CHƯƠNG 56
Phức hợp Quốc phòng Douglas S. George đang nhộn nhịp cực độ.
Khi Decker và Jamison tới đó trên chiếc SUV mới thuê, hai người thấy đoàn xe chạy vào thành hàng dài cùng vài chiếc chạy ra. Một hàng trực thăng đang bay tới và một chiếc máy bay phản lực nhỏ đang cất cánh. Họ chạy ngang qua giếng khoan dầu nằm gần khu phức hợp nhất, Công ty Năng lượng Toàn Hoa Kỳ, và thấy các công nhân đứng đó nhìn chằm chằm vào những hoạt động đang diễn ra bên láng giềng. Hai người cũng thấy vài thành viên của Các Huynh đệ đang lái những chiếc máy nông nghiệp trên cánh đồng cũng làm điều tương tự.
Họ tới đây vì Robie đã gọi cho Decker và bảo anh đến khu phức hợp nhanh nhất có thể.
Ai đó rõ ràng đã cho phép họ được quyền vào trong khu phức hợp, vì họ được cho qua rất nhanh sau khi trình thẻ công vụ.
Robie và Reel bước ra gặp họ khi họ dừng xe trước mặt tòa nhà nơi lần đầu họ gặp Đại tá Mark Sumter.
Hai người đi theo cặp đôi xuống hành lang vào một căn phòng nhỏ, nơi Người Xanh đang ngồi ở đầu một bàn họp nhỏ cũ kỹ. Ông ra hiệu mời hai người ngồi, rồi dành ra khoảng hai mươi phút tiếp theo thông báo cho họ biết những tiến triển mới diễn ra, bao gồm cả cuộc đối đầu của ông với Patrick McIntosh tại Washington.
“Cơ quan của hai người đang đi đầu bên phía lực lượng hành pháp, và Bộ Tư pháp tất nhiên sẽ lo phần truy tố.”
“Vậy đó là các tù nhân, như chúng ta đã nghi ngờ?” Decker hỏi.
“Phải. Một số người ở vị trí quyền lực và đáng lẽ phải biết hành động tốt hơn đã coi việc khởi động lại điều đã được làm ở nhà tù Abu Ghraib và những nơi khác là một dự án đáng làm, bất chấp việc rốt cuộc nó hóa ra lại thất bại hoàn toàn. Tôi mừng về việc cơ quan của tôi đã học được bài học và không định bỏ qua lần thứ hai cho loại hành động này.”
“Bao nhiêu tù nhân đã chết?” Jamison hỏi.
“Ít nhất một tá, nếu không phải nhiều hơn. Thông tin vẫn tiếp tục được hé lộ. Sẽ mất một thời gian để tìm hiểu qua tất cả.”
“Người địa phương chắc hẳn rất tò mò về chuyện đang diễn ra tại đây,” Jamison nói.
“Tất cả sẽ lắng xuống theo thời gian,” Người Xanh nói. “Màn phô diễn sức mạnh này dành cho những người có thể đã có thông tin ở ngoài kia. Hay cho những người mà chúng ta vẫn chưa biết nhưng có can dự vào, giờ họ sẽ hoảng loạn và tìm cách bỏ chạy. Giám đốc của các vị so sánh điều đó với việc cho chó săn vào bụi rậm để lùa chim cút ra.”
“Nhưng sự thật sẽ lộ ra?” Jamison hỏi.
“Không, trên báo chí thì không. Như thế sẽ gây ra nhiều rắc rối hơn mức cho phép. Người dân cần có niềm tin vào chính quyền.”
Decker nói, “Có thể chính quyền cần cân nhắc tới việc làm sao để xứng đáng giành được niềm tin đó.”
“Tôi hoàn đồng ý với anh. Nhưng giờ chúng ta phải bước tiếp thôi.”
Decker dành cho ông một cái nhìn tán thưởng. “Vụ này đã khép lại, nhưng đây không phải là quả bom hẹn giờ. Purdy đã rời đi trước khi nhà tù hoạt động. Và tôi tin câu chuyện quả bom có liên quan tới điều gì đó xảy ra từ lâu rồi.”
“Đó là lý do tại sao tôi đề nghị sự có mặt của hai vị, bên cạnh việc muốn báo cho hai vị những gì đã xảy ra ở đây. Chúng tôi có thể giúp hai người thế nào nhỉ?”
“Tôi thấy ngạc nhiên là ông vẫn chưa thu dọn hành lý về nhà,” Decker nói.
