← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 61

Đó là một địa điểm lý tưởng để kết liễu bản thân, Decker nghĩ khi hai người chạy xe tới tòa nhà cũ bằng gỗ có kích thước bằng năm nhà kho lớn ghép vào nhau. Bên trong khu vực rào kín là những gì còn lại của thứ trông có vẻ như là những phần đã hỏng của thiết bị khoan. Ba chiếc xe tuần cảnh và chiếc SUV của Kelly đang đậu gần lối vào.

Dải băng vàng cô lập hiện trường của cảnh sát bay qua lại phần phật trong gió mạnh báo hiệu cơn bão đang tới gần.

Kelly gặp hai người bên ngoài và dẫn họ vào trong tòa nhà. Ở giữa không gian lộn xộn bên trong là một chiếc sedan Cadillac màu đen đời mới với cửa xe bên lái mở ra. Họ quan sát đường ống chạy từ ống xả tới cửa sổ chỗ ngồi hành khách ở đằng sau. Ô kính mở hé một khe nhỏ cho phép đường ống luồn qua.

Kelly chỉ vào cánh cửa bên người lái. “Chúng tôi mở cửa ra để kiểm tra thi thể.” Decker và Jamison bước tới trước.

Stuart McClellan nằm vắt ngang băng ghế trước, đầu gục lên bảng điều khiển nằm giữa hai ghế trước, hai bàn chân đặt trên sàn xe. Đôi mắt ông ta nhắm nghiền, trên khuôn mặt là màu đỏ cherry đặc trưng. Hít một lượng lớn khói xả khiến các phân tử carbon monoxide bám vào các tế bào hồng cầu, đồng thời đẩy các phân tử oxy ra. Các tế bào hồng cầu đi tới khắp cơ thể nhưng tới đích mà không có oxy cần thiết để giữ cơ thể hoạt động, dẫn tới cái chết và màu đỏ cherry.

“Rõ ràng ông ấy bị chết ngạt,” Kelly nhận xét.

Decker nói, “Có dấu vết nào của vật lộn, vết thương tự vệ, vết bầm tím trên cơ thể để chứng tỏ ông ta bị đánh gục rồi sau đó bỏ ở đây không?”

“Chúng tôi vẫn chưa khám nghiệm tử thi đầy đủ, nhưng chúng tôi không tìm được dấu vết nào như thế,” Kelly nói. “Không có vết thương rõ ràng nào, và không có máu. Chúng tôi sẽ tìm dấu vân tay, tất nhiên, nhưng chúng tôi không trông cậy việc này đem lại kết quả gì nhiều. Rõ ràng ông ấy đã tự sát.”

Jamison nói, “Không có ai khác ở đây sao? Không có máy quay an ninh nào để giám sát các hoạt động sao?”

“Không và không” Kelly trả lời. “McClellan sở hữu chỗ này lâu rồi. Nhưng hiện tại về cơ bản, nó là một bãi phế liệu. Không có ai làm việc ở đây nữa. Và không có máy quay an ninh vì không có gì giá trị cả. Khỉ thật, nhiều khả năng ông ấy còn mong ai đó lấy đi một phần chỗ đồng nát này.”

“Ông ấy có để lại lời nhắn không?” Jamison hỏi.

“Chúng tôi không tìm thấy, nhưng rất nhiều người tự sát không để lại thư tuyệt mệnh.”

“Shane đã biết chưa?” Jamison hỏi.

“Tôi đã gửi tin nhắn. Chắc sẽ sớm nhận được hồi âm thôi.”

“Lần cuối cùng có người thấy McClellan là khi nào?” Decker hỏi.

“Người ta thấy ông ấy và Hugh Dawson tối qua cùng dùng bữa tại Maddie's. Tôi không tin nổi khi nghe chuyện đó. Tôi không nghĩ hai người họ thậm chí có thể nói vài lời xã giao với nhau, chứ đừng nói đến cùng ăn tối.”

“Thì bởi bây giờ McClellan đã sở hữu nhà hàng rồi. Hay đã từng sở hữu,” Jamison trả lời.

“Sao cơ?” Kelly kinh ngạc hỏi.

“Cô có thể nói cho anh ấy biết,” Decker nói.

“Nói cho tôi biết gì?” Kelly hỏi.

Jamison nói, “Dawson đã bán tất cả hoạt động kinh doanh của ông ấy cho McClellan, bao gồm cả nhà hàng.”

“Cô nói quái quỷ gì thế?”

“Nhiều khả năng họ ăn mừng việc hoàn tất vụ mua bán ở đó,” Jamison nói thêm.

Kelly trông có vẻ sững sờ. “Tại sao ông ấy lại làm thế chứ? Và làm thế nào hai người tìm ra được?”

“Chúng tôi tình cờ bắt gặp họ khi họ gặp nhau bàn chuyện,” Jamison đáp qua loa. “Còn về lý do, Dawson cơ bản chỉ muốn đổi lấy tiền mặt và rời đi. Ít nhất đó là những gì ông ấy nói với chúng tôi.”

“Thế còn Caroline?”

“Bố cô ấy nói cô ấy sẽ ổn cả với cuộc mua bán này.”

Kelly trông có vẻ tức giận. “Quỷ quái thật, không thể có chuyện cô ấy sẽ thấy ổn với chuyện đó. Cô ấy đã nỗ lực làm việc cho tất cả những chuyện làm ăn này. Và Maddie′s là đứa con của cô ấy. Vụ mua bán này sẽ giết cô ấy.”

Màn bộc phát này khiến Jamison ngạc nhiên, biểu cảm của cô thể hiện rõ điều đó. Cô nói, “Ừm, tôi hiểu, anh nói anh và cô ấy lớn lên cùng nhau.”

Kelly dịu xuống, trông có vẻ ngượng nghịu. “Xem nào, bất cứ gã con trai nào quanh đây không phải lòng Caroline Dawson thì cần đi kiểm tra đầu óc, tôi cũng không phải ngoại lệ.”

“Nhưng đó là thời trung học,” Jamison nói.

Kelly liếc nhìn cô. “Đôi lúc, thời gian không tạo ra sự khác biệt trong cách ta cảm nhận về một người.” Anh đột ngột tập trung trở lại. “Song điều đó không quan trọng. Vậy là ở đây chúng ta có một vụ án mạng hoặc một vụ tự sát, và chúng ta cần tìm ra nó là gì.”

Decker đưa mắt nhìn qua bên trong chiếc Caddy. “Có dấu vết nào cho thấy còn một người khác đã tới chỗ này gần đây không? Dấu lốp xe? Một chiếc xe khác được thấy tới hoặc đi trong khoảng thời gian có liên quan?”

“Không, không có gì như vậy cả. Nhưng xét tới mọi việc đã xảy ra cho tới giờ, tôi nghĩ chúng ta cần tiến hành chậm rãi vụ này. Bởi vì dù nó có vẻ giống một vụ tự sát, lấy tính mạng ra mà thề, tôi không thể hình dung ra động cơ của ông ấy có thể là gì. Thực tế là McClellan giàu nứt đố đổ vách, vừa gạt bỏ được đối thủ của ông ấy, và có cả thị trấn này nằm trong túi. Có lẽ đây là giấc mơ cả đời của ông ấy, theo những gì tôi biết. Thế rồi, ngay sau khi hoàn tất giấc mơ đó, và có thể, như Alex phỏng đoán, sau khi ăn mừng thắng lợi của mình, ông ấy lái xe tới đây, hít khói từ ống xả để kết thúc ngày đẹp nhất trong đời mình sao? Hãy nói cho tôi xem điều đó có lý thế nào.”

“Tôi đồng ý với anh,” Decker nói.

“Ai sẽ thực hiện khám nghiệm tử thi?” Jamison hỏi.

“Người đã tới để khám nghiệm tử thi của Walt hiện không thể tới được.”

“Hãy để tôi gọi một người từ Cục tới làm việc này” Decker nói.

“Tôi đánh giá cao sự trợ giúp đó.”

Decker lấy một đôi găng tay latex từ trong túi áo khoác ra, xỏ chúng vào rồi cúi người vào trong chiếc Caddy. Anh sờ lên một cánh tay của người quá cố. “Rõ ràng ông ta đang ở giai đoạn cứng đờ. Vậy là khoảng mười hai giờ hay hơn. Nhiệt độ trong xe ở mức trung bình. Nhưng nếu ông ta đốt sạch cả một bình xăng sau khi chết, trong này có thể sẽ trở nên rất nóng.”

“Chắc chắn có thể thúc đẩy nhanh hơn giai đoạn cứng đờ ban đầu và quá trình phân hủy xác,” Jamison chỉ ra.

Kelly nói, “Điều đó sẽ quan trọng vì chúng ta cần thiết lập các chứng cứ ngoại phạm.”

“Vậy anh có biết Hugh Dawson ở đâu không?”

“Anh nghĩ Hugh có liên quan gì tới chuyện này sao?”

“Nếu ông ta là người cuối cùng gặp McClellan trước khi ông này chết, tôi có vài câu muốn hỏi ông ta. Và càng sớm càng tốt.”