← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 59

Khi họ chạy xe tới cổng trước của khu phức hợp, hai người đàn ông mặc vét lại gần họ.

Jamison hạ kính cửa xe xuống và giơ thẻ công vụ ra.

“Cứ chạy thẳng vào,” một người nói. “Các vị đã được cho phép.”

Cổng mở ra và Jamison lái xe chạy tiếp.

“Robie làm à?” Cô hỏi.

“Khi tôi gọi cho Robie và báo cho anh ta biết những gì chúng ta phát hiện ra, anh ta nói sẽ thu xếp để mọi thứ trơn tru cho chuyến thăm của chúng ta. Và họ sẽ bắt đầu kín đáo điều tra về vụ vũ khí hóa học.”

Hai người đỗ lại ở nơi họ đỗ xe lần trước và ra khỏi xe. Jamison nói, “Vậy chúng ta bắt đầu từ đâu đây?”

“Hãy thử tòa nhà kim tự tháp trước. Nhiều khả năng đây là lần tiếp cận Ai Cập gần nhất tôi từng trải qua.”

Một người đàn ông nữa đứng gác ở đó và cũng mặc vét, đôi mắt được che khuất sau cặp kính râm cho dù lúc này những đám mây đen đã che phủ hoàn toàn bầu trời, anh ta cho họ vào trong.

Họ có thể thấy những bức tường đá bên ngoài cũng cấu thành các bức tường bên trong.

Không gian bên trong rộng mênh mông. Ở trung tâm của phức hợp, ít nhất theo Decker phỏng đoán, là thiết bị radar PARCS mà Sumter đã kể với họ. Nó trông ít nhiều giống những chiếc kính viễn vọng khổng lồ người ta thấy ở một đài quan sát thiên văn, nhưng đi kèm rất nhiều các thiết bị khác bao quanh nó, bao gồm cả những vị trí làm việc nằm dọc theo các bức tường, với từng dãy máy tính đen ngòm trên đó.

“Ái chà,” Jamison thốt lên. “Cái này nom như thứ anh thấy trong một bộ phim khoa học viễn tưởng kỳ quái, trong đó có những kẻ lên kế hoạch để làm nổ tung thế giới.”

“Có thể không phải là viễn tưởng đâu,” Decker phản bác. “Hừm, cảm ơn vì ý nghĩ đầy an ủi đó.”

Decker thấy chỉ có một cánh cửa duy nhất trên bức tường đằng xa. “Hãy tới xem nó dẫn đi đâu nào.”

Một loạt đợt cầu thang dẫn xuống một tầng thấp hơn, nơi trước đó Robie đã cho họ biết các tù nhân từng bị giam giữ.

Trông chúng giống những cái lồng hơn là buồng giam, rõ ràng chỉ là tạm chế nếu nhìn vào bề ngoài.

“Rất có thể bọn họ chỉ đơn giản là ném những thứ này vào đây sau khi quyết định dùng nơi này làm một nhà tù,” Decker nói. “Nhìn thì không có vẻ gì là người ta để tâm suy nghĩ nhiều tới chuyện này."

“Giam cầm và tra tấn không cần suy nghĩ nhiều. Chỉ cần những kẻ vô đạo đức làm mọi thứ sai trái vì mọi lý do sai trái,” Jamison mạnh mẽ nói.

“Tôi thấy cô đã suy nghĩ ít nhiều về chuyện này.”

“Trong phần đời trước, lúc còn làm nhà báo, tôi đã thực hiện một phóng sự về chủ đề này. Nó chẳng đẹp đẽ gì.”

Cả hai đều nhìn thấy máu và những thứ có vẻ là chất thải cơ thể trên sàn các lồng giam. Và không khí sặc mùi nước tiểu.

“Bất chấp chuyện này có ghê tởm đến đâu đi nữa, tôi đoán chúng ta sẽ không được thấy phiên điều trần nào tại Quốc hội đâu,” Jamison nói.

“Họ sẽ chôn vùi tất cả như họ đã nói với chúng ta” Decker trả lời. “Và miễn là những kẻ đứng sau chuyện này bị trừng phạt, thế là tôi hài lòng. Chúng ta đã có đủ thứ cần xử lý ở mức độ quốc gia rồi, dù không thêm chuyện này vào.”

“Tôi đoán vậy,” Jamison nói với vẻ hoài nghi. “Nhưng thế còn việc công khai sự thật là hòn đá tảng của nền dân chủ thì sao?”

Anh liếc nhìn cô. “Bản năng nhà báo cũ của cô đang ngứa ngáy muốn thêm lần nữa công khai sự thật à?”

