← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 60

“Ông Daniels, tôi là Amos Decker của FBI.”

Decker để điện thoại cách xa khỏi tai trong khi ông lão bắt đầu la hét.

“Đồ chó đẻ. Trả lại cái mũ cho ta. Mày là đồ kẻ trộm!”

“Vậy là ông đã nhận ra nó đã biến mất? Tôi cho rằng thị lực của ông tốt hơn ông nói đấy.”

“Nếu ta trẻ hơn bốn mươi tuổi, ta sẽ đá đít mày.”

“Nhưng ông không thể, vậy nên chúng ta hãy thỏa thuận, ông Daniels. Ông trả lời các câu hỏi của tôi và tôi cam đoan ông sẽ nhận lại cái mũ nguyên vẹn.”

“Câu hỏi nào?” Daniels hét lên. “Ta đã nói với mày ta không thể trả lời gì hết. Đó là thông tin bảo mật. Mày có biết ‘bảo mật' nghĩa là gì không hả, nhóc con?”

“Điều tôi sắp hỏi ông chẳng có gì liên quan tới thông tin bảo mật cả. Tôi chỉ muốn hỏi liệu ông có gặp một người tại sự kiện kỷ niệm ông tham dự tại Căn cứ Không lực Minot hay không.”

“Thế quái nào mà mày biết việc đó?” Daniels gắt lên.

“Có một cái huy hiệu của sự kiện này trên mũ ông”

“Cái mũ mày ăn cắp. Đó là tội nghiêm trọng”

“Nghiêm trọng nhất thì chuyện đó cũng chỉ là một hành vi sai trái nhẹ. Và như tôi đã nói, ông sẽ nhận lại được cái mũ của ông. Tôi hứa.”

“Làm sao ta biết mày sẽ giữ lời?”

“Bởi vì, giống như ông, tôi đã tuyên thệ phục vụ quốc gia này. Và lời tuyên thệ đó có ý nghĩa rất lớn với tôi, giống như với ông vậy.”

“Nói tiếp đi,” ông lão Daniels đột ngột dịu xuống nói.

“Có phải tại đó ông đã gặp một người tên là Ben Purdy, anh ấy là một trung sĩ Không lực?”

Daniels không trả lời ngay lập tức. Cuối cùng ông ta nói, “Cậu ấy cũng chết rồi phải không?”

“Không, nhưng anh ấy đã mất tích. Vậy là ông đã gặp anh ấy?”

“Có chuyện quái gì xảy ra ở đó vậy?”

“Tôi đang cố gắng tìm hiểu. Ông có nói với Purdy rằng cơ sở ở London đã được sử dụng để sản xuất vũ khí sinh học và hóa học không?”

“Đó là thông tin bảo mật, chết tiệt. Mày nói không có gì mày hỏi đòi hỏi ta phải để lộ thông tin bảo mật. Mày là một gã béo phì dối trá, đúng thế.”

“Tôi biết tất cả về chương trình đã diễn ra tại đây và ở các cơ sở khác trên khắp đất nước. Pine Bluff, Kho Quân khí Núi Rocky, Pháo đài Detrick.”

“Trại Detrick, hồi ấy tên nó là vậy.” Ông lão im lặng. “Vậy là anh đã đọc qua các tài liệu, ta hiểu rồi.”

“Tôi đã đọc. Tôi được cấp phép an ninh để tiếp cận tài liệu tối mật.”

“Chuyện này có liên quan gì?”

“Tôi không rõ. Nhưng dường như có rất nhiều người quan tâm tới nó đến mức đủ để giết người. Vậy cơ sở này hồi đó không phải là trạm radar?”

“Không hẳn.”

“Nhưng ông đã làm việc với radar và những thứ tương tự. Tại sao họ lại phái ông tới đó nếu có liên quan tới chế tạo vũ khí hóa học? Ông đâu có kinh nghiệm nào trong việc đó.”

Decker nghe thấy một tiếng thở dài, rồi Daniels nói, “Nơi đó đáng lẽ phải là một cơ sở radar, thế nên họ phải có người vận hành radar đồn trú ở đó. Nếu không thì trông sẽ rất đáng ngờ. Thế nên, ta là một trong những anh chàng đó. Anh biết đấy, để duy trì lớp bọc giả tạo.”

“Ông biết chuyện gì đã diễn ra?”

“Ta chẳng biết gì cả. Ta tới nơi nào ta được yêu cầu.”

“Ông có liên quan gì với việc diễn ra tại đó không?”

“Không hẳn. Những người phụ trách radar bọn ta rất nhanh biết rằng có chuyện gì đó đang diễn ra. Ý ta là, trước hết, bọn ta không phải đang vận hành một trạm radar, và bọn ta phải tuyên thệ giữ bí mật, còn vượt quá những gì bình thường người ta vẫn làm. Bọn ta phải ký các giấy tờ đủ kiểu. Thế đấy, bọn ta biết có thế lực lớn đang chạy đua hạt nhân với Mỹ. Nhưng bọn ta cũng biết người Đức đã sản xuất vũ khí hóa học trong Đại chiến thứ nhất và chúng ta phải đuổi theo cho kịp. Đó không phải bí mật gì lớn. Vậy nên khi bọn ta bắt đầu thấy những thứ được đưa tới London? Thế đấy, ta đã thấy đủ nhiều những cái thùng mang hình xương sọ và xương ống bắt tréo để biết chuyện gì đang diễn ra. Và họ tuyển bọn ta vào làm mấy thứ đó. Ý ta không phải là sản xuất thứ thối tha đó. Nhưng ta đã thấy qua vài phòng thí nghiệm họ thiết lập ở dưới đó.”

“Ý ông là dưới các tầng hầm của tòa nhà hình kim tự tháp à?” Decker hỏi.

