CHƯƠNG 71
Chiếc xe của họ phanh kít lại trước khu giếng dầu nơi Stan Baker đang làm việc và hai người lao ra khỏi xe.
Họ hối hả tới chỗ toa moóc. Decker không buồn gõ cửa, anh chỉ đẩy cửa, ập vào với Jamison bám sát theo sau.
Baker đang ngồi trước màn hình máy tính. Anh xoay người lại nhìn sửng sốt vào họ. “Này, hai người làm gì ở đây vậy?”
“Công ty Năng lượng Toàn Hoa Kỳ?” Decker nói.
“Họ thì sao?”
“Không có ai làm việc tại địa điểm đó cả.”
“Ý cậu là sao?”
“Không có ai ở đó hết. Không xe tải, không người, không hoạt động.”
“Decker nghĩ có thể họ đã kết thúc việc cắt phá thủy lực ở khu đó, nhưng chúng tôi không thể chắc chắn,” Jamison nói. “Vì thế chúng tôi tới gặp anh, vì anh là chuyên gia.”
Baker lắc đầu, “Không thể có chuyện họ đã kết thúc cắt phá cái giếng đó. Họ chưa có mặt tại đó đủ lâu. Họ chưa khoan đủ lâu, vì thế họ chưa thể xuống sâu đến mức cần thiết.”
“Stan, tại sao McClellan lại không mua được quyền khai thác khu đất đó nhỉ? Ông ta chiếm được gần như tất cả các lô đất khác quanh đây.”
“Tôi nghe đồn rằng Công ty Toàn Hoa Kỳ đã không ngừng trả giá cho tới khi mức giá lên tới ngưỡng điên rồ. Chừng gấp hai hay ba lần giá trị của nó. Tôi đoán McClellan đã nghĩ đám người đó không biết họ đang làm cái quái gì.”
“Em nghĩ đám người đó biết chính xác họ đang làm gì” Decker nói đầy dự cảm không lành.
Jamison nói, “Và họ có một đường ống xả khí ga như chúng tôi đã thấy quanh đây, nhưng không có ngọn lửa nào phụt lên từ đó cả.”
“Một đường ống xả khí!” Baker trông có vẻ bối rối. “Bọn họ không thể có khí phụt lên vào giai đoạn này được.”
Decker đột nhiên do dự. “Đến lúc này họ có thể đã khoan sâu được bao nhiêu rồi?”
“Nếu phải đoán, anh sẽ nói là không hơn sáu mươi mét.”
“Đó chính là điều em sợ anh có thể sẽ nói.”
“Sợ? Tại sao?”
Decker nhìn Jamison. “Tôi nghĩ chúng ta vừa tìm thấy quả bom hẹn giờ rồi.”
Khi họ tới khu vực được rào quanh của Công ty Năng lượng Toàn Hoa Kỳ, Decker nhảy ra khỏi xe và cố gắng mở cổng. Cổng đã bị khóa.
Anh leo trở lại vào trong xe.
“Đâm bung nó ra, Alex,” anh ra lệnh.
“Anh có...”
“Làm đi. Chúng ta không còn thời gian nữa.”
Baker ngồi trên băng ghế sau, bấu chặt các ngón tay quanh tựa để tay và bồn chồn nhìn cậu em vợ cũ.
Jamison nổ máy, vào số và giậm mạnh chân ga. Chiếc SUV to lớn chồm tới, đâm lao qua cổng.
Họ lao ra ngoài, xông tới chỗ toa moóc với Decker dẫn đầu. Cửa vào bị khóa.
“Decker, chúng ta không có lệnh khám xét,” Jamison nói.
“Quỷ tha ma bắt lệnh khám đi, Alex.”
Anh rút súng ra và bắn vỡ ổ khóa. Anh đá mở tung cửa ra, và họ xông vào trong. Bên trong bài trí giống hệt toa moóc của Baker, nhưng chỉ có một màn hình máy tính trên mặt bàn làm việc, trên màn hình hiện đầy những thứ trông có vẻ là dữ liệu thời gian thực.
Decker nhìn vào màn hình và nói, “Stan, anh có thể hiểu được ý nghĩa của cái này không?”
Baker ngồi xuống ghế và bắt đầu xem xét các đồ thị cùng những thông tin đang chạy trên màn hình.
“Không, tôi không thể, vì chúng chẳng có chút ý nghĩa nào cả,” anh nói.
“Cái gì không có ý nghĩa cơ?” Decker hỏi.
“À, trước hết, tôi đã đúng. Bọn họ mới chỉ khoan xuống được khoảng sáu mươi mét. Tới mốc khoảng bảy mươi lăm mét, họ bắt đầu khoan ngang theo góc bốn mươi lăm độ.” Anh dùng con chuột để điều chỉnh màn hình. Một hình ảnh khác hiện ra.
