CHƯƠNG 74
Decker, Baker và Jamison cùng dùng bữa tại quán OK Corral vào tối đó.
“Tôi chưa từng được khám kỹ thế kể từ khi còn tại ngũ” Baker nói trong khi tu một chai bia.
“Chà, tình hình có thể còn xấu hơn nhiều cơ,” Jamison nhận xét. “Chúng ta đã có thể ở trong nhà xác rồi.”
Baker gật đầu. “Vậy là họ biết dưới đó là thứ gì hả? Tôi thấy một đội rất đông rà soát kỹ lưỡng ở đó cho tới khi họ dựng lên những tấm chắn để che khuất tầm nhìn.”
“Chúng ta hãy coi như đấy là một thứ thối tha rất đáng ngại từ quá khứ mà đáng lẽ không bao giờ được phép nhét xuống dưới đó ngay từ đầu,” Jamison nói.
Baker lắc đầu. “Đám quân sự mắc dịch lại thích chơi trò đóng vai Chúa như thường lệ. Ý tôi là đến lúc nào họ mới chịu hiểu ra?”
“Đừng chờ mặt trời mọc đằng tây nữa,” Decker nói. “Em đoán anh đã nghe chuyện về Hugh Dawson rồi đúng không?”
Baker gật đầu, trông có vẻ buồn. “Tôi đã định tới thăm Caroline trong bệnh viện, nhưng người ta nói cô ấy vẫn được cho dùng thuốc và đang ngủ. Cô ấy thế nào?”
“Sẽ phải mất thời gian,” Jamison nói. “Cô ấy đã trải qua nhiều chuyện.”
“Shane cũng mất đi ông bố, nhưng tình hình không giống” Decker nói. “Cho dù chúng ta đã biết Hugh chẳng thánh thiện gì.”
“Cứ nghĩ tới Hugh Dawson đã giết McClellan, tôi nghĩ cả hai người đã có kết cục thật tồi tệ,” Jamison đáp lại.
“Hai người đang nói cái quái gì thế?” Baker thốt lên.
Decker nhanh chóng giải thích những gì đã xảy ra.
Baker uống bia, khuôn mặt hiện rõ biểu cảm trầm tư. “Tôi nghĩ câu chuyện này cho thấy tiền không thể mua được hạnh phúc. Hai người đó ngập trong tiền, và giờ cả hai đều đã chết và sẽ không thể hưởng thụ dù một xu trong số tiền đó.”
Decker nhìn lên khi cửa ra vào mở và bước vào là Kelly, Shane, Liz Southern và, ngạc nhiên thay, một Caroline Dawson bộ dạng mệt mỏi.
“Nhìn xem những ai lại đồng thời xuất hiện kìa," Jamison bình luận.
“Cô em gái và hai người anh trai đáng mến” Decker nói thêm.
“Ý anh là những người anh trai muốn được đóng vai trò khác,” Jamison đáp lại.
Kelly trông thấy họ và dẫn mấy người còn lại tới bàn họ.
Baker đứng dậy chìa một tay cho Dawson. “Tôi đã tìm cách tới thăm cô ở bệnh viện, nhưng lúc ấy cô đang ngủ, Caroline. Tôi rất tiếc vì, ừm, mọi chuyện.”
“Cảm ơn anh, Stan, anh thật tốt quá,” cô gái nói, giọng khẽ và chậm chạp tới mức không tự nhiên.
Với Decker, đôi mắt thất thần và cử chỉ yếu ớt của cô cho thấy cô gái vẫn chưa hoàn toàn hồi phục lại sau cơn bĩ cực.
Nhận ra điều này, Jamison nói, “Cô chắc mình nên ra ngoài chứ? Trông bộ dạng cô như thể vẫn nên ở trong bệnh viện là hơn.”
Southern nói, “Tôi đã nói với cô ấy đến khản cổ, nhưng cô ấy không nghe.”
Dawson nói, “Tôi không muốn ở lại đó thêm nữa. Tôi cảm thấy như ngộp thở.”
Shane chen vào, “Bác sĩ nói không sao. Cô ấy chỉ cần thư giãn thôi.”
“Cô có muốn chúng tôi lái xe đưa cô về căn hộ chung cư của mình không?” Jamison hỏi.
