CHƯƠNG 58
“USACC,” Decker nói.
Họ đang chạy xe từ nhà dưỡng lão trở về London. Decker cầm cái mũ và quan sát những chiếc huy hiệu. Một chiếc đặc biệt thu hút sự chú ý của anh.
“USACC? Nó có nghĩa là gì?”
Decker lấy điện thoại ra và tra nghĩa. “Binh chủng Hóa học Lục quân Mỹ,” anh nói.
“Nhưng Daniels phục vụ trong Không lực, không phải Lục quân.”
“Ông ta vẫn có cái huy hiệu này. Và chưa hết.” Anh tháo vài cái huy hiệu ra khỏi mũ và giơ chúng lên. “Căn cứ Không lực Beale, Kho Quân khí Núi Rocky, Trại Detrick, Pine Bluff, Arkansas. Một số cơ sở trong số này thuộc Lục quân, số khác thuộc Không lực. Và Trại Detrick nằm ở Maryland và nay là Pháo đài Detrick.”
“Vậy là ông ấy đã đóng quân ở tất cả các cơ sở này?”
“Có vẻ đủ lâu để giành được một chiếc huy hiệu.”
“Người ta làm gì ở những nơi đó vậy?”
“Câu hỏi là họ đã làm gì khi Daniels còn tại ngũ.” Anh dừng lại. “Và còn một chuyện nữa. Từ hồ sơ quân nhân của Purdy, tôi biết được anh ấy đã từng phục vụ tại Beale và Kho Quân khí Núi Rocky.”
“Ồ, đó là một mối liên hệ rõ ràng.”
“Chưa hết. Những tờ giấy in mà chúng ta tìm thấy trong tủ tường phòng anh ấy về các căn cứ quân sự thì sao? Tất cả chúng đều là những nơi Daniels có huy hiệu kỷ niệm.”
“Tôi chắc chắn có thể gọi đây là một manh mối quan trọng” Jamison trả lời.
Cô thấy Decker liếc nhìn gương bên. Cô cũng nhìn lên gương chiếu hậu. “Tôi không thấy ai đằng sau cả,” cô nói.
“Tôi chỉ kiểm tra thôi, sau lần vừa rồi.”
Họ về tới London. Decker và Jamison lập tức vào phòng cô ở khách sạn, tại đây, Jamison đăng nhập vào máy tính.
Decker đưa cho cô cái mũ với tất cả những huy hiệu của Daniels, và cô tìm kiếm thông tin trên mạng về từng cái.
Hai mươi phút sau, cô đã hoàn thành và ngả người ra sau. Cô liếc nhìn Decker, khuôn mặt tái mét và biểu cảm có vẻ hoảng sợ. “Tất cả các cơ sở này đều có cùng mẫu số chung từ khoảng thời gian Daniels làm việc tại đó.”
Decker gật đầu. Anh đã đứng sau cô và đọc toàn bộ. “Hồi đó, tất cả các cơ sở này đều tham gia vào phát triển vũ khí hóa học và sinh học hủy diệt hàng loạt.”
“Có vẻ tất cả bắt đầu trong Thế chiến thứ hai. Chúng ta không có những loại vũ khí này, nhưng Đức thì có. Vậy là chúng ta bắt đầu nghiên cứu phát triển chúng. Cả Lục quân lẫn Không lực. Các chương trình tăng tốc từ cuối Thế chiến thứ hai qua chiến tranh Triều Tiên rồi sau đó nữa. Trong thời gian đó, Mỹ và Liên Xô đã sản xuất ra đủ những loại vũ khí để giết tất cả mọi người trên Trái đất. Và đó là chưa kể vũ khí hạt nhân,” Jamison nói trong khi cuộn màn hình xuống. “Nhưng rồi Nixon đình chỉ tất cả các chương trình đó vào cuối những năm 60. Tất cả các kho lưu trữ vũ khí bị tiêu hủy và các cơ sở mà những chương trình này vận hành đều được dọn sạch và chuyển đổi mục đích.”
“Có điều rất có thể một số đã không bị tiêu hủy” Decker nói. “Và rất có thể một cơ sở tham gia vào các chương trình này không có mặt trong danh sách cô vừa tìm kiếm.”
“Nghĩa là Trạm Không lực London?”
Decker gật đầu. “Tôi nghĩ cơ sở này ban đầu được xây dựng không phải cho các hệ thống radar mà để sản xuất vũ khí sinh hóa. Sau đó, căn cứ được chuyển đổi thành trạm radar, cho dù nó trùng chức năng với trạm radar kia ở gần Grand Forks. Quái quỷ thật, có thể họ thêm cái đó vào cơ sở này vào thời điểm ấy, để làm cho nó giống cơ sở còn lại. Cô biết đấy, một kim tự tháp với một quả bóng golf trên đỉnh.”
“Cho tới khi người ta bắt đầu sử dụng nó làm một nhà tù bí mật. Cái gì chứ, không lẽ người ta chỉ chực chờ để làm điều gì bí mật và bất hợp pháp ở đây à?”
“Cô đang nói về chính phủ đấy, Alex, nên mọi thứ đều có khả năng”
“Và nếu đúng là thế?”
“Vậy đó là quả bom hẹn giờ tất cả chúng ta đang ngồi trên ở đây. Vũ khí hủy diệt hàng loạt.”
