← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 69

“Caroline, tại sao cô lại tới nhà bố cô?” Jamison hỏi.

Lúc này đã là ngày hôm sau, Jamison và Decker đang ở trong phòng của Caroline tại bệnh viện, cô nằm trên giường, choáng váng và xanh tái.

Liz Southern im lặng ngồi trên ghế đối diện với cô, đưa mắt nhìn người bạn đầy cảm thông.

Caroline ngước mắt nhìn lên Jamison và Decker, hai người đang cúi xuống cô.

“C...cái gì?”

“Tại sao cô lại có mặt ở nhà bố cô?”

Caroline nhắm mắt lại và ngủ thiếp đi.

Southern nói, “Chúng ta hãy ra ngoài. Cô ấy cần nghỉ ngơi. Tôi nghĩ cô ấy bị sang chấn mạnh hơn người ta nghĩ ban đầu.”

Ra ngoài sảnh, Decker nhìn Southern. “Hugh Dawson đã nói với chúng tôi rằng cô và Caroline đã trở thành bạn tốt, kiểu như chị em vậy, có phải không?”

Southern mỉm cười. “Tôi có thể là người chị gái lắm, nhưng phải, chúng tôi đã trở thành bạn bè.” Vẻ mặt cô trở nên ảm đạm hơn. “Khi tôi biết được những gì đã xảy ra, tôi không tài nào tin nổi. Điều dưỡng nói với tôi rằng họ phải cho cô ấy dùng thuốc để giúp cô ấy nghỉ ngơi. Có vẻ, tối qua, cô ấy đã không ngủ được nhiều. Họ nói nhiều khả năng cô ấy bị sốc sau chuyện xảy ra với ông Hugh.”

“Cô đã nói chuyện với cô ấy chưa?” Decker hỏi.

Southernn gật đầu. “Chỉ vài phút thôi. Vài câu rồi lại thôi.”

“Vậy cô biết nhiều hơn chúng tôi. Cô ấy đã nói gì với cô?”

“Từ những gì tôi có thể hiểu, cô ấy tới đó để làm rõ với bố vài vấn đề làm ăn. Cô ấy không nói với tôi những vấn đề ấy là gì.”

“Phải, cô không biết,” Jamison nói.

“Không biết gì cơ?”

“Hugh Dawson đã bán tháo cho Stuart McClellan.”

Southern kêu lên thảng thốt. “Bán tháo? Thế nghĩa là sao?”

“Ông ấy bán hoạt động kinh doanh, tất cả tài sản của mình cho McClellan.”

“Mọi thứ, bao gồm cả Maddie's ư?” Southern trông có vẻ còn bàng hoàng hơn.

“Phải,” Jamison nói. “Bao gồm cả Maddie's.”

Southern lắc đầu. “Vậy tôi đoán điều này là lý do cô ấy tới đó. Chuyện này hẳn khiến cô ấy choáng váng.” Cô dừng lời. “Vậy là Stuart tự sát rồi Hugh cũng vậy phải không?”

“Cái chết của McClellan có thể không phải là tự sát” Jamison nói.

“Ý cô là có người đã giết ông ấy?”

Decker chen vào, “Caroline còn nói gì khác với cô không?”

“Những gì cô ấy nói không hoàn toàn rõ nghĩa, nhưng cô ấy có nói với tôi rằng ông Hugh đã phản bội niềm tin của cô ấy, điều mà tới giờ tôi mới hiểu.”

“Còn gì khác không?” Jamison hỏi.

Nét mặt Southern lại trở nên u ám. “Cô ấy nói với tôi rằng cô ấy bước vào phòng làm việc của bố mình, sẵn sàng nói cho ra lẽ với ông ấy và rồi thấy bố mình... đã chết. Từ thời điểm đó, cô ấy trở nên hoảng loạn. Tôi đi gọi một điều dưỡng tới, và điều dưỡng cho cô ấy dùng thuốc.”

Đúng thời điểm này, Shane hối hả bước tới chỗ họ, hớt hải nhìn quanh.

“Chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Tôi vừa mới trở về thị trấn. Joe nhắn tin báo Caroline đang ở trong bệnh viện nhưng không nói lý do.”

Jamison nói, “Cô ấy sẽ ổn thôi, Shane. Nhưng cô ấy bị một cú sốc. Bố cô ấy đã chết.”

Shane quay sang nhìn Jamison. “Chết! Cô nói gì vậy?”

“Ông ấy được phát hiện đã chết tại nhà tối qua. Có vẻ ông ấy đã tự sát.”

“Caroline đâu? Tôi cần gặp cô ấy.”

“Cô ấy đang ngủ.”

“Tôi vẫn cần gặp cô ấy.”

Họ quay vào trong phòng. Shane hối hả tới bên giường và nhìn xuống Caroline. “Cô... cô chắc là cô ấy sẽ ổn chứ?

“Phải,” Southern nói. “Cô ấy bị sang chấn và chỉ cần nghỉ ngơi thôi.”

Shane lùi ra xa khỏi giường trong khi Caroline cựa mình giữa giấc ngủ và khẽ nói, “Tại sao bố tôi lại tự sát chứ?”

