← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 63

“Một trong những điều ngớ ngẩn, thiển cận nhất có thể” Kelly cằn nhằn trong khi họ chạy xe trở lại thị trấn, “Ông ta trông đợi con gái mình, người vừa bị ông ta phản bội, đồng ý chuyển tới Pháp sống cùng ông ta và bỏ lại sau lưng mọi thứ, mọi người cô ấy từng biết.”

“Tôi đồng ý rằng chuyện đó vừa quá tự phụ vừa thực sự thiếu nhạy cảm,” Jamison nói. Cô nhìn sang Decker. “Anh nghĩ thế nào?”

“Tôi đang tự hỏi liệu Hugh Dawson có liên quan tới cái chết của McClellan hay không.”

“Đó không phải điều chúng ta đang nói tới,” Jamison nói. “À, đó là điều tôi muốn nói tới. Nhưng tôi không thấy động cơ nào.”

Kelly nói, “Shane nhiều khả năng có động cơ, ít nhất là về mặt lý thuyết. Nhưng cậu ấy không quan tâm tới chuyện thừa kế gia tài. Và nếu cậu ấy muốn giết bố mình, cậu ấy sẽ dùng súng.”

“Anh sẽ ngạc nhiên khi biết bao nhiêu người bắt đầu quan tâm khi họ thực sự cận kề được chạm tay vào tiền,” Decker nhận xét. “Nhưng tiền không phải lý do duy nhất để giết ai đó. Tôi có thể hình dung Stuart đã biến cuộc sống của Shane thành địa ngục trần gian.”

“Nhưng Stuart đã luôn đối xử như thế với Shane. Tại sao điều đó đột nhiên lại khiến cậu ấy giết bố mình chứ?”

“Đó là điều người ta trả lương cho chúng ta để tìm ra” Decker vặn lại. “Anh đã gặp Shane chưa? Anh ấy đón nhận tin thế nào?”

“Tôi gặp cậu ấy trước khi chúng ta tới gặp Hugh. Trừ khi cậu ấy là một diễn viên tầm cỡ thế giới, Shane không liên quan gì tới cái chết đó cả.”

“Anh ấy có giả thiết nào về người có thể muốn giết Stuart không?”

“Nếu có, cậu ấy cũng không tự nguyện nói ra.”

“Anh ấy có nói định sẽ làm gì không?” Jamison hỏi.

“Không. Cậu ấy thực sự đang mông lung lắm.”

Jamison nói, “Dawson đã thực sự bực bội với anh vào cuối cuộc gặp, khi anh nhắc tới con trai ông ấy, Junior.”

“Chuyện đó thật chẳng đúng đắn tẹo nào. Junior đáng lẽ vẫn còn sống, với một cuộc đời tốt đẹp, trọn vẹn. Thay vì vậy, anh ấy nằm dưới ba thước đất vì ông ta.”

“Chuyện thực sự tệ hại đến thế sao?” Jamison hỏi.

“Còn tệ hơn ấy chứ.”

Decker tiếp tục. “Điều tôi thấy đáng tò mò là McClellan chết vì ngộ độc carbon monoxide.”

“Ý anh là giống như mẹ Caroline,” Jamison nhận xét.

“Đúng vậy. Hãy nói thật chính xác cho tôi biết những gì anh đã thấy tại hiện trường cái chết của Maddie,” Decker nhìn Kelly nói.

Kelly mất vài giây để tập trung suy nghĩ. “Chiếc xe đã trượt ra khỏi đường. Ở đó có một bờ kè. Tuyết rơi dày cả mét. Chiếc xe nghiêng đi chừng ba mươi độ. Ống xả bị đập vào bờ kè. Nó bị uốn cong đi một chút, tuyết và đất chui đầy vào trong, làm tắc hoàn toàn đường ống.”

“Nhưng tại sao bà ấy không ra khỏi xe và kiểm tra?” Jamison hỏi. “Hẳn bà ấy cũng muốn xem mình đang bị mắc kẹt thế nào, để bà ấy có thể thoát ra bằng cách nào đó.”

“Tôi cũng đã nghĩ đúng như vậy. Và câu trả lời là khi chiếc xe trượt ra khỏi đường, lực chấn động đã hất bà ấy va đập mạnh vào cửa xe. Bà ấy bị đập đầu và bất tỉnh. Có vết tụ máu bên mé đầu và một ít máu cùng các dấu vết khác trên cửa kính xe nơi bà ấy đập vào.”

“Và túi khí không bung ra?” Jamison hỏi.

“Chúng tôi đã kiểm tra, còn mời cả chuyên gia tới. Ông ta nói trong tình huống đó nhiều khả năng túi khí sẽ không bung. Và đó là một chiếc SUV Jeep kiểu cũ. Dù sao đi nữa, nó cũng không có các túi khí bên hông. Và dù cài dây an toàn thì bà ấy vẫn không khỏi bị hất sang bên. Không có dấu hiệu nào cho thấy có ai khác hiện diện ở đó, cho dù tuyết rơi đã có thể xóa hết bất cứ dấu vết nào. Bà ấy có tiền mặt cùng thẻ tín dụng trong ví, và vẫn còn nguyên nhẫn cưới cùng hai viên kim cương đeo trên người. Như vậy trộm cướp không phải là động cơ. Và chúng tôi cũng không tìm ra bất cứ lý do nào khiến ai đó muốn giết bà ấy một cách có chủ ý. Thêm nữa, bên cạnh đó, làm thế nào người ta biết được bà ấy lại ra khỏi nhà giữa cơn bão tuyết chứ? Bà ấy chỉ ra ngoài vì Alice Pritchard gọi cho bà ấy khi nhà bà lão bị mất điện. Kết quả khám nghiệm tử thi kết luận cái chết là do tai nạn và nguyên nhân là do ngộ độc carbon monoxide.”

“Ai đã gọi ra nước ngoài để báo với gia đình là bà ấy đã chết?” Jamison hỏi.

“Chính là tôi. Tôi phụ trách cuộc điều tra. Đó là cuộc điện thoại khó khăn nhất tôi từng gọi. Ngay khi tôi báo tin cho Caroline, cô ấy bắt đầu khóc nức nở. Tôi không thể nói thêm lời nào sau đó. Và tôi cảm thấy thật buồn vì tôi không thể làm bất cứ điều gì để giúp cô ấy. Tôi chỉ cảm thấy thật bất lực,” Kelly khổ sở nói.

Hai người thả anh xuống đồn cảnh sát và quan sát anh đi vào trong.

Jamison buồn rầu nói, “Anh ấy vẫn còn rất yêu Caroline Dawson."

“Phải, đúng thế. Và tôi chúc anh ấy may mắn, nhưng nếu tôi là Kelly, tôi sẽ không kỳ vọng nhiều. Tôi không nghĩ cô ta sẽ đột nhiên lao vào vòng tay anh ấy.”

Trong khi hai người chạy xe rời đi, Jamison nói. “Nhưng chuyện này rất có thể chẳng liên quan gì tới lý do chúng ta có mặt ở đây. Tìm ra quả bom hẹn giờ Ben Purdy từng nhắc tới. Đó phải là trọng tâm của chúng ta.”

“Trọng tâm của chúng ta là tìm ra kẻ đã giết Irene Cramer.”

“Chẳng phải hai việc này liên quan với nhau sao?”

“Không nhất thiết.”

Khi hai người dừng xe trước cửa khách sạn họ đang ở, Baker vẫy họ từ ngoài phố.

Decker hạ cửa kính bên hành khách xuống và hỏi, “Stan, có việc gì thế?”

“Chỉ tới gặp cậu thôi. Còn nhớ bức ảnh cậu đưa cho tôi chứ, ảnh người phụ nữ đã chết ấy?”

“Irene Cramer. Có gì với nó sao?”

“Tôi đã dò hỏi tìm bất cứ ai đã từng, cậu biết đó, ở cùng với cô ấy.”

“Anh có tìm được ai không?”

“Ba anh chàng. Đều là công nhân giếng dầu.”

“Và?”

“Và tất cả họ đều nói là họ không quan hệ tình dục với cô ấy.”

“Vậy họ đã làm gì?” Jamison hỏi.

“Cô ấy mua đồ ăn và đồ uống cho họ.”

“Thú vị thật,” Jamison nói.

Decker nói, “Nhưng nó lại hợp lý. Sao phải lên giường với người lạ nếu cô có thể tìm hiểu được thông tin cô muốn bằng cách mời đồ ăn và đồ uống? Như thế dễ dàng hơn nhiều.”

“Chàng trai, tôi nghe thấy câu đó của anh rồi đấy,” Jamison nói có phần quá nhanh. Khi Decker liếc nhìn cô, cô đỏ bừng mặt nhìn đi chỗ khác.

Baker nói, “Như tôi vừa nói, cô ấy mua đồ ăn đồ uống cho họ, và hỏi rất nhiều.”

“Hỏi về cái gì?”

“Về cơ sở Không lực.”

“Nhưng sao lại hỏi các công nhân dầu mỏ về một căn cứ quân sự?”

“Tôi chịu. Cô ấy có thể đã nói chuyện với vài người đã làm việc ở đó trước khi người của Không lực rời đi. Và tôi chưa bao giờ thấy bất cứ ai trong đám người của Vector vào thị trấn, vì thế, có thể cô ấy không thể hỏi bọn họ.”

“Cô ấy hỏi về chuyện gì?” Decker muốn biết.

“Bất cứ điều gì khả nghi họ có thể đã thấy. Liệu họ có biết về lịch sử của căn cứ không. Và cô ấy hỏi về việc bán đấu giá đất quanh căn cứ.”

Decker trầm ngâm gật đầu. “Thú vị rồi đây. Còn gì khác nữa không?”

“Chỉ vậy thôi. Hy vọng là có ích.”

“Cảm ơn, Stan.

Baker rời đi và Decker nâng kính xe lên như cũ.

“Có ích không?” Jamison hỏi, cô đã nghe toàn bộ cuộc trao đổi.

“Tôi không biết. Tôi có thể hiểu việc cô ấy muốn biết về căn cứ quân sự và khu đất quanh đó. Ý tôi muốn nói đó dẫu sao cũng là nơi Daniels đã phục vụ.”

“Nhưng vẫn thật khó hiểu,” Jamison thừa nhận.

“Mọi thứ trong vụ án quỷ quái này đều khó hiểu.”