“Đó là trong quá khứ. Bây giờ tôi tuân theo lệnh.”

“Không, không phải trong quá khứ đâu, Alex. Đó là lý do chúng ta ở đây. Để tìm ra sự thật.”

Cô mỉm cười. “Tôi biết tôi thích anh vì một lý do rất chính đáng.”

“Nếu đúng là người ta đã sản xuất vũ khí hóa học và sinh học, chắc chắn chúng phải ở đâu đó dưới này.” Anh đưa mắt nhìn vào hai hành lang chạy về hai bên trái phải.

“Anh có nghĩ nơi này có thể bị ô nhiễm không?” Jamison đột ngột hỏi. “Ý tôi là một số vũ khí loại đó có thể lưu lại một thời gian dài.”

Decker cứng người lại. “Tôi đã không thực sự nghĩ về điều đó. Nhưng người ta đã hoạt động ở đây hàng thập kỷ. Nếu nơi này đã bị ô nhiễm, hẳn họ phải đóng cửa nó. Ít nhất họ cũng nên làm thế.”

“Hãy hy vọng anh đúng. Tôi không tự tin đến thế.”

Anh đi trước xuống hành lang bên phải. Sau khi đi xuống đợt bậc thang, họ tới một căn phòng mênh mông như hang động rộng gần bằng căn phòng chứa hệ thống PARCS ở trên đầu họ.

“Chúng ta đã xuống vài đợt bậc thang dài để tới được chỗ này,” Jamison ghi nhận. “Vậy không gian này chắc hẳn nằm sâu dưới lòng đất. Ba mươi mét hay sâu hơn.”

Decker gật đầu nhất trí trong khi đưa mắt nhìn quanh. “Có vẻ họ không sử dụng chỗ này khi vận hành nhà tù. Và nơi này cũng sặc mùi mốc.” Anh đi vòng quanh chu vi căn phòng, xem xét các bức tường và sàn. Ở một vị trí, bức tường có màu sáng hơn những chỗ khác. Decker xem qua chỗ này rồi đi tiếp.

Anh đột ngột dừng lại và quay sang Jamison. “Đợi một phút. Làm thế nào Ben Purdy có thể biết được một chuyện như vậy đã xảy ra tại đây? Rằng vũ khí hóa học và sinh học được sản xuất ở đây.”

“Tôi không biết. Nhưng chúng ta đã thấy nghiên cứu anh ta thực hiện trên những tờ giấy đó.” Cô cứng người. “Đợi một phút. Điều gì thúc đẩy anh ta tới chỗ thực hiện nghiên cứu đó chứ?”

“Đó là điều tôi đang nói tới. Và tôi nghĩ câu trả lời là Brad Daniels."

“Không, Daniels là xúc tác cho việc Cramer tới đây. Ông ấy chẳng liên quan gì tới Purdy cả.”

“Tại sao cô nghĩ thế?” Decker hỏi.

“Quy tắc cốt yếu của anh: Không có trùng hợp ngẫu nhiên.”

“Chà, mọi quy tắc đều có một ngoại lệ. Kỳ thực, tôi nghĩ anh ta đúng là đã biết về chuyện đó từ Brad Daniels.”

“Dựa trên điều gì?” Cô hỏi.

Decker lấy cái mũ của Daniels ra và chỉ vào một cái huy hiệu trên đó.

Jamison xem xét nó. “Một dịp lễ kỷ niệm mà Không lực tổ chức à?”

“Hai năm trước, tại Căn cứ Không lực Minot, ngay tại Bắc Dakota này.”

“Nhưng làm sao chúng ta biết được cả hai người đều dự, cho dù ông ấy có chiếc huy hiệu đó trên mũ ấy đi nữa?”

“Tôi biết, vì trong hồ sơ phục vụ của Purdy có ghi anh ấy đã dự sự kiện đó.”

“Nhưng chúng ta vẫn chưa thể chắc chắn họ đã gặp nhau tại đó.”

“Đó là lý do tôi sẽ gọi tới nhà dưỡng lão ở Williston và hỏi một lần cho rõ chuyện với Brad Daniels.”

“Nhẹ nhàng với ông ấy thôi, Decker. Ông ấy là một người già cả.”

“Ông già đó còn rắn hơn bất cứ gã con hoang khốn kiếp nào tôi từng gặp qua,” Decker cằn nhằn.

“Nhưng trước đây ông ấy đã không chịu nói với chúng ta điều gì. Vậy giờ tại sao ông ấy lại nói?”

Anh cầm cái mũ lên và mỉm cười. “Bởi vì bây giờ tôi có một thứ để mặc cả.”