Decker liếc nhìn Jamison trước khi hỏi Shane, “Anh biết là bố anh và Hugh Dawson đang thực hiện một giao dịch làm ăn với nhau chứ?”

Shane liếc nhìn Southern trước khi ngồi phịch xuống ghế. “Có, tôi biết họ đang thương lượng một vụ làm ăn nào đó, nhưng không rõ chi tiết. Và tôi biết họ bí mật gặp nhau. Nhưng tôi không biết các cuộc gặp là vì chuyện làm ăn lớn đó.”

“Điều đó có làm anh ngạc nhiên không?” Jamison hỏi. “Chuyện bố anh mua lại hết tài sản của Dawson ấy?”

“Hugh Dawson đã phát chán với nơi này từ lâu rồi, và ai có thể trách ông ấy được chứ? Tất cả những gì người ta có ở đây là những công ty đào xới mặt đất lên để lấy dầu và khí. Và tất cả những người đó tới đây nhưng chẳng quan tâm gì tới nơi này. Họ chỉ muốn kiếm đủ tiền rồi về nơi xuất phát của mình khi dầu đã cạn.”

Southern phản đối, “Chuyện ấy không còn đúng nữa, Shane. Đang có nhiều gia đình tới và ở lại đây hơn.”

Shane phẩy tay. “Nó sẽ luôn là một thị trấn mỏ. Và khi mọi thứ đã bị hút cạn hết, sau đó thì sao đây? Cô thực sự nghĩ người ta sẽ nán lại đây hay sao?”

Decker nói, “Vậy là Dawson muốn rời đi? Anh biết chắc chuyện đó ư?”

“Khi bà Maddie còn sống, họ đã quyết định sẽ tới Pháp. Tất cả họ, cả Caroline.”

“Nhưng rồi Maddie qua đời,” Jamison nói.

Shane gật đầu. “Và Hugh xây ngôi nhà lớn của ông ấy. Nhưng tôi có thể nói trái tim ông ấy không nằm ở đó.”

“Vậy ông ấy có thể đã muốn bán tháo đi?”

“Phải, và bố tôi là người duy nhất có đủ tiền để mua lại hết. Và điều đó sẽ giúp ích cho việc làm ăn của ông ấy. Quỷ thật, ông ấy trả tiền cho công nhân của mình để lấy dầu và họ trả lại cho ông ấy tất cả số tiền đó bằng tiền thuê nhà, mua đồ ăn và những thứ khác.”

“Giống những thị trấn mỏ của các công ty ngày xưa,” Decker nhận xét.

“Phải.”

Decker nói, “Tôi muốn anh hít vài hơi thật sâu, Shane.”

“Tại sao?”

“Vì tôi phải nói với anh một điều sẽ khiến anh rất khó chịu.”

“Khỉ thật, Decker, tôi đã thấy bạn bè mình nổ tung từng mảnh ở Iraq và Afghanistan đấy.”

“Được rồi. Vậy thì anh có ý tưởng nào để lý giải tại sao Dawson để lại một lá thư tuyệt mệnh nói ông ta đã giết bố anh hay không?”

Khuôn mặt Shane dần trở nên trắng bệch. “Hugh viết rằng ông ấy đã giết bố tôi?”

“Chúng tôi tìm thấy một lá thư viết như vậy. Và có một số bằng chứng pháp y cho thấy ông ta đã làm việc đó.”

“Bằng chứng gì vậy?” Southern vội vã hỏi.

“Chúng tôi không thể nói rõ được,” Decker trả lời.

Shane đứng lên bằng đôi chân run rẩy. “Ông ấy giết bố tôi?”

“Ít nhất lá thư viết như vậy,” Jamison nói.

“Cô chắc ông ấy đã viết nó chứ?”

“Vài người đã xác nhận đó là nét chữ của ông ấy.”

“Đồ khốn kiếp.” Anh ta quay sang nhìn Caroline. Rồi hạ giọng xuống thật khẽ, anh ta nói thêm, “Cô ấy đã... đã biết chuyện này chưa?”

Decker lắc đầu. “Không, cô ấy chưa biết.” Anh ngừng lời và quan sát Shane. “Tất nhiên, giờ bố anh đã chết, anh là một người đàn ông rất giàu có.” Anh liếc nhìn Caroline. “Và cô ấy là một phụ nữ rất giàu có.”

Shane liếc nhìn anh. “Nếu bố tôi để lại cho tôi thứ gì đó.”

“Vậy là anh vẫn chưa đọc di chúc của ông ấy?”

“Tôi chưa bao giờ có lý do để làm thế.”

“Không quan tâm đến tiền sao?” Decker nói. “Với tất cả số tiền đó anh có thể sống một cách xa hoa.”

“Tôi chưa bao giờ là một người kiểu cách xa hoa,” Shane nói. Và nói xong, anh ta tới bên giường, cúi xuống hôn lên trán Caroline rồi ra ngoài.

