← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 70

“Vậy là Dawson đã giết đối thủ rồi tự tử. Ít nhất thì phần đó của vụ án đã khép lại.”

Nói xong, Jamison đưa mắt nhìn đồng đội của mình. Cô đang lái xe đưa hai người trở về khách sạn.

“Decker, anh nghe tôi nói không đó?”

Decker không bình luận.

“Và thêm lần nữa, chuyện này không liên quan gì tới quả bom hẹn giờ cả,” cô nói thêm. “Chúng ta vẫn ở vạch xuất phát về mặt đó.”

“Không hẳn.”

“Ý anh là sao?” Cô hỏi lại. “Có phải anh đang giấu tôi điều gì không? Tôi rất ghét khi anh làm vậy. Tôi là đồng đội của anh. Tôi cược là Robie không giấu giếm gì Jessica Reel.”

“Tôi không giấu gì cô cả. Tôi chỉ đang suy nghĩ thôi.”

“Về cái gì?”

Decker nhắm mắt lại và tải một ký ức xuống. “Nói đến quả bom hẹn giờ, cô có nhớ người phụ nữ đã kể với chúng ta Cramer đã nói gì không? ‘Có lẽ không nên tự trồng lương thực cho chính mình'.”

“Đợi chút, ai đã nói thế?”

“Judith White. Cramer khuyên cô ấy không nên trồng cây lương thực trên đất của mình. Đó là điều cô ấy đã kể với chúng ta trong lúc thẩm vấn.”

“Đúng thế, cô ấy đã nói vậy,” Jamison nói. “Khoan đã, trang trại của họ nằm ngay cạnh cơ sở của Không lực. Không phải anh đang nghĩ...?”

Decker không trả lời lập tức vì một ký ức nữa lại hiện lên. Đó là một điều Daniels đã nói. Và nó có lẽ còn đáng lo ngại hơn lời khuyên của Cramer.

“Chúng ta hãy tới chỗ Các Huynh đệ lần nữa.”

“Tại sao?”

“Hãy cứ chiều ý tôi đi, Alex.”

“Được rồi, nhưng anh thật khó chịu đi,” cô cằn nhằn.

“Có khi nào tôi từng dễ chịu nhỉ?”

“À, anh có thể thỉnh thoảng nỗ lực một chút.”

Jamison quay đầu xe và chạy theo hướng ngược lại.

Bốn mươi phút sau, họ dừng xe trước cánh cổng trang trại bằng kim loại, lối vào chính khu Cư xá của Các Huynh đệ. Cánh cổng lúc này đang đóng.

Jamison đỗ chiếc SUV vào bãi và nói, “Giờ thì sao nào?” Decker ra khỏi xe và bắt đầu nhìn quanh. Jamison theo sau anh.

“Chúng ta tìm kiếm cái gì đây?”

Anh nhìn chăm chăm về phía những mẫu đất canh tác. “Họ đã ở đây một thời gian rồi, phải không? Ý tôi là Các Huynh đệ.”

“Anh biết là thế mà.”

“Ý tôi là tại nơi này.”

Jamison trông có vẻ không hiểu. “À, nhìn có vẻ họ đã ở đây vài năm rồi. Sẽ mất ít nhất chừng đó thời gian để xây dựng nơi này đến quy mô chúng ta đang thấy hiện nay.”

Decker tiếp tục quan sát trong khi hai chiếc máy kéo John Deere chậm rãi di chuyển trên cánh đồng đằng xa. Sau cánh đồng là trạm Không lực.

“Tôi nghĩ cô nói đúng.”

“Nhưng tại sao thời gian họ đã ở đây lại quan trọng vậy?”

“Chỉ là một giả thuyết thôi,” anh lơ đãng nói.

“Anh có thể giải thích giả thuyết của của anh không?” Cô nói cộc lốc.

Anh không trả lời. Decker quay lại chiếc SUV, và cô theo sau, trông chẳng hề vui vẻ.

“Không thể như vậy,” anh nói, dừng lại trước cửa bên hành khách của chiếc xe.

“Cái gì không thể chứ?”

“Nếu nó nằm trong khu vực thuộc sở hữu của Không lực,” anh bắt đầu nói, nhưng lúc này Jamison đã hiểu ra anh định nói gì và cướp lời.

“Vũ khí sinh hóa. Không ai có thể tiếp cận được chúng nếu chúng nằm trên đất thuộc sở hữu của Không lực. Nghĩa là vũ khí phải nằm ở khu đất họ bán đấu giá đi.”

“Phải. Nhưng tôi không nghĩ vũ khí sinh hóa nằm trên đất của Các Huynh đệ. Ý tôi là làm gì có chuyện ai đến lấy vũ khí hủy diệt đó đi mà mấy người này không biết chứ?” Anh ngừng lời và vẻ bối rối của anh càng rõ thêm. “Nhưng nếu không thì vì lý do nào Cramer lại khuyên Judith White không nên ăn các thực phẩm họ trồng ở đó.”

“Nghĩa là cô ấy nghĩ nếu vũ khí được chôn ở đó, chúng có thể rò rỉ ra và gây ô nhiễm đất?”

“Chính xác.”

Vẻ vỡ lẽ rõ dần trên khuôn mặt Jamison. “Nhưng, Decker, một phần đất mua đấu giá đã được cho thuê lại. Các Huynh đệ không kiểm soát phần đất này.”

Anh đưa mắt nhìn cô. “Những người khoan dầu. Đi nào!”

Hai người chạy tới chỗ chiếc SUV và chui vào trong xe.

Sau khi chạy được một quãng, Jamison dừng xe cạnh khu đất nơi có giếng khoan dầu của Công ty Năng lượng Toàn Hoa Kỳ.

“Cô mang theo ống nhòm chứ?” Decker hỏi.

Cô lấy thiết bị quang học ra và đưa sang.

Decker chỉnh tiêu cự ống nhòm và quan sát khu giếng dầu. Rồi anh nhìn về đằng xa tới trạm Không lực ở kế bên, cũng như khoảng đất ở giữa hai khu.

Sau chừng một phút, cô hỏi, “Có thấy gì đáng quan tâm không?”

“Đúng ra là những thứ tôi không thấy.”

“Cái gì?” Cô nói.

“Không có ai làm việc ở giếng dầu cả. Nó trống không. Tôi tự hỏi liệu có phải họ đã kết thúc việc cắt phá thủy lực ở đó rồi hay không?”

“Để tôi xem.”

Cô chậm rãi quan sát khu đất rồi hạ ống nhòm xuống. “Nhưng nếu họ đã cắt phá xong, tại sao không có lửa khí đốt phụt lên từ đường ống xả đằng kia? Hãy nhớ lại xem, tôi đã để ý thấy nó trước đây và anh gọi nó là một phép màu. Và tôi không thấy hệ thống bơm dầu lên như ở những chỗ khác.”

“Chúng ta cần hỏi một chuyên gia. Và tôi biết đúng người như vậy.”