua, vị giám đốc tài chính tài năng của ông đã tính toán rằng, cho tới lúc này lợi nhuận của Vector đã vượt quá nửa tỷ đô la, một mức lợi nhuận kinh hoàng theo bất cứ chuẩn mực nào. Tôi tin ông hiểu rằng Chú Sam sẽ phản đối những trò đục khoét như thế. Trên thực tế, Chú Sam sẽ phản đối tới mức có rất nhiều đạo luật chống lại chuyện đó, và ông đã vi phạm tất cả chúng.”
“Chúng tôi đang làm việc tốt, Roger à. Thông tin chúng tôi thu nhận được và chuyển đi...”
“... không dẫn tới bất cứ điều gì tích cực. Gần như tất cả chúng đã được chứng minh là sai và do đó vô dụng. Phần còn lại vốn đã được biết qua các nguồn tình báo chính thống.” Ông ngừng lời. “Hãy để tôi nói rõ hết mức có thể. Chuyện ông làm không phải để giúp đất nước này. Nó là để làm đầy túi cho ông. Thế nên, làm ơn đừng lôi lòng ái quốc ra biện hộ cho bản thân. Ông sẽ chỉ làm xấu mặt mình và khiến tôi giận dữ hơn nữa mà thôi.”
Trong suốt thời gian Người Xanh nói, McIntosh lún người ngày càng sâu hơn xuống chiếc ghế rất đẹp và rất đắt tiền ông ta đang ngồi.
Người Xanh tiếp tục, “Cũng phải nói là nhờ sự đồ sộ đến kinh ngạc và phức tạp đến ngán ngẩm của Bộ Quốc phòng mà một mưu đồ như thế đã có thể thành công từ lúc ban đầu và phải mất nhiều thời gian đến vậy để phanh phui ra sự thật. Nhưng với một ngân sách tổng thể gần một nghìn tỷ đô la, hàng nghìn cơ sở trên toàn cầu, hàng nghìn nhân viên và nhà thầu, hàng tỷ mét vuông diện tích và đủ Cục, Vụ, chương trình, dẫn đến theo đúng nghĩa đen, bàn tay phải thậm chí còn không ý thức nổi có một bàn tay trái tồn tại. Do đó, che giấu những trò thế này cũng không khó lắm. Ngân sách tại London, mặc dù bất thường một cách phi lý, cũng chẳng được ghi nhận trên chi tiêu tổng thể của Lầu Năm Góc. Tất nhiên, ông có đồng minh trong Không lực, Lầu Năm Góc và Quốc hội để giúp ông chôn giấu sự thật - những người mà vị giám đốc tài chính của ông đã cung cấp thông tin hữu ích liên quan bao gồm những khoản chi trả kếch xù lên đến sáu và bảy con số. Giám đốc của tôi đã được báo cáo đầy đủ về chuyện này và thông báo về nó bằng văn bản với giám đốc FBI cũng như tổng thanh tra của Không lực và Bộ Quốc phòng. Và cuối cùng, để minh bạch hết mức có thể, một lệnh bắt giam ông đang được ban hành trong khi chúng ta nói chuyện.”
Người Xanh đứng dậy, vuốt phẳng chiếc áo sơ mi và cà vạt của mình. “Giờ tôi sẽ rời đi trước khi tôi làm hay nói điều gì đó có thể khiến tôi hối tiếc. Tuy nhiên, tôi khuyên ông hãy lên kế hoạch bán căn biệt thự nghỉ hè ở Ý. Tôi thấy ông không có nhiều cơ hội sử dụng nó nữa đâu. Và ông có thể sẽ cần thêm tiền cho các khoản phí tư pháp. Và làm ơn hãy gạt bỏ mọi ý nghĩ bỏ trốn. Ngay khi ông rời khỏi căn phòng này, sẽ có rất nhiều cặp mắt để ý tới ông, cho tới khi lệnh bắt giam được thực hiện. Cảm ơn ông đã dành thời gian.” Người Xanh chỉ vào cái ly rỗng. “Có lẽ ông sẽ muốn lấy cho mình thêm một ly nữa, Patrick. Tạm biệt. Chúng ta sẽ không gặp lại.”
Người Xanh ra ngoài và đóng cửa lại.