← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 72

“Anh đã suy luận ra tất cả từ lời khuyên của Cramer rằng không nên ăn nông sản trồng trên khu đất đó sao?” Jamison hỏi.

Họ đang chạy xe quay về thị trấn.

Decker đã gọi Robie và cập nhật tình hình. Robie cho hay họ đang mời Bộ Quốc phòng và Bộ An ninh Nội địa vào cuộc để xử lý tình huống.

“Không chỉ vậy. Còn có điều Brad Daniels đã nói” Decker nói.

“Điều gì vậy?”

“Ông ta tỏ ra ngạc nhiên hay có thể là sợ hãi khi chúng ta nói với ông ta về các hoạt động đang diễn ra trên phần đất Không lực đã bán đi. Ông ta hỏi, 'Người ta đang khoan dầu trên khu đất đó sao?'”

“Tôi thậm chí còn không nhớ ông ấy từng nói như thế” Jamison nói.

“À, nhớ lại những thứ như thế là việc của tôi. Nhưng ông ta đã nói dối chúng ta. Họ chưa bao giờ hủy số vũ khí đó.”

“Có lẽ ông ấy nghĩ người ta đã làm vậy.”

“Không, ông ta chắc chắn sẽ không lo ngại về chuyện khoan dầu trên khu đất đó trừ khi ông ta biết vũ khí đang nằm dưới đất.”

Jamison gật đầu. “Phải, tôi đoán như thế hợp lý. Tôi cho rằng ông ấy không tin tưởng tiết lộ thông tin đó cho chúng ta.”

“Và rồi có một khoảng tường khác màu ở dưới tầng hầm của tòa nhà chứa radar. Tôi nghĩ từng có một cánh cửa ở chỗ đó về sau bị xây bịt lại. Và tại sao lại có một cánh cửa ở sâu hơn ba mươi mét dưới lòng đất chứ?”

“Người ta chỉ làm vậy khi có một đường hầm đi vào qua cánh cửa đó.”

“Chính xác.”

“Nhưng tại sao chính quyền lại bán khu đất có vũ khí chôn dưới đó đi như vậy chứ? Đó là điều tôi không hiểu.”

“Câu trả lời dễ dàng nhất là những người quản lý ngày nay thậm chí không hề biết có vũ khí ở đó.”

“Chẳng lẽ không có hồ sơ nào về nó sao?” Jamison nói.

“Nếu có, thì những hồ sơ đó rất có thể cũng bị chôn vùi sâu chả kém gì cái đống phân thối tha kia. Nhưng tôi nghĩ Không lực đã tiếp tục sản xuất vũ khí sinh hóa ngay cả khi có lệnh yêu cầu dừng lại. Hoặc là họ không muốn phá hủy thứ họ đã mất nhiều công sức đến thế để chế tạo ra. Vậy là họ, hay vài gã khốn làm việc ở đó đã quyết định chôn giấu cái đống phân ấy. Có thể bọn họ nghĩ món đó về sau sẽ có lúc hữu ích. Hoặc họ không muốn bất cứ ai biết việc họ đang làm, hay họ đã tạo ra cái gì. Họ cần phải cất vũ khí vào chỗ nào đó họ nghĩ là an toàn. Nhưng hồi ấy, không ai có thể tưởng tượng lại có người khai phá thủy lực ở đây.”

Jamison nói, “Và Daniels là người duy nhất còn lại biết sự thật? Tôi có thể hiểu việc ông ấy nói với Purdy. Cậu ấy là người của Không lực, có quyền miễn trừ an ninh và tất cả những thứ khác. Nhưng tại sao ông ấy lại nói với Irene Cramer chứ? Khỉ thật, lúc đầu thậm chí ông ấy còn không nói cho chúng ta biết nữa.”

Decker nói, “Mẹ Cramer là một điệp viên. Có thể cô con gái đã học được vài kỹ thuật thẩm vấn từ bà mẹ. Cô có thể rất từ tốn, bắt đầu từ những câu vô thưởng vô phạt. Có thể cô ấy cũng để ý đến cái mũ của Daniels như tôi. Có thể cô ấy đã tìm hiểu về ông lão sau khi ông ta lỡ miệng gì đó. Cô ấy là nhân viên vật lý trị liệu. Ông lão thích cô ấy, nhiều khả năng cô ấy làm ông thấy thoải mái. Cô ấy có lẽ đã dành ra hàng tháng để khai thác ông lão cho tới khi thu thập được phần lớn câu chuyện từ Daniels. Nhưng cô ấy không nắm được toàn bộ, thế nên cô ấy tới đây và bắt đầu đặt câu hỏi. Việc cô ấy cố gắng tìm gặp những người làm việc ở giếng dầu chứ không phải những người làm việc tại cơ sở quân sự đáng lẽ đã là một manh mối. Nhiều khả năng cô ấy đã nhận ra nơi chôn giấu vũ khí nằm ở khu đất nằm quanh căn cứ, nhưng không biết chính xác ở đâu.”

“Nhưng dù thế, tôi đã nghĩ Daniels là người thận trọng hơn.”