“Và cái này là gì đây?”
Tất cả họ đều nhìn chằm chằm vào chỗ anh chỉ.
Chỗ này được thể hiện trên màn hình thật lớn và đen kịt. “Có vẻ họ đã đưa các cảm biến hình ảnh vào lỗ khoan. Và thứ này hiện lên.”
“Theo anh thì nó lớn cỡ chừng nào?” Decker hỏi.
“Theo tôi ước tính, dựa trên các kích thước tôi quen, tôi nghĩ mỗi chiều khoảng 15m.”
“Vậy là cỡ một căn nhà trung bình?”
“Phải, cỡ đó. Đợi đã, cậu không nghĩ là có một căn nhà dưới đó đấy chứ?”
“Không. Nhưng đó là một không gian rộng, anh phải tự hỏi trong đó có gì. Và Công ty Năng lượng Toàn Hoa Kỳ rõ ràng là đang tò mò, bởi vì theo như trên màn hình, có vẻ họ đã khoan thẳng vào nó.” Decker chỉ vào một điểm trên màn hình. “Anh có thấy chỗ nào thể hiện tường đã bị khoan thủng không?”
“Decker!” Jamison thốt lên. “Vũ khí sinh hóa!”
“Cái gì?” Baker kêu lớn.
“Tôi nghĩ chúng ta đã tìm ra chúng rồi” Decker nói. “Và bọn họ cũng thế.” Anh liếc nhìn qua cửa sổ toa moóc. “Và tại sao tôi lại nghĩ bất cứ cái gì ở dưới kia chính là một vũ khí lan tỏa theo đường không khí nhỉ? Và ngay trong lúc này đây, nó đang được đưa lên mặt đất qua đường ống đó?”
“Chết tiệt,” Baker nói.
“Stan, làm cách nào chúng ta có thể ngăn việc đó xảy ra? Càng nhanh càng tốt?”
Baker chạy ra ngoài, hai người theo sau. Anh hối hả lao tới chỗ khoan giếng và dừng sững lại. “Quái lạ thật. Bọn họ đã gắn trực tiếp ống thoát khí vào lỗ khoan.”
Decker hét lớn, “Không lạ đâu nếu đó là cách bọn họ đưa cái thứ thối tha đó lên mặt đất. Nó sẽ bao phủ cả vùng, có khi cả bang.”
“Nhưng bọn họ đưa thứ đó lên đây như thế nào chứ?” Jamison nói. “Nó không giống như dầu. Áp suất đẩy dầu theo đường ống lên đến mặt đất như Stan đã mô tả với chúng ta.”
“Hai người có nghe thấy không?” Baker hỏi.
“Cái gì cơ?” Decker hỏi lại.
“Tiếng rù rù trầm trầm ở đâu đó. Tôi đoán bọn họ có một hệ thống tạo chân không nào đó tích hợp vào thiết bị. Chắc hẳn đó là cách bọn họ đưa thứ ở dưới đó lên đây. Bọn họ đang tạo một đường hút chân không.”
“Chúng ta có thể tắt nó đi không?” Decker hỏi.
Baker lắc đầu. “Sẽ mất quá lâu để tìm ra và nghĩ ra cách tắt nó như thế nào. Và nếu lực hút chân không đã được tạo ra, có thể việc chúng ta tắt nó đi sẽ chẳng ích gì. Nó sẽ giống như ống hút xi phông cắm vào một thùng xăng.”
Jamison thốt lên, “Nhưng nếu người ta đã cất giữ thứ thối tha này ở dưới đó suốt hàng thập niên, chẳng phải thứ đó sẽ được đựng trong chai hay các thứ đồ đựng khác, xếp trên giá hay thậm chí trong một thứ hầm an toàn nào đó? Sẽ không giống như khí đựng trong một cái thùng có thể tự do tuôn ra ngay khi quá trình hút chân không bắt đầu.”
Baker bật ngón tay. “Có thể nếu bọn họ thả một khối chất nổ xuống đó trước rồi cho nổ tung tất cả lên. Vụ nổ sẽ phá vỡ bất cứ thứ đồ đựng nào và cũng tạo ra áp suất chân không bên trong căn hầm đó. Một khi được giải phóng ra khỏi đồ đựng, thứ đó, nếu nó có thể bay hơi trong không khí, sẽ tìm vị trí có ít cản trở nhất để thoát ra. Và chỗ đó chính là đường ống này. Ít nhất, chúng ta cần phải giả thiết như vậy.”
Baker nhanh chóng kiểm tra cái ống cao chừng bốn mét rồi rút điện thoại ra.
“Rick, Stan đây. Tôi cần một xe bơm bê tông đến khu đất của Công ty Năng lượng Toàn Hoa Kỳ. Phải, tôi biết đó không phải việc của chúng ta. Hãy cứ làm đi và bảo bọn họ nhấc cái mông nhanh lên. Chúng ta có một xe bơm đã trộn đầy và sẵn sàng đổ ở đó. Tôi muốn nó tới đây sau mười phút. Năm thì tốt hơn. Làm đi!”