“Đó là một giả thuyết, nhưng là giả thuyết tốt. Chúng ta chỉ cần chứng minh nó đúng.”
“Và nếu nó đúng?”
“Chúng ta cần tìm ra các vũ khí hủy diệt hàng loạt.”
“Ồ, dễ thôi mà. Chỉ đến mai là chúng ta có thể giải quyết xong tất tật.”
Khi anh không đáp lại bình phẩm mỉa mai của cô, cô liếc nhìn lên. Anh rõ ràng đang đắm chìm trong suy nghĩ.
“Có phải anh đang nghĩ ra cách nào để thực sự làm việc đó không?”
“Chúng ta sẽ phải báo cho Robie biết điều chúng ta đã tìm thấy. Biết đâu họ có thể phái ai đó điều tra. Nhưng chúng ta cũng có vài việc phải làm.”
“Bắt đầu từ đâu?”
“Trạm Không lực London.”
“Nếu người ta đang sản xuất vũ khí hủy diệt ở đó, tôi không chắc là tôi muốn trở lại đó.”
“Nhưng dù thế nào chúng ta cũng sẽ quay lại,” Decker trả lời.
Đã là ngày hôm sau. Jamison đang lái xe, và Decker đang nhìn ra ngoài cửa sổ về phía một cơn bão nữa đang tới gần.
“Nói xem anh đang nghĩ gì nào, tôi trả một đô nhé,” Jamison nói.
“Không chắc là chúng đáng giá đến thế.”
“Anh có vẻ ỉu xìu quá. Tôi có thể hiểu những khó khăn trong công việc của chúng ta. Song, tôi không rõ nữa, anh dường như luôn có thể vượt qua chúng.”
Anh quay sang nhìn cô. “Stan đã là anh rể tôi trong hơn hai thập niên. Tôi đã nói chuyện với anh ấy ở đây nhiều hơn tôi từng nói chuyện với anh ấy trong hai mươi năm vừa qua. Với chị tôi cũng thế.”
“À, họ sống ở rất xa. Và những người anh chị em lớn lên, tiếp tục sống cuộc sống riêng của mỗi người.”
“Cô có anh chị em. Cô giữ liên lạc với tất cả họ.”
“Không phải là rập khuôn đâu nhé, nhưng con gái thì giỏi việc đó hơn con trai chút đỉnh. Ít nhất là theo kinh nghiệm của tôi.”
“Trước khi chuyện đó xảy ra với tôi, tôi cũng từng giữ liên lạc. Tôi từng gọi điện thoại, thậm chí viết cả thư nữa, nếu cô có thể tin được. Trước khi Stan và Renee chuyển tới California, tôi tới thăm họ ở Colorado. Tôi lúc đó vẫn còn học đại học. Họ thì vẫn còn là vợ chồng son. Tôi đã giúp Stan lát gạch ở sân sau nhà họ.”
“Một kỷ niệm đẹp, Decker.”
“Tôi không đi nghĩa vụ sau trung học. Tôi được tuyển thẳng vào đội Browns, luyện tập cần cù và được chọn vào đội. Tôi là một vận động viên giỏi. Tôi đủ to con và đủ khỏe. Nhưng NFL là một cấp độ hoàn toàn khác, tập hợp những người giỏi nhất trong những người giỏi nhất. Tôi không có tốc độ hay những thứ vô hình khác cần thiết để vượt lên trên một vận động viên xoàng xĩnh chỉ có kỹ thuật. Rồi tôi đang chạy xuống dọc theo sân sau cú giao bóng vào ngày mở đầu mùa giải. Và tiếp đến, tôi tỉnh dậy trong bệnh viện. Các chị em gái của tôi đều có mặt. Tôi đã hôn mê suốt nhiều ngày. Renee lúc ấy đang nắm tay tôi và Diane nắm tay còn lại. Thậm chí, ban đầu, tôi còn chẳng để ý tới họ. Tôi mải nhìn vào những màu sắc kỳ dị trên màn hình theo dõi chức năng và đồng hồ. Và tôi nghĩ mình đang bị mất trí. Sau đó, tôi thấy chị em gái mình, và cho dù tôi biết họ là chị em gái tôi, vẫn có điều gì đó... đã mất đi. Tôi không cảm thấy gì với họ cả. Ý tôi là không gì hết.”
Anh nhìn đi chỗ khác.
Jamison, rõ ràng bị choáng váng trước tràng thổ lộ thật thà từ người đồng đội, cuối cùng cũng tìm lại được giọng nói. “Anh đã trải qua một sang chấn khủng khiếp, Decker. Và rồi anh đã gặp phải những... thách thức không ngờ đến.”
“Thật là một cách dễ mến, lịch sự để mô tả nó.”
“Nhưng anh đã thay đổi. Kể từ lần đầu tiên tôi gặp anh tại tòa án ở Burlington. Anh khác hẳn.”
“Tôi biết. Và đó là điều làm tôi sợ phát điên.”
Anh không nói thêm gì nữa, chỉ nhìn đăm đăm lên bầu trời đang tối dần như thể vào bất cứ phút nào nó cũng có thể nghiệt ngã hé lộ ra tương lai còn đen tối hơn của anh.