CHƯƠNG 73
Lúc này đã là ngày hôm sau và ti tỉ mọi xét nghiệm trên đời đều đã được thực hiện trên hai người, Baker cũng như mấy người còn lại và xe của họ, trước khi cuối cùng họ cũng được xác nhận an toàn. Cho dù trong đường ống là thứ gì, trước tiên là nước, rồi sau đó là bê tông đã ngăn không cho nó thoát ra ngoài. Một đội xử lý chất độc hại của liên bang lúc này đang có mặt tại hiện trường, bịt kín đường khoan và sử dụng các kỹ thuật phát hiện tiên tiến để đánh giá tình hình.
Jamison và Decker đang ở trong một phòng họp nhỏ tại khách sạn của họ. Robie, Reel và Người Xanh ngồi đối diện với họ.
Người Xanh nói, “Hai người sẽ được khen thưởng. Những gì hai người làm đã cứu rất nhiều sinh mạng.”
“Mục tiêu hẳn là dầu và khí đốt,” Decker nói.
“Điều đó giải thích cho những đoạn hội thoại chúng tôi thu được từ Trung Đông” Người Xanh nói.
“Nghĩa là mối đe dọa tới từ đó,” Jamison nói.
“Chúng tôi nghĩ vậy, và điều đó có vẻ hợp lý từ góc độ địa kinh tế. Cắt phá thủy lực tại Bắc Dakota đóng góp một phần quan trọng trong việc giúp quốc gia này gần như độc lập về năng lượng” Người Xanh nhận xét. “Điều đó tốt cho chúng ta, và rất không hay cho tất cả các quốc gia sản xuất dầu khác, bao gồm các thành viên của OPEC, nhất là người Ả Rập. Chúng ta vẫn nhập khẩu dầu từ họ, chỉ là còn xa mới nhiều như trước đây.”
“Vậy chính xác thì ở dưới lòng đất là cái gì?” Jamison hỏi. “Không ai nói với chúng tôi cả.”
“Đó là vì chúng tôi không biết chắc. Nhưng kể từ lúc tôi biết được khám phá của hai người, tôi đã liên hệ với vài nhân vật cao cấp ở Bộ Quốc phòng và báo cho họ biết tình hình ở đây. Với vài thôi thúc từ cấp trên của tôi, đến lượt họ lại lục lọi sâu vào một số hồ sơ cũ.”
“Kết quả thế nào?” Jamison hỏi.
“Có vẻ như vài thập niên trước, một số nhân vật trong Không lực nhiều khả năng đã không tuân theo sắc lệnh của Tổng thống ra lệnh chấm dứt tất cả hoạt động sản xuất những vũ khí đó và phá hủy tất cả số lượng còn tồn tại. Một dự án có khả năng đã tiếp tục. Kết quả của nó hẳn đã kết thúc dưới căn hầm đó.”
“Chẳng có gì là có khả năng trong chuyện này hết,” Decker nói. “Nó đã xảy ra.”
“Ông có biết dự án đó là gì không?” Jamison hỏi.
“Chúng ta không thể biết chắc cho tới khi người ta vào được trong căn hầm đó và kiểm tra xem bên trong là gì. Việc này sẽ mất thời gian đấy. Bên cạnh bê tông đã được đổ xuống cái ống đó, họ sẽ sử dụng đai hơi, kỹ thuật phòng áp lực và các biện pháp khác để đảm bảo thứ ở trong đường ống và căn hầm ở yên đó cho tới khi nó được xử lý dứt điểm. Vấn đề là nếu chúng dùng chất nổ để phá hầm, một phần thứ chứa trong đó có thể đã thoát ra đất xung quanh rồi. Đội xử lý hiểu điều đó và đang sử dụng mọi công cụ họ có để khống chế nó cho tới khi một nghiên cứu trọn vẹn được thực hiện và một kế hoạch bổ sung toàn diện được triển khai.”
Jamison khăng khăng, “Ông không có ý tưởng nào sau khi nói chuyện với những người đó sao?”
“Tôi được biết rằng hồi đó Không lực đã rất nhiệt tình theo đuổi việc phát triển các vũ khí tổng hợp phát tán trong không khí như một giải pháp thay thế cho việc triển khai vũ khí hạt nhân, những thứ vũ khí này bao gồm ricin, anthrax, sarin, một chất ngày nay được biết tới dưới tên gọi hợp chất 1080, và một dạng có thể hấp thu qua hít thở của chất độc chết người nhất thế giới, botulinum. Nếu tôi phải đoán, tôi sẽ cho rằng phương tiện khuếch tán được sử dụng là một loại bào tử được tạo ra trong phòng thí nghiệm. Tôi nói vậy chỉ vì tôi biết một dự án tương tự được phía Xô Viết thực hiện trong thời gian Chiến tranh Lạnh.”
“Diệu kỳ sao những người thực sự thông minh lại dành ra nhiều thời gian đến thế để tìm cách giết nhau,” Jamison bình phẩm với vẻ ghê tởm.
“Phải, à, dù sao đi nữa thì những vũ khí đó được dự kiến sẽ thả xuống từ máy bay - khiến Không lực trở thành phương tiện hoàn hảo để triển khai chúng, đương nhiên rồi. Tôi cũng biết rằng dự định hồi đó là phát tán những chất độc này theo cách để sau khi được giải phóng ra, chúng sẽ lưu lại trong đất hàng thế kỷ, hệt như cách phóng xạ từ một vụ nổ hạt nhân sẽ lưu lại. Nhiều năm sau, nếu cô tình cờ đi ngang qua, tác động lên những chất độc này trong đất rồi hít phải chúng, cô sẽ chết trong vòng vài giờ hay thậm chí vài phút mà không biết cái gì đã giết mình. Và tôi được cho hay rằng một trong những mục tiêu khác là làm cho một số hay tất cả các chất độc này, sau khi được hít vào, có khả năng được truyền đi trong không khí từ một sinh thể sống sang một sinh thể khác. Nói cách khác, người ta muốn tạo ra một dịch bệnh nhân tạo mà trên thực tế còn chết chóc hơn phiên bản gốc rất nhiều.”
“Thật khủng khiếp tột bậc,” Jamison nói.
“Nhưng hiệu quả, nếu gây tử vong hàng loạt trong một thời gian dài là mục đích của cô,” Người Xanh chỉ ra. “Không lạ là cuối cùng họ đã chôn nó trong căn hầm đó. Nhiều khả năng họ đã không biết làm cách nào để phá hủy những vũ khí này một cách an toàn. Cô không thể đốt cháy hay làm nổ tung chúng mà không có nguy cơ một phần những phần tử độc hại phát tán được trong không khí sẽ thoát ra. Và một khi chúng thoát ra ngoài, chúng có thể lưu lại một thời gian dài chờ đợi để giết những người không hay biết gì. Và với những cơn gió, những cơn bão, và những người bị nhiễm độc nhưng không ngờ vực gì di chuyển ngẫu nhiên khắp nơi, chất độc có thể tác động đến một diện tích rộng lớn hơn Bắc Dakota nhiều. Kịch bản đó hẳn sẽ là thảm họa thực sự và vượt quá khả năng ứng phó một cách thích đáng của đất nước này.” Ông ta mỉm cười nhìn hai người. “Nhưng hai người và ông anh rể của anh đã ngăn chặn thành công thảm kịch.”
“Anh rể tôi xứng đáng được ghi công trong chuyện đó” Decker nói.
“Decker,” Jamison nhắc nhở, “nếu anh không đoán ra, Stan chắc sẽ không có cơ hội chặn chất độc lại.”
“Tôi nghĩ có nhiều điều đáng để khen thưởng” Người Xanh ghi nhận. Ông ta nhìn Decker hy vọng. “Còn bây giờ, ngăn chặn một âm mưu như thế là một chuyện. Bắt giữ những kẻ chủ mưu lại là chuyện rất khác.”
Decker nói, “Chúng ta đang nói đến những cái túi tiền không đáy. Đám lính đánh thuê chúng sử dụng không hề rẻ, và trả tiền thuê đất cũng như các thiết bị để làm điều chúng đã suýt thành công cũng không.”
“Chúng tôi đã điều tra, nhưng tôi sợ đây sẽ là một quá trình dài và rắc rối, và rất có khả năng sẽ không đem lại câu trả lời cụ thể nào. Và cho dù chúng ta có thực sự xác định được kẻ chịu trách nhiệm, các lựa chọn xử trí của chúng ta rất có thể sẽ bị hạn chế.”
“Thật tệ hại,” Jamison nói.
Người Xanh kín đáo mỉm cười. “Và đó cũng là bản chất của địa chính trị. Dù sao đi nữa, một số kẻ trong cuộc chắc hẳn đứng sau lưng chuyện này là những quốc gia chúng ta cần tới ở những khu vực khác nhằm giữ cho thế giới này tương đối ổn định.”
“Vậy là chúng sẽ được cho qua?” Jamison nói. “Nếu không gặp phải hậu quả gì, thì điều gì sẽ ngăn chúng không thử lại lần nữa?”
“Tôi không nói là sẽ không có hậu quả” Người Xanh nói. “Nhưng nhiều khả năng sẽ không có hậu quả công khai nào.”
“Vậy là một hoạt động bí mật?” Jamison thốt lên.
“Tôi biết cô từng là nhà báo, chắc hẳn mọi phần tử trong bản năng tự nhiên của cô đều vùng dậy phản đối ngay cả ý nghĩ về một hành động như thế. Tôi không thể nói là cô sai. Tôi chỉ có thể nói vấn đề này phức tạp và không phải tất cả mọi người nắm quyền đều tin vào sự minh bạch. Hoặc nếu có thì cũng là phiên bản riêng của họ.”
Jamison lắc đầu cam chịu nhưng không nói gì.
Decker nói, “Chúng ta vẫn còn vấn đề là phải tìm ra kẻ đã giết Irene Cramer và Pamela Ames cũng như bắt cóc Hal Parker. Kẻ nhiều khả năng đã giết Ben Purdy và chắc chắn đã giết mẹ anh ta.”
Jamison nói thêm, “Và còn đe dọa Walt Southern. Hẳn đó chính là kẻ đứng sau âm mưu về vũ khí sinh hóa.”
“Có thể là ai đó người địa phương đang làm việc cùng những đối tượng nước ngoài để thực hiện âm mưu này,” Robie nói.
“Tôi nghĩ đó chính xác là điều đã diễn ra,” Decker nói. “Giờ chúng ta chỉ cần phải tìm ra người địa phương đó là ai.”