Dawson nói, “Không, tôi sẽ lên phòng của tôi ở đây, và...”
Kelly vội nói, “Cậu muốn tôi đi cùng chứ?”
“Hoặc là tôi,” Shane nói.
“Không. Tôi sẽ ổn cả thôi, cảm ơn các chàng trai.” Cô gái nhìn Southern. “Cảm ơn chị đã ở bên em trong bệnh viện, Liz. Em sẽ gọi cho chị vào ngày mai.”
“Chúc ngủ ngon,” Southern trìu mến nói.
Cô gái rời đi trong khi tất cả cùng quan sát. Rồi Shane, Southern và Kelly ngồi xuống bàn.
“Trông cô ấy không được ổn,” Baker nói.
“Thì cô ấy vừa từ địa ngục trở về” Southern nói với vẻ che chở.
“Cả Shane cũng thế,” Kelly chỉ ra. “Bố anh ấy đã mất, và những chuyện khác nữa.” Anh liếc nhìn Shane. “Và cứ nghĩ đến cách mà ông ấy chết.”
Shane nhún vai khi nghe nhắc tới chuyện này rồi ra hiệu cho phục vụ, gọi cùng thứ bia Decker đang uống. “Bố tôi có vẻ chẳng mấy quan tâm đến tôi. Nhưng ông ấy cũng không đáng phải chết như thế.” Anh ta nhìn Decker. “Anh thực sự nghĩ Hugh giết ông ấy sao?”
Jamison trả lời, “Tôi không biết lý do nào khiến ông ấy viết một lá thư tuyệt mệnh nói như vậy nếu ông ấy không làm chuyện đó.”
Shane nhìn Kelly. “Cậu nghĩ sao, Joe?”
Kelly nhìn chằm chằm xuống hai bàn tay. “Cậu biết là hai ông ấy đã xích mích với nhau từ nhiều năm nay. Có thể Hugh đã quá ngưỡng chịu đựng. Bán tháo cho McClellan rồi đảm bảo ông này không bao giờ tận hưởng được thành quả của vụ mua bán đó.”
“Nhưng rồi ông ấy tự sát để chính mình cũng không bao giờ tận hưởng được gia sản của mình sao?” Jamison nói với giọng hoài nghi.
“Cảm giác tội lỗi có thể khiến người ta làm những chuyện điên rồ,” Kelly nói. “Nhưng tôi biết, tất cả những lý lẽ này không hề logic."
Sau khi bia được mang tới, Shane uống một hớp và nhìn Decker. “Có việc lớn đang diễn ra gần khu Cư xá của Các Huynh đệ. Rất nhiều người và xe tải, họ dựng một rào chắn xung quanh chỗ đó. Anh có biết gì về chuyện ấy không?”
“Tôi cũng thấy khi chạy xe ngang qua đó,” Southern nói.
“Anh biết gì về Công ty Năng lượng Toàn Hoa Kỳ?” Decker hỏi Shane.
“Tôi từng thấy người của họ quanh đây, nhưng chưa bao giờ nói chuyện với họ. Thỉnh thoảng tôi cũng có chạy xe ngang qua khu khoan dầu của họ.”
Kelly nói, “Chúng tôi đã bị đặt ngoài cuộc hoàn toàn về những gì đang diễn ra ở đó, Decker. Tôi biết đủ nhiều để hiểu đó là các nhân viên liên bang đang kiểm tra khu đất. Anh chắc phải biết gì đó.”
“Không phải thứ tôi có thể chia sẻ.” Anh nhìn Shane. “Anh thực sự không biết liệu bố anh có để lại gì cho anh hay không sao? Tôi biết anh không hào hứng với tiền và kinh doanh, nhưng kể cả thế. Phần lớn mọi người sẽ muốn biết.”
Shane uống nốt bia và nhìn trừng trừng vào Decker. “Nghe này, tôi đã tham gia chiến tranh. Thiếu chút nữa tôi đã bị giết vài lần ngoài đó, thế nên tôi chưa bao giờ nghĩ mình có thể sống thọ hơn bố. Ông ấy có để lại tiền của mình cho tôi hay không thì có quan trọng quái gì với tôi chứ? Tiền ông ấy có được bằng cách đào những thứ thối tha lên từ lòng đất. Thứ tiền mà tôi không muốn cũng chẳng cần.”
“Vậy anh sẽ sống bằng gì?” Southern hỏi.
“Tôi có trang trại của tôi rồi. Tôi có ít tiền tự mình dành dụm được. Nếu bố tôi quả thực có để lại gì cho tôi, có lẽ tôi sẽ đem tặng hết. Tôi biết rất nhiều cựu binh thậm chí không có lấy một xu dính túi.”
“Anh thật tốt, Shane,” Jamison bình luận.
“Còn Caroline?” Decker hỏi.
“Cô ấy thì sao?” Shane gay gắt nói.
“Tôi đoán cô ấy sẽ được thừa kế từ bố mình.”
“Tôi cũng hình dung vậy. Hugh rất yêu quý cô ấy.”
“Anh biết rõ anh trai cô ấy chứ?” Jamison hỏi.
Shane từ tốn gật đầu, nét mặt anh ta trở nên đượm buồn. “Junior là một chàng trai cừ khôi. Hiền hòa và vui tính. Có trái tim rộng lượng. Chúng tôi từng là bạn. Anh ấy không đáng phải chịu đựng điều đã xảy ra.”
“Theo chúng tôi hiểu, anh ấy là người đồng tính” Jamison nói.
“Phải, thế thì sao?” Shane nói.
“Và bố anh ấy không chấp nhận điều đó?”
“Ông ta khiến cuộc sống của anh ấy trở thành địa ngục trần gian. Đó là lý do anh ấy tự sát.”
“Caroline nói đó là một vụ quá liều,” Jamison nói.
Kelly nói, “Anh ấy không để lại thư tuyệt mệnh. Anh ấy để lại một bản ghi âm. Nó... nó vô cùng buồn thảm.”
“Anh đã nghe nó?”
“Tôi là một trong số cảnh sát điều tra vụ đó, thế nên, phải, tôi đã nghe. Thực ra, tôi đã giữ một bản sao của nó. Từ dạo ấy, tôi chưa từng nghe lại. Tôi không xấu hổ khi thú thực mình đã khóc khi nghe nó.”
“Chuyện đó chắc đã tác động đặc biệt mạnh tới Caroline và mẹ cô ấy,” Jamison nói trong khi Southern gật đầu.
Kelly nhún vai. “Đúng thế. Tôi nghĩ biến cố này hẳn đã tạo ra một rạn nứt lâu dài giữa cô ấy và ông bố, nhưng rồi bà Maddie qua đời và chỉ còn lại hai bố con họ. Tôi không định nói cô ấy đã không quan tâm tới bố mình, nhưng... chuyện đó thật phức tạp.”
“Cô ấy cũng nói chúng tôi điều gần như tương tự,” Jamison nhận xét.
Điện thoại của Decker rung lên. Anh lấy nó ra và xem qua một loạt các bức ảnh và báo cáo vừa được gửi tới qua thư điện tử.
Trong lúc đưa mắt xem qua chúng, Decker cứng người lại, và vẻ vỡ lẽ hiện ra trên nét mặt anh.
Jamison nhận thấy thái độ này và thì thầm, “Gì vậy?”
Ánh mắt Decker ngước lên cầu thang, nơi Dawson đã đi lên. Anh đứng dậy.
Jamison nói, “Anh định đi đâu thế?”
“Chúng ta sẽ đi gặp Caroline.”
Southern nói, “Hãy để tôi đi cùng hai người. Tôi nghĩ tôi có thể giúp ít nhiều. Cô ấy vẫn còn rất mong mạnh.”
Decker nhìn Jamison, cô gật đầu.
“Được thôi, nhưng dù cô nghe được gì trên đó thì cũng không được chia sẻ với bất cứ ai.”
“Tôi hiểu.”
Kelly nói, “Tôi hy vọng lời nhắc nhở đó không bao gồm tôi! Tôi đang điều tra vụ này.”
“Chúng tôi sẽ cho anh biết sau,” Jamison cam đoan với anh.
Họ đứng dậy và hướng về phía cầu thang, để lại Kelly và Shane chăm chăm nhìn theo đầy băn khoăn.