“Các anh!”
Jamison đã quay vào trong toa moóc và lúc này xuất hiện trên ngưỡng cửa.
Hai người chạy trở vào trong. Cô đang chỉ vào màn hình. “Có phải đó là chỉ số áp suất mà anh đã chỉ cho chúng tôi trong toa moóc của anh không, Stan?”
“Phải,” Baker nói.
“Nó vừa mới tăng vọt.”
“Thế nghĩa là sao?" Decker lo lắng hỏi.
Baker nói, “Thế có nghĩa là thứ chết tiệt ở dưới đó, dù nó là cái quái gì đi nữa, đang chui lên đây. Và rất nhanh”
“Ôi, khỉ gió!” Jamison thốt lên.
“Đi nào!” Baker hét lên.
Tất cả cùng chạy ra ngoài và Baker bắt đầu tìm kiếm khắp quanh khu đất.
“Chúng ta đang tìm cái gì đây?” Jamison lớn tiếng hỏi. “Thứ gì đó để đậy đường ống đó lại.”
“Chẳng lẽ chúng ta không thể đập bẹp phần đầu ống và bịt kín nó lại theo cách đó sao?” Decker nói.
“Nó nhô cao bốn mét khỏi mặt đất, Amos, hơn nữa, cậu có thấy thứ gì ở đây dùng để đập nó được không? Và nếu cậu đúng về thứ khốn kiếp ở dưới kia, thì muốn bịt cũng phải bịt kín bưng.”
“Một miếng kim loại,” Jamison đề xuất.
“Áp suất trong đường ống đó là rất lớn, bao gồm tất cả khí đã bị tích tụ trong gian hầm đó. Trừ khi được hàn kín, nếu không chúng ta chẳng thể trông đợi một nắp đậy bằng kim loại sẽ trụ được, và chúng ta không có thời gian để hàn chắc nó.”
Tất cả cùng hối hả nhìn quanh.
"Kia!" Baker reo lên.
Đó là một cái ống dẫn mềm gắn vào một thùng chứa gần bốn nghìn lít nước.
Anh chộp lấy đường ống và kéo nó về phía cái ống xả khí. Anh lật một cái thùng ra rồi đứng lên trên. “Alex, cầm lấy cái ống dẫn nước và leo lên đứng trên vai tôi. Amos, có một tay quay thùng nước đó. Sau khi Alex đã cho được ống dẫn nước vào trong lòng cái ống dẫn khí, hãy bơm như thể tính mạng cậu phụ thuộc vào việc đó vậy.”
“Thì đúng là thế,” Decker lẩm bẩm và đứng vào vị trí.
Alex cầm lấy ống dẫn nước. Baker cúi xuống, và cô leo lên đôi vai vạm vỡ của anh. Cô đứng vững ở tư thế này trong khi Baker đứng thẳng người lên. Đầu trên của ống vẫn còn cao hơn ba mươi centimet so với bàn tay vươn lên hết cỡ của cô, song cô đã hất được ống dẫn lên rồi sau đó tìm cách thả đầu ống nước vào bên trong đường ống xả khí rộng.
“Bơm đi, Amos!” Baker hô lớn không cần thiết, vì Decker đã bơm cật lực như điên. Vài giây sau, nước bắt đầu chảy ra từ ống dẫn và đổ vào đường ống.
“Anh chắc là cách này sẽ hiệu quả chứ?” Jamison hỏi.
“Nước nặng hơn không khí. Thế nên nó sẽ cho chúng ta có thêm thời gian cho tới khi cái xe bơm bê tông tới đây.”
“Làm thế nào chúng ta biết được nó có hiệu quả hay không?” Jamison lớn tiếng hỏi.
“Nếu chúng ta không chết,” Decker đáp lại, vừa thở hổn hển vừa điên cuồng quay tay quay.
Và cách này có vẻ đã hiệu quả, vì họ không chết.
Chiếc xe bơm bê tông xuất hiện sau đó vài phút, và Baker chỉ đạo những người công nhân đang sững sờ bơm bê tông vào để bịt kín đường ống.
Sau đó, Decker, Jamison và Baker ngã vật ra đất.
Decker nhìn anh rể mình. “Anh là một thiên tài, Stan. Anh xứng đáng được nhận huân chương”
Jamison đặt một bàn tay run rẩy lên vai Baker. “Tôi ủng hộ. Một huân chương thật lớn.”
Decker thở ra một hơi thật dài. “Thế đấy, chúng ta đã chặn được quả bom hẹn giờ. Giờ chúng ta phải tìm ra xem ai đã khởi động nó và tại sao.”