← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 57

Jamison và Decker tới Nhà dưỡng lão Green Hills và thêm lần nữa được dẫn vào văn phòng người quản lý. Khuôn mặt bà ta đỏ bừng lên khi nhìn thấy hai người.

“Các vị đã làm ông lão bực bội ghê gớm. Tôi không thể tin các vị còn quay lại đấy.”

Decker nhìn trừng trừng làm bà ta phải dịu xuống. “Chúng tôi quay lại vì Brad Daniels là một nhân chứng then chốt trong một vụ án có liên quan tới an ninh quốc gia. Bây giờ, nếu bà không để chúng tôi gặp ông ta, cả một đội quân của Cục sẽ trút xuống đầu bà và cơ sở này chỉ còn là một tấn gạch. Tùy bà thôi.”

Ánh mắt thù địch của người phụ nữ nhanh chóng tan biến. “Anh nghiêm túc đấy chứ?”

“Nếu không chúng tôi đã chẳng đến đây.”

“Được rồi, nhưng làm ơn đừng làm ông lão nổi giận nữa.”

“Tất cả những gì tôi có thể làm là hỏi những câu tôi phải hỏi. Nếu ông ta bực bội, thì bản thân thái độ ấy cũng là một câu trả lời rồi.”

Người phụ nữ dẫn họ vào phòng Daniels. Ông lão đang ngồi trên xe lăn trong góc phòng, cây gậy nắm chặt trong tay.

“Ai đó?” Ông lão gắt lên khi nghe thấy họ bước vào.

“Ông Daniels, ông có vài người tới thăm,” người phụ nữ nói.

“Người nào tới thăm? Đã tới Giáng sinh đâu?”

“Tôi sẽ để họ giải thích,” người phụ nữ dịu dàng nói, rồi hối hả rời khỏi phòng.

Decker và Jamison bước tới.

“Ông Daniels!” Anh lên tiếng.

Ông lão giật mình. “Là anh! Ta nhận ra giọng anh. Không thấy được nữa, nhưng ta nhận ra giọng nói. Cút ra khỏi đây.”

“Ông có thể trả lời câu hỏi của chúng tôi, hoặc không thì người khác sẽ tới đây và đưa ra câu hỏi.”

“Ta cóc quan tâm. Cút ra!”

“Một phần hồ sơ quân nhân của ông bị kiểm duyệt. Xếp loại bảo mật.”

“Thì đấy, quỷ thật, ta đã nói rồi.”

“Nhưng ông không nói tại sao.”

“Ta không thể, đồ ngốc. Đó là lý do tại sao nó được xếp loại bảo mật.”

“Thêm nhiều người nữa đã bị giết,” Decker nói. “Rất nhiều người. Một điều gì đó lớn lao đang được lên kế hoạch. Chúng tôi cần ông giúp chúng tôi tìm hiểu điều đó là gì.”

“Ta chỉ có lời nói của các người về chuyện đó và ta không tin mấy người. Các người không che mắt ta được đâu. Từ những gì ta biết, có khi các người là gián điệp.”

“Chúng tôi có thể cho ông xem thẻ công vụ” Jamison đề nghị.

“Không thể nhìn thấy được. Ta đã nói với các người rồi.”

Decker ngồi xuống mép giường. “Có điều gì ông có thể nói với chúng tôi về thời gian ông phục vụ tại Trạm Không lực London không?”

“Không”

“Chúng tôi đã ở đó. Chúng tôi đã thấy hệ thống radar.”

“Thì sao?”

“Nó thật kỳ lạ.”

“Cái gì?”

“Người ta có một cơ sở giống hệt ở gần Grand Forks, Bắc Dakota.”

Một nụ cười thoáng lướt qua trên nét mặt Daniels.“Vậy sao?”

“Ông đã biết điều đó rồi phải không?”

Nụ cười biến mất. “Ai nói vậy?”

“Người ta đã khám phá ra cơ sở này đã được sử dụng cho một mục đích khác mới chỉ gần đây. Không phải một con mắt trên bầu trời, mà là một thứ hoàn toàn khác.”

“Ai quan tâm chứ.”

“Sự giúp đỡ của ông có thể rất quan trọng cho lợi ích an ninh quốc gia của đất nước này.”

“Ta nhắc lại, đó chỉ là lời nói một phía của mấy người. Các người không lừa được ta đâu. Ta đã lập lời thề.”

“Ông đã rời quân ngũ lâu rồi.”

“Một lời thề là một lời thề. Giữ vững tới lúc xuống mồ. Đó là cách thực hiện lời thề.”

Decker nhìn Jamison tuyệt vọng.

“Liệu có điều gì chúng tôi có thể nói để làm ông đổi ý không?” Jamison hỏi.

“Có, các người có thể bảo Tổng thống Hợp chủng quốc Hoa Kỳ ra lệnh cho ta từ bỏ lời thề. Còn không thì cút đi.”

“Ông là người duy nhất còn lại từ thời kỳ đó ở Trạm Không lực London.”

“Người cuối cùng còn lại,” Daniels cười khúc khích.

“Vậy nên, ông là người duy nhất có thể giúp chúng tôi ngăn chặn một điều thực sự tồi tệ”

“Đến giờ ăn trưa rồi. Ta có thể ngửi thấy mùi hành. Ta tới phòng ăn đây.”

Ông lão đẩy xe lăn tới trước, lách qua giữa giường và bức tường, rồi điều khiển nó qua cửa.

“Với một người mù thì ông ấy định hướng quá tốt,” Jamison nói.

“Rõ ràng ông ta sẽ không mở lời,” Decker nói.

Jamison nói, “Tôi ngạc nhiên là bọn chúng không tới đây và giết cả ông ấy. Ý tôi là hãy nhìn Beverly Purdy tội nghiệp.”

“Nếu Irene Cramer không lộ ra ông lão, có thể chúng không biết được.”

“Nhưng nếu chúng bám theo chúng ta tới đây? Và biết chúng ta đã đưa ra các câu hỏi với ông ấy? Rất có thể Beverly Purdy đã chết như thế.”

“Nói đúng lắm, Alex. Tôi sẽ cho lực lượng an ninh bố trí ở đây để phòng chuyện đó.”

Anh đứng dậy để ra về nhưng rồi lại liếc mắt nhìn về phía cái bàn đầu giường. Anh cầm cái mũ lưỡi trai của Daniels lên.

Jamison tới bên cạnh anh. “Nó cho biết ông ấy tại ngũ trong đơn vị nào của Không lực,” cô nói. “Nhiều cựu binh có những cái mũ thế này.”

“Phải, nhưng đó chưa phải là tất cả.” Decker chỉ vào một dãy huy hiệu kim loại đính vào mũ. “Hãy nhìn những cái này.”

“Những nơi ông ấy đã đóng quân. Giống như những mề đay danh dự ông ấy giành được,” Jamison nhận xét.

Decker đưa mắt lướt qua tất cả, cho tới khi đôi mắt anh dừng lại ở một chiếc huy hiệu.

Anh nhét cái mũ vào túi. “Hãy rời khỏi đây trước khi Daniels quay lại và nhận ra mũ của ông ta đã bị mất.”

“Ông ấy nói mình không nhìn được mà.”

“Ông ta nói nhiều thứ lắm. Tôi không tin bất cứ điều gì.”

“Vậy cái mũ có gì thế?”

“Một manh mối. Có thể là một manh mối rất quan trọng”