“Ông ta già rồi, Alex à. Tôi không nói ông ta không sắc sảo, vì ông đúng là sắc sảo thật. Nhưng hiện tại, ông ta sẽ không cảnh giác ở mức độ như xưa. Và hẳn ông không bao giờ nghĩ cô gái lại làm gì được với những thông tin đó. Ông không biết về quá khứ của Cramer, hay mẹ cô là ai.”

“Vậy là góp gió thành bão hả?” Jamison nói.

“Đúng thế.”

“Nếu vậy thì ai đã giết Cramer? Những kẻ đứng sau Công ty Toàn Hoa Kỳ chăng?”

“Bọn họ có động cơ. Tương tự với Parker và Ames. Họ đã biết vài chuyện nên cần phải bị thủ tiêu. Và Purdy có thể cũng ở trong nhóm đó.”

“Có thể Cramer có vài bằng chứng mà cô ấy đã nuốt vào bụng, bọn chúng mổ cô ấy ra để lấy lại. Và chúng đe dọa Walt Southern để tác động vào báo cáo khám nghiệm tử thi.”

“Tất cả đều khớp,” Decker đồng ý. “Kỳ thực, đó là khả năng duy nhất có lý.”

“Vậy dù là ai thì kẻ đứng sau chuyện này cũng rất lắm tiền.”

“Và thứ hỏa lực chúng đã mang tới khu vực này cũng không hề rẻ tiền, như Robie đã nói.”

“Nhưng lý do để phóng thích vũ khí sinh hóa ở một nơi hẻo lánh như nơi này có thể là gì chứ? Tôi hiểu đó là chuyện khủng khiếp dù xảy ra ở bất cứ đâu. Nhưng để gây ra nhiều tổn thất nhất, người ta sẽ sử dụng thứ đó tại một thành phố lớn nơi hàng triệu người và hàng tỷ đô la tài sản có thể bị ảnh hưởng.”

“Chà, có lẽ người ta không thể đào cái hầm đó lên mà không bị ai phát hiện. Và nếu bọn chúng thành công trong việc đào được chỗ đó ra, làm thế nào để mở hầm chứa một cách an toàn và lấy những thứ cất bên trong? Rồi sau đó, vận chuyển nó lên mà không ai biết?”

“Kể cả vậy.”

“Và cô quên mất rằng trong khi ở đây không có hàng triệu người, thì lại có tài nguyên trị giá hàng tỷ đô la ở Bắc Dakota.”

Jamison nói, “Tất nhiên, dầu và khí đốt. Nó có thể khiến cho khu vực này không thể sinh sống được cũng như làm ô nhiễm các mỏ dầu và khí đốt trong hàng thế kỷ.”

“Đúng thế.”

Khi họ trở về khách sạn, Jamison tấp chiếc SUV vào lề đường và nói, “Giờ thì sao?”

“Tôi không biết về phần cô thì thế nào, nhưng tôi sẽ đi tắm. Có thể thứ đó không hề bị thoát khỏi đường ống chút nào, nhưng cũng có thể có một ít. Ai biết được? Tôi sẽ gọi cho Stan bảo anh ấy làm tương tự.”

Jamison mở to mắt ra. “Phải. Tôi nghĩ tôi cũng sẽ đi tắm. Và dùng luôn hai bánh xà phòng.”

Hai người sắp xuống khỏi chiếc SUV thì Jessical Reel xuất hiện bên cửa lái xe và nói, “Hai người cần đi theo tôi.”

“Tại sao?”

“Khử nhiễm.”

“Cô đã biết ở dưới đó là thứ gì rồi sao?” Jamison lo lắng hỏi.

“Không chắc hoàn toàn, nhưng các suy đoán dẫn đến việc hai người cần đi khử nhiễm và kiểm tra.”

“Anh rể tôi...” Decker bắt đầu nói.

“Chúng tôi đã đón anh ấy rồi. Và cả những người trên chiếc xe bơm bê tông.” Cô chỉ xuống cuối phố. “Chúng tôi có một chiếc xe tải nhỏ ở đằng kia. Hãy chui vào sau xe và mặc bộ đồ ở trong đó lên người.”

“Đợi một phút - cô đang nói là chúng tôi bị lây nhiễm sao?”

“Tôi đang nói là chúng tôi không biết. Chúng tôi sẽ phụ trách khử nhiễm chiếc SUV của hai người. Nó cũng cần được kiểm tra. Vậy nên hãy để chìa khóa lại đây.” Cô lui lại và chỉ về phía chiếc xe tải nhỏ.

Họ leo lên đằng sau chiếc xe tải nhỏ và mặc vào người bộ đồ bảo hộ kín người đã được chuẩn bị. Hai người thậm chí còn có hệ thống cấp khí tuần hoàn khép kín.

“Được rồi, thật đáng sợ,” Jamison nói qua mặt nạ của cô. “Anh có thực sự nghĩ chúng ta đã bị nhiễm độc không?”

“Tôi đoán chúng ta sẽ sớm biết thôi,” Decker nói. “Nhưng tốt hơn là đừng bị.”

“À, phải, tất nhiên.”

“Không, ý tôi là chúng ta còn mấy vụ án mạng phải giải quyết.”