← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 75

Phía trên quán bar là một dãy phòng. Một trong số đó là một không gian mở rộng rãi có vẻ được dùng làm nơi tổ chức sự kiện. Những chiếc ghế được xếp chồng, tựa sát vào tường cùng những chiếc bàn gấp. Những chồng khăn ăn và khăn trải bàn bằng vải lanh được bày trên một cái bàn buffet dài kê sát tường. Decker, Jamison và Southern đi qua không gian này tới khu vực quầy bar được thiết kế giống hệt quầy bar ở dưới nhà, chỉ có điều nhỏ hơn nhiều. Decker thấy một cuộn dây để trên bàn. Anh nhặt nó lên và nhét vào túi áo khoác.

“Để làm gì thế?” Jamison hỏi.

“Cô sẽ thấy.”

Tiếp đến, họ đi qua một khung cửa mở, rẽ trái, tới chỗ cánh cửa duy nhất còn lại ở đó.

Decker bước tới và gõ cửa.

“Caroline, Decker và Jamison đây, chúng tôi muốn nói chuyện với cô.”

“Làm ơn hãy về đi. Tôi cảm thấy không khỏe.”

“Caroline,” Southern nói. “Chị cũng đang ở đây. Chị thực sự nghĩ em cần nói chuyện với họ.”

“Em quá mệt mỏi rồi. Em lên giường ngủ đây.”

Southern bất lực nhìn Decker.

“Bố cô không tự sát,” Decker nói lớn qua cánh cửa, thu hút cái nhìn ngạc nhiên từ Jamison. “Ông ấy đã bị giết.”

Lúc này, họ có thể nghe thấy tiếng bước chân. Cánh cửa mở ra và Dawson xuất hiện, đi chân trần, đôi mắt ầng ậng nước. Nhưng vẻ mặt cô đầy phẫn nộ. “Anh đang nói chuyện quái gì thế? Bố tôi tự sát. Tất cả chúng ta đã thấy điều đó.”

“Chúng tôi có thể vào chứ?” Decker hỏi.

Trong một tích tắc, trông Dawson như thể sắp đóng sầm cửa lại vào mặt họ. Nhưng rồi biểu cảm của cô dịu xuống và cô lui lại.

Jamison ngồi xuống một chiếc ghế, Decker đứng trong khi Dawson thu mình lại trên giường. Southern ngồi bên cô, lo lắng nhìn bạn mình.

“Anh đang nói về chuyện gì vậy?” Dawson hỏi.

Decker lấy điện thoại ra. “Tôi vừa nhận được những bức ảnh và báo cáo này từ nhân viên pháp y đã kiểm tra hiện trường nơi bố cô chết. Chúng cho thấy một câu chuyện khác hẳn việc tự sát.”

“Khác thế nào?”

Để trả lời, Decker lấy cuộn dây ra và thả một đoạn dây dài hơn chiều cao của anh chừng ba mươi centimet và giờ nó lên.

“Dây sao?” Dawson nói, trông có vẻ bối rối.

“Tôi đã yêu cầu nhân viên pháp y đo chiều dài sợi dây tìm thấy tại hiện trường. Nó dài hai trăm hai mươi ba centimet. Bằng khoảng chiều dài đoạn dây này.”

“Vậy thì sao?”

“Tại sao ông ấy lại dùng một đoạn dây dài đến thế? Từ cò súng tới báng súng rồi quay trở lại tay ông ấy là khoảng một trăm linh chín centimet. Ông ấy cần quấn sợi dây quanh báng súng để kéo cò di chuyển đúng hướng cho súng khai hỏa. Rồi ông ấy quấn sợi dây một lần quanh bàn tay mình, có thể thêm vài chục centimet nữa. Vậy thì thừa ra chừng chín mươi centimet hay hơn để làm gì?”

“Tôi... tôi không biết. Có thể ông ấy đã cắt bừa một đoạn dây dài mà không đo đạc. Phần còn lại chỉ là thừa thôi. Thế nên, điều đó chẳng chứng minh được gì cả.”

“Không, thực ra toàn bộ chiều dài đó của sợi dây đều cần thiết.”

“Ý anh là sao?”

“Có một vết hằn do sợi dây tạo ra được tìm thấy quanh cổ tay bố cô, và một vết nữa qua một trong những tay cầm của ngăn kéo bàn. Tôi cũng đã yêu cầu nhân viên pháp y chụp ảnh từ trên xuống để cho thấy phần mặt bàn.”

“Tại sao anh lại làm vậy?” Caroline hỏi.

“Những vết máu bắn tóe ra có thể giá trị bằng cả nghìn lời nói và nghìn lời kết tội. Máu và các thứ khác từ cơ thể bắn ra khắp nơi, ngoại trừ việc những bức ảnh tôi vừa nhận được cho thấy một vệt dài mảnh chạy dọc trên mặt bàn. Một đường dài, mảnh không bị tác động bởi những vết máu bắn tóe.”

“Điều đó có nghĩa gì?”

“Nghĩa là Decker đã đúng” Southern, người đã chăm chú theo dõi những lời Decker nói, lên tiếng. “Có kẻ đã giết bố em.”