“Để tôi giải thích như thế này. Nếu một sự hiện diện quốc tế tồn tại trên đất Mỹ nhằm mục đích gây hại cho nước Mỹ và công dân Mỹ, thì chúng tôi có thể hoàn toàn biện hộ cho việc mình tiếp tục hiện diện trong vụ này. Tôi không biết với phía anh thì thế nào, song tôi không muốn một vụ 11/9 thứ hai xảy ra chỉ vì chúng ta bị vướng víu trong một cuộc xung đột quan liêu.”
“Được thôi, tôi cần xem hồ sơ phục vụ của Ben Purdy.”
“Anh hy vọng tìm thấy gì trong đó?”
“Một manh mối, bởi ngay lúc này, chúng tôi chẳng có manh mối nào cả.”
Decker đặt xuống cốc cà phê thứ ba trong ngày, liếc mắt nhìn phần còn lại của bữa ăn gần như không được động đến, và ngả người ra sau trên ghế trong nhà hàng khách sạn. Anh mở thư điện tử vừa nhận được trên điện thoại, và mở luôn tệp đính kèm.
Đó là hồ sơ phục vụ của Ben Purdy. Anh này đã gia nhập Không lực ngay khi tốt nghiệp trung học và trải qua mười hai năm kế tiếp trong bộ quân phục. Decker cẩn thận lật qua từng khung hình. Purdy đã trải qua nhiều nơi đóng quân trong binh nghiệp của mình và tìm kiếm rất nhiều cơ hội giáo dục và đào tạo được Không lực cung cấp. Thậm chí, anh ta từng dự các hội nghị ở nước ngoài, tại Anh, Đức, Qatar và Ấn Độ. Theo mọi đánh giá, anh ta là một kỹ sư giỏi, cho dù lớn lên trong hoàn cảnh khiêm nhường và không đủ điều kiện theo học đại học. Anh ta đã vươn lên cấp trung sĩ kỹ thuật, một cấp bậc mà tài liệu nói rất khó đạt được, đặc biệt là Purdy đã làm điều đó trong thời gian kỷ lục. Anh ta chỉ còn một bước nữa là lên thượng sĩ trước khi biến mất.
Decker nhấp cà phê rồi tập trung vào những hành động Purdy đã làm trong mười sáu tháng gần nhất, nhận ra rằng cho dù quả bom hẹn giờ anh ta đã phát hiện ra là gì thì nó cũng từ thời gian xa hơn trước đó. Purdy đã rời Trạm Không lực London một thời gian ngắn để tham dự một lớp học được đề xuất ở D.C. về các công nghệ liên lạc mới nhất, và cả những gì có thể xuất hiện trong tương lai. Điều này nghe phù hợp với một chuyên gia như Purdy. Sau đó, anh ta đã tham dự các khóa học được đề xuất khác về một loạt chuyên đề, không có chuyên đề nào trong đó có thể dẫn dắt một cách hợp lý tới một quả bom hẹn giờ.
Điện thoại của anh rung lên. Là Bogart.
“Chào, Ross.”
“Decker, tôi đã nghe nói về Trạm Không lực London. Có chuyện lớn đang diễn ra và Cục can dự vào.”
“Tôi biết. Nhưng nó không giải thích cho vụ án của chúng tôi.”
“Tôi đã lục lọi những gì có thể về hồ sơ quân nhân của Bradley Unger Daniels."
“Có gì đáng quan tâm không?”
“Ông ta phục vụ tại Trạm Không lực London từ 1955 đến 1987.”
“Có lý. Ông ta từng là hoa tiêu trong chiến tranh, và phụ trách radar.”
“Phải, nhưng điều đáng quan tâm nhất tôi tìm được là có những phần trong hồ sơ của ông ta đã bị kiểm duyệt và đánh dấu xếp loại bảo mật.”
Decker ngồi thẳng người lên. “Ông ta nói với chúng tôi là không thể nói về thời gian phục vụ ở London vì chuyện đó bị xếp loại bảo mật. Tôi đã nghĩ ông ta chỉ muốn làm khó dễ chúng tôi. Nhưng tại sao lại xếp loại bảo mật chứ? Chỉ vì có liên quan tới tìm kiếm tên lửa hạt nhân trong thời Chiến tranh Lạnh sao?”
“Tôi không biết, Decker. Tôi không thể có được câu trả lời thẳng thắn từ bất cứ ai.”
“Vậy là ngõ cụt sao?”
“Tôi e là vậy, trừ khi anh có thể nghĩ ra một cách khác để tiến lên.”
“Ừ thì, đó là việc của tôi mà.”
Decker ngắt liên lạc và nhìn chằm chằm xuống hồ sơ phục vụ của Purdy trong khi suy nghĩ về những lời Bogart nói.
Anh chỉ thấy một cách để tiếp tục.
Anh gọi cho Jamison.
“Đến lúc chúng ta phải buộc ‘BUD′ nói ra rồi,” anh nói.