“Phải. Thường họ không muốn bọn ta xuống dưới đó. Bọn ta chủ yếu phụ trách an ninh và duy trì vận hành khu phức hợp, những việc như thế. Nhưng rồi theo thời gian, thỉnh thoảng bọn ta lại được điều xuống dưới đó làm việc nọ việc kia. Và bọn ta phải đeo mặt nạ, mặc đồ bảo hộ đặc biệt, những thứ của nợ kiểu đó.”

“Ông có thấy vũ khí hóa học được đưa ra từ đó không?”

“Có, bọn ta giúp vận chuyển chúng vào những phòng chứa đặc biệt trong các container chống bom. Ta có thể nói với anh là việc này làm ta sợ phát khiếp. Họ có các biển hiệu cảnh báo ở khắp nơi: ‘Cực kỳ độc', ‘Không được chạm vào', ‘Không bao giờ được bỏ mặt nạ và kính bảo hộ ra', đại loại thế. Thậm chí, cả với các trang bị phòng hộ, một số người vẫn bị ốm. Vô ý thôi. Họ không bao giờ thử những thứ đó trên bất cứ ai, không có chuyện như thế. Nơi này là Hợp chủng quốc Hoa Kỳ xưa cũ tốt đẹp. Chúng ta không làm trò thối tha đó.”

“Có gì khác nữa không?”

Daniels không trả lời.

“Ông Daniels, còn gì nữa không? Điều này quan trọng lắm.”

Daniels không trả lời và Decker quyết định cứ để sự im lặng tiếp tục. Anh muốn Daniels cảm nhận khoảnh khắc này, để ông lão hiểu có một điều trọng yếu đang diễn ra và ông có thể là một phần thiết yếu. Nếu ông lão chịu mở miệng.

Daniels nói, “Thế rồi, vào một thời điểm cuối những năm 60, tất cả rời đi. Họ đóng cửa rồi sau đó bắt đầu sử dụng khu phức hợp như một trạm radar. Ta làm những gì được huấn luyện để làm. Đó là công việc thật phấn khích. Bọn ta bảo vệ đất nước khỏi các thế lực đối lập.”

“Vậy là họ mang hết mấy thứ đó đi?”

“Đúng thế.”

“Bây giờ, ông có thể cho tôi biết về cuộc nói chuyện của ông với Purdy, anh chàng trẻ tuổi ông đã gặp tại sự kiện không?”

“Cậu ấy là một thanh niên đáng mến. Đóng quân ở nơi ta từng phục vụ. Cậu ấy có cấp phép an ninh phù hợp. Chúng ta có nhiều điểm chung. Chúng ta chia sẻ điều đó. Thậm chí, còn uống với nhau vài ly. Khiến ta cảm thấy trẻ lại.”

“Sau đó thì sao?”

“Sau đó, à phải, ta kể với cậu ấy vài chuyện bọn ta đã làm ở đó.”

“Và anh ấy quan tâm?”

“Phải, đưa ra cả triệu câu hỏi. Ta đã trả lời những gì có thể.”

“Ông có bao giờ nói với anh ấy về Mary Rice không?”

“Không, ta không nói.”

“Ông đã chia sẻ chuyện đó với anh ấy như thế nào?”

“Ta chẳng chia sẻ nó với cậu ấy theo bất cứ cách nào hết. Nếu cậu ấy tìm hiểu tiếp về bất cứ chuyện gì, ta cũng mù tịt.” Ông lão dừng lại. “Anh nói cậu ấy đã mất tích. Cậu ấy là một thanh niên đáng mến. Tự hào phục vụ tổ quốc mình. Anh nghĩ cậu ấy vẫn ổn chứ?”

“Tôi hy vọng thế, ông Daniels. Nhưng trong nghề của tôi đôi lúc hy vọng là chưa đủ.”

Decker chia sẻ thông tin với Jamison khi hai người rời khu phức hợp.

“Vậy là Ben Purdy quả thực đã biết về vũ khí hủy diệt hàng loạt từ cùng nguồn như Irene Cramer - Brad Daniels.”

“Phải,” Decker đáp. “Nhưng chúng ta vẫn còn rất nhiều thứ phải tìm hiểu.”

Trong khi họ chạy xe ngang qua khu đất bao quanh trạm radar, Jamison chỉ về phía chiếc máy gặt đập liên hợp John Deere cỡ lớn đang cuốn tung bụi lên trên cánh đồng gần đó.

“Anh có nghĩ Các Huynh đệ có liên quan gì trong vụ này không?”

“Tôi không thể nói là có hay không” Decker trả lời.

Jamison chỉ về hướng khác. “Ít nhất đó là một điều tích cực.”

Decker nhìn về hướng đó, nơi có một giếng dầu đang hoạt động. “Gì cơ?”

“Đường ống đằng kia. Không có quầng lửa của khí methan. Hẳn là họ đang bơm khí đốt ra thay vì lãng phí nó, hoặc có thể đang tách những thứ có hại ra như Stan đã nói.”

“Ước chi những điều kỳ diệu ấy không bao giờ ngừng”

Decker mỉm cười trả lời.

Một giây sau, điện thoại của anh rung lên.

Decker nói, “Chào, Kelly, gì thế?”

“Decker, chúng tôi có chuyện ở đây,” Kelly nói, vẻ căng thẳng vọng ra khá rõ.

“Chuyện gì?”

“Stuart McClellan bị phát hiện đã chết.”

“Đã chết! Như thế nào? Ở đâu?”

“Trong một chiếc ô tô tại một trong các khu nhà kho của ông ấy. Có vẻ ông ấy đã tự sát.”

“Hãy cho tôi địa chỉ, chúng tôi sẽ có mặt tại đó nhanh nhất có thể.”