Decker giải thích, “Khi khẩu súng bắn đạn ghém khai hỏa, sợi dây dùng để kéo cò đang nằm trên mặt bàn và bị kéo căng. Nó ngăn không cho máu và các thứ khác bắn tóe ra từ cơ thể tiếp xúc với mặt bàn dọc theo đường đó. Đấy là một vệt rất mảnh, chắc chắn rồi, nhưng nó hiện diện rõ ràng ở đó.” Anh đưa cho Caroline chiếc điện thoại với các bức ảnh trên đó.

“Tôi không hiểu,” Dawson nói trong lúc nhìn chăm chăm xuống bức ảnh.

“Ai đó đã lấy sợi dây, buộc nó quanh cò khẩu súng bắn đạn ghém và báng súng sau khi cố định khẩu súng trên bàn, quấn sợi dây quanh cổ tay bố cô, luồn qua tay cầm ngăn kéo bàn, rồi sau đó, vắt ngang qua trên mặt bàn ở nơi kẻ đó nhiều khả năng ngồi xổm trên sàn, thấp hơn mặt bàn và tránh khỏi vùng sát thương. Rồi kẻ đó kéo sợi dây và khai hỏa khẩu súng bắn đạn ghém từ vị trí đó, giết chết bố cô. Điều đó giải thích tất cả những bằng chứng pháp y chúng tôi đã tìm thấy.”

“Nhưng bố tôi là một người đàn ông to khỏe. Ông ấy sẽ không...”

Decker cắt ngang. “Chắc hẳn lúc đó ông ấy đã bất tỉnh. Nếu ông ấy bị đánh thuốc, kết quả khám nghiệm tử thi sẽ cho biết điều đó. Nếu ông ấy bị đánh vào đầu, phát đạn ghém hẳn đã xóa mất mọi dấu vết của cú đánh.”

“Vậy anh thực sự cho rằng bố tôi đã bị giết?” Dawson nói với vẻ không tin nổi.

“Tôi tin là vậy.”

“Ông ấy có để lại thư tuyệt mệnh không?”

“Phải rồi, cô không biết chuyện đó” Decker nói.

Jamison lên tiếng, “Nó viết rằng bố cô đã giết Stuart McClellan và tự sát vì ông ấy cảm thấy tội lỗi do hành động đó.”

“Cô có lá thư không?”

Jamison mở điện thoại. “Đây là một bức ảnh chụp.”

Dawson nhìn thật kỹ bức ảnh. “Trông giống nét chữ viết tay và chữ ký của bố tôi. Tôi đã thấy nó khá thường xuyên. Nếu ai đó làm giả lá thư, hắn đã làm rất tốt.”

Decker nói, “Vài người quen thuộc với nét chữ của bố cô cũng nói tương tự, song đó không thực sự là một khẳng định. Chúng tôi đang cho chuyên gia phân tích nét chữ này. Tôi nghĩ người ta sẽ phát hiện ra đây là một lá thư giả mạo khéo léo.”

“Nhưng tại sao lại có kẻ bỏ công sức làm tất cả những việc đó chứ?”

“Điều này có thể liên quan tới vụ sát hại McClellan. Và cho dù tôi nghĩ lá thư tuyệt mệnh nhận trách nhiệm về cái chết của McClellan là giả mạo, vẫn có một số bằng chứng về việc bố cô liên quan tới cái chết của Stuart. Và ông ấy có thể là thủ phạm, chỉ có điều tôi không nghĩ bố cô lại tự sát vì việc đó. Đây là hai chuyện riêng rẽ.”

“Bằng chứng gì vậy?”

“Bây giờ tôi chưa thể nói được.”

Dawson trả lại chiếc điện thoại. “Nhưng tại sao bố tôi muốn giết Stuart?”

“Cô không thể nghĩ ra bất cứ lý do nào sao?” Decker hỏi.

Dawson trấn tĩnh lại và ngồi tựa lưng trên giường. “Không. Ngoài mặt họ là đối thủ làm ăn, nhưng không thực sự vậy. Họ cần nhau. Và Stuart vừa trả một khoản tiền mặt lớn cho bố tôi."

Decker trông có vẻ thất vọng, nhưng rồi Southern lên tiếng. “Nghe này, tôi không có bất cứ bằng chứng nào về chuyện này, nhưng...” Cô ngập ngừng.

“Bất cứ điều gì cô nói với chúng tôi cũng sẽ cho chúng tôi biết nhiều hơn,” Decker nói.

Southern lo lắng nhìn Dawson. “Cái chết của mẹ em.”

“Có chuyện gì sao?” Dawson hỏi.

Southern liếc nhìn Decker trước khi quay trở lại nhìn Dawson. “Tất cả mọi người nói đó là tai nạn. Nhưng mẹ em sinh ra và lớn lên ở đây. Bà ấy đã từng ra ngoài trong những cơn bão tuyết. Tại sao mẹ em không ra khỏi xe để kiểm tra khi nó bị trượt ra khỏi đường? Bà ấy hẳn sẽ thấy ống xả bị nhét đầy tuyết. Chị