CHƯƠNG 62
Kelly gọi điện và được biết Hugh Dawson đang ở nhà. Kelly, Decker và Jamison hẹn gặp ông ta ở nhà vào tối đó. Họ không nói cho ông ta biết lý do.
Cô phục vụ dẫn họ vào phòng làm việc của Dawson, ông ta đứng dậy từ sau bàn làm việc để chào họ.
Ông ta nhìn Kelly với vẻ lo lắng. “Có đúng vậy không? Stuart thực sự đã chết sao?”
“Làm thế nào ông biết được chuyện đó?” Kelly hỏi không chút bối rối.
“Quỷ quái thật, ai chả nói về chuyện đó. Cô phục vụ của tôi đã nói cho tôi biết. Cô ấy nghe được từ cậu bạn trai làm việc cho McClellan.”
“Đúng thế,” Decker nói.
“Ông ấy chết thế nào?”
Decker nói, “Ông ấy được tìm thấy đã chết trong xe của mình. Có vẻ là ngộ độc carbon monoxide. Cũng hệt như nguyên nhân tử vong của vợ ông” anh nói thêm, nhận lấy những cái nhìn sắc lẹm từ cả Jamison và Kelly.
Dawson ngồi phịch xuống ghế của mình. “Lạy Chúa.”
“Chúng tôi được biết ông đã ăn tối cùng McClellan tối qua," Kelly nói.
“Đúng thế, tại nhà hàng Maddie's.”
“Ông ấy có mua lại chỗ đó không?” Jamison hỏi.
“À...” Vị chủ nhà liếc nhìn Kelly.
“Tôi đã biết về cuộc mua bán này” Kelly nói.
“Được thôi. Để trả lời câu hỏi của các vị, đó là ý tưởng của ông ấy. Giờ ông ấy sở hữu nơi đó.”
“Và ông đã nói với Caroline chưa?” Kelly nghiêm khắc hỏi.
“Tôi sẽ gặp và nói cho nó biết.”
“Tôi có thể hỏi tại sao ông lại bán tháo không?” Kelly hỏi. “Jamison nói ông đã bảo rằng ông chỉ muốn rút tiền ra. Lần cuối cùng tôi có mặt ở đây, ông rất lạc quan về mọi thứ. Ông thu mua khắp nơi. Caroline mở nhà hàng của cô ấy, và mọi thứ khác.”
“Tôi cũng đã nói về những mặt tiêu cực của khai thác dầu. Và chỉ đơn giản là tôi mệt mỏi rồi, Joe. Tôi đã làm chuyện này gần bốn mươi năm rồi.”
“Ông định sẽ làm gì?” Kelly hỏi.
“Mua một ngôi nhà ở Pháp. Chỉ là lớn hơn nhiều chỗ tôi đã có trước đây. Có cả một nhà khách đủ lớn cho Caroline và lũ trẻ khi chúng tới.”
“Tôi không trông đợi chuyện đó đâu,” Kelly nói. “Về cơ bản, ông đã bán đi cuộc sống của cô ấy sau lưng cô ấy rồi.”
“Tôi không nhìn nhận theo cách đó,” vị chủ nhà cáu kỉnh nói.
“Vậy là ông lựa chọn không chịu nhìn nhận.”
“Tôi biết cậu và con bé lớn lên cùng nhau - quỷ thật, có thời gian tôi từng nghĩ cậu và nó sẽ kết hôn nữa kia. Nhưng chuyện này không phải việc của cậu.”
“Được thôi, vậy hãy để tôi trở lại với công việc. Ông gặp McClellan lần cuối cùng là khi nào?”
“Khi chúng tôi rời nhà hàng.”
“Hãy cung cấp cho chúng tôi các chi tiết.”
“Lúc đó khoảng mười một giờ. Ông ấy vào xe của mình còn tôi vào xe của tôi. Tôi lái xe quay về đây.”
“Có ai có thể xác nhận điều đó không?” Decker hỏi.
“Không. Tất cả mọi người ở đây đã về nhà từ lâu trước lúc đó. Chỉ có mình tôi.”
“Vậy là không ai có thể xác nhận về nơi ông có mặt?” Kelly hỏi.
“Đợi một phút. Có phải anh đang ngụ ý... Tại sao tôi lại muốn giết Stuart McClellan chứ hả? Ông ấy vừa trả tôi rất nhiều tiền.”
Jamison chen vào. “Chúng tôi chỉ đang cố gắng xác định các mốc thời gian và bằng chứng ngoại phạm, ông Dawson. Chuyện này hoàn toàn là thường quy.”
“À, chắc chắn việc này thường xuyên diễn ra. Stuart được tìm thấy ở đâu? Ở nhà ông ấy à?”
“Không” Kelly nói.
“Và anh nói đó là một vụ ngộ độc carbon monoxide? Liệu có thể là tai nạn không? Như với Maddie?”
Decker nói, “Không, vụ này rõ ràng có chủ đích. Ông có thể nghĩ ra lý do nào khiến ông ta tự sát không?”
Dawson ngẫm nghĩ một lát. “Không có lấy một lý do nào cả. Ông ấy chắc chắn còn kiếm được nhiều tiền hơn nữa khi giờ đây đã kết hợp các hoạt động kinh doanh của mình với của tôi. Ông ấy có thể sát nhập các văn phòng, loại bỏ những trùng lặp, và tăng dòng tiền của mình. Ông ấy đang phất lớn. Tại sao ông ấy lại tự sát chứ?”
“Vậy thì vụ này có vẻ là án mạng” Decker nói. “Trừ khi chúng ta bỏ sót mất gì đó. Ông có biết lý do nào khiến ai đó muốn giết ông ta không?”
Dawson nhìn anh cảnh giác. “Tôi không muốn cáo buộc ai hết.”
“Hãy gọi họ là những người được cho là có động cơ," Decker nói. “Mọi chuyện sẽ không vượt ra ngoài căn phòng này. Nhưng nếu ông cho chúng tôi một vài đối tượng, chúng tôi có thể kiểm tra họ.”
“Stuart là một doanh nhân cứng rắn. Ông ấy mặc cả rất gắt gao. Ông ấy từng khiến một số người trắng tay.”
“Ông biết những người đó chứ?” Jamison hỏi.
“Không ai trong số họ còn ở đây. Và người mà tôi có thể nêu tên thì đã chết được chừng một năm rồi.” Ông ta ngừng lời và trông có vẻ phân vân.
“Có chuyện gì?” Decker vội hỏi.
“Nghe này, tôi thích cậu thanh niên này. Tôi thực sự thích cậu ta. Cậu ta chiến đấu cho tổ quốc, và vân vân. Nhưng Stuart khá khắc nghiệt, không chút thương xót với cậu ta.”
“Ý ông muốn nói tới Shane?” Kelly hỏi.
“Tôi biết hai đứa là bạn.”
“Chúng tôi lớn lên cùng nhau. Và chúng tôi vẫn là bạn, dù không còn thân thiết như trước. Nhưng ông có gì chắc chắn hơn chuyện ông bố đối xử khắc nghiệt với Shane hay không?”
“Không, thực sự là không. Nhưng mấy người đã hỏi và bởi thế đó là câu trả lời của tôi.”
“Và Shane sẽ thừa kế gia tài của bố anh ấy, tất nhiên rồi” Jamison nói.
“Theo như tôi biết. Các vị sẽ phải kiểm tra chuyện đó với luật sư. Stuart có thể lập di chúc để lại gia tài cho bất cứ ai ông ấy muốn.”
“Nhưng nếu ông ta làm vậy và Shane không biết, anh ta vẫn có thể có động cơ để sát hại bố mình,” Decker chỉ ra.
“Tôi không nghĩ tôi từng biết ai ít yêu thích tiền và việc kinh doanh hơn Shane,” Kelly nhận xét.
“Shane đã nói với chúng tôi rằng anh và anh ấy không còn gần gũi như hai người từng thân thiết trước đây,” Jamison bình luận. “Và anh vừa nói tương tự.”
“Trung học là trung học. Sau đó, cuộc đời tiếp tục trôi đi. Chúng tôi đi theo những con đường riêng rẽ. Nhưng tôi biết cậu ấy từ hồi đó, và cậu ấy không thay đổi nhiều. Chết tiệt, cậu ấy đã có thể ở lại đây, ngồi ì ra đó và mặc kệ ông bố chi tiền cho mình. Nhưng cậu ấy đã nhập ngũ và mạo hiểm tính mạng cho đất nước. Cậu ấy trở lại với huân chương trên ngực và không bao giờ nói gì về chúng.”
Dawson mỉm cười. “Hai người các cậu là những cầu thủ bóng bầu dục giỏi nhất mà thị trấn này từng sinh ra.”
“Decker đã chơi cho Cleveland Browns,” Jamison nói. “Sau khi khởi đầu với Ohio State.”
“Ái chà,” Kelly nói. “Thật ấn tượng”
“À, anh chắc chắn là đủ to con,” Dawson nói, nhìn thân hình đồ sộ của Decker.
“Phải, nếu chỉ về vấn đề kích cỡ thì tôi hẳn đã ở trong danh sách các danh thủ huyền thoại rồi,” Decker gượng gạo nhận xét. Anh nhìn Kelly. “Chúng ta vẫn phải kiểm tra chuyện đó.”
“Tôi biết chúng ta phải kiểm tra,” Kelly nói hơi xẵng. “Và tôi sẽ giữ thái độ khách quan, song tôi nghĩ đó không phải là hướng tìm kiếm đúng đắn."
“Chà, nếu Shane có bằng chứng ngoại phạm thì sẽ ổn thỏa thôi,” Jamison nói.
Kelly đưa mắt nhìn Dawson. “Có lẽ ông nên nói chuyện với con gái mình sớm nhất có thể. Đừng để cô ấy biết chuyện bán tháo từ người khác. Như thế không tốt đâu.”
“Cậu cứ để tôi tự lo đi, Joe,” Dawson gắt lên.
“Vậy là ông sẽ tới sống ở Pháp với Caroline?” “
Đúng thế.”
Kelly mỉm cười ảm đạm. “Và sao nhỉ, có thể cô ấy sẽ gặp một anh chàng người Pháp nào đó, yêu đương rồi có một đàn con?”
“Chuyện đó tùy thuộc vào nó, không phải tôi.”
“Và nếu cô ấy không muốn đi, ông sẽ cho cô ấy chút vốn liếng để bắt đầu công việc kinh doanh riêng của cô ấy chứ?”
“Tôi không biết. Tôi... tôi không rõ liệu tôi có sẵn sàng chia tách khỏi nó hay không. Tôi đã mất mẹ con bé. Tôi không muốn mất cả con gái.”
“Hãy sẵn sàng cho việc đó đi,” Kelly nói.
“Con gái tôi có thể khởi đầu một nhà hàng khác tại Pháp, Dawson thô bạo nói. “Lần trước, nó đã sẵn sàng rời đi. Bây giờ thì có gì khác chứ?”
“Tôi nghĩ ông sẽ hiểu ra, bằng cách này hay cách khác." Kelly nói.
“Sao cậu lại bận tâm chứ?” Dawson hỏi. “Đừng nói với tôi là cậu vẫn còn yêu nó.”
“Quan tâm đến một người không phải là tội lỗi, ông Hugh à, cho dù họ có đưa ra những quyết định mà ông không tán đồng. Đặc biệt nếu họ là gia đình. Nhưng có lẽ ông không nghĩ thế. Ý tôi là, hãy nhìn vào những gì xảy ra với con trai ông.”
Khuôn mặt Dawson đỏ lựng. “Các người có thể cuốn xéo khỏi đây được rồi đấy.”
“Đừng lo, đằng nào chúng tôi cũng chuẩn bị ra về.”