Southern dõi theo anh ta rời đi với vẻ buồn bã. “Tôi biết cậu ấy từ khi cậu ấy còn bé,” cô nói. “Cậu ấy và Joe. Tôi chứng kiến họ lớn lên cùng Caroline.”

“Chúng tôi hiểu là họ rất gắn bó,” Decker nói.

“Không thể tách rời thì đúng hơn. Đó là trước khi Hugh và Stuart cạnh tranh quyết liệt trong hoạt động kinh doanh. Lũ nhỏ chỉ là những đứa trẻ. Caroline giống như một cô em gái với hai cậu anh trai luôn che chở bảo vệ, ít nhất hồi đó là như vậy.”

“Thế còn về người anh trai thực sự của cô ấy?” Jamison hỏi.

“Junior luôn lặng lẽ và thu mình. Cậu ấy không thoải mái với gia đình, nhất là với ông bố. Caroline, Joe và Shane đánh nhau đùa bỡn, nhưng Junior thì không.”

“Tôi đoán là sau này, khi cậu ấy tiết lộ mình đồng tính?” Jamison mớm lời.

Southern bĩu môi. “Caroline và bà mẹ ủng hộ cậu ấy, cái đó thì chắc rồi. Nhưng Hugh đặc biệt tàn nhẫn.”

“Kelly cũng nói với chúng tôi như vậy.”

“Hugh muốn những đứa con trai giống ông ấy - mạnh mẽ, hung hãn, ngang tàng, những tính cách mà Junior chẳng có chút nào.”

“Vậy là ông ấy nhìn nhận Kelly và Shane như thể những đứa con trai của mình?” Jamison hỏi.

“Cô tinh ý đấy, bởi vì, theo một cách nào đó, ông ấy đúng là đã làm như thế. Ông ấy tới dự tất cả các trận bóng bầu dục. Junior là chỉ huy ban nhạc diễu hành tại trường. Cậu ấy có thể chơi bất cứ loại nhạc cụ nào. Nhưng bố cậu ấy có ghi nhận điều đó không? Không. Ông ấy chỉ hoan hô khi Joe và Shane ghi điểm ở vùng cấm địa.”

“Và khi họ lớn tuổi hơn?”

“Lúc đó, Hugh và Stuart luôn thộp cổ nhau rồi. Caroline được cho đi học đại học để học lấy những gì cần cho việc thừa kế chuyện làm ăn. Joe trở thành cảnh sát như anh đã biết. Shane nhập ngũ ngay khi rời trường trung học. Thế là mọi thứ thay đổi. Nhóm bạn đi theo những con đường riêng.”

“Kelly là người duy nhất còn ở lại đây,” Jamison nói.

“Phải. Tôi đã thấy cậu ấy lượn quanh thị trấn. Trông cậu ấy như một chú cún con đi lạc.” Southern mỉm cười buồn bã. “Tôi thấy buồn cho cậu ấy. Khi hai người bạn thân nhất của cậu ấy bỏ đi như thế. Rồi Caroline tốt nghiệp và quay về. Sau đó, Shane trở về nhà. Nhưng mọi thứ không bao giờ còn như cũ nữa. Rồi Maddie qua đời. Chuyện này gần như hủy hoại Hugh. Tôi chẳng mấy quan tâm tới ông ấy, nhưng tôi phải ghi nhận những gì ông ấy đáng được ghi nhận: Ông ấy yêu vợ mình.”

“Cô dường như có quan điểm rất rõ ràng về tất cả họ” Decker nhận xét.

Southern liếc nhìn anh. “Và đó là quan điểm của tôi. Anh có thể chấp nhận chúng hoặc không”

Jamison đưa mắt về phía Caroline đang ngủ. “Thế còn về Caroline? Kelly và Hugh đã có một cuộc tranh luận về cô ấy. Kelly nghĩ bố cô ấy muốn Caroline tới Pháp cùng ông, rồi tìm một người đàn ông ở đó để kết hôn, và có một gia đình lớn.”

“Quỷ quái thật, tôi đã nghĩ cô ấy có thể ở lại đây và cưới Joe hay Shane. Nhưng chuyện ấy không bao giờ xảy ra. Nếu hai người muốn nghe ý kiến chẳng mấy giá trị của tôi, tôi nghĩ việc chứng kiến cách bố đối xử với anh trai đã làm cô ấy sụp đổ. Những từ ngữ ông ấy dùng để gọi con trai của chính mình, ngay ở chốn đông người. Sự nhạo báng. Nó giống như xem một chương trình truyền hình từ những năm 60 hay thứ gì tương tự. Quá tàn nhẫn, quá xấu tính.” Southern lắc đầu. “Thế nên để trả lời câu hỏi của cô, tôi không biết liệu rồi cô ấy có tìm được ai đó không. Tôi hy vọng là có. Cô ấy xứng đáng được hạnh phúc.”

“Cô con gái rượu hoàn hảo của bố,” Decker nói.

“Cái gì?”

“Tôi đã nói với Caroline rằng đó là điều tôi nghĩ bố cô ấy nhìn nhận ở cô ấy. Cô ấy nói không phải thế.”

“À,” Southern nói. “Tôi nghĩ cô ấy nói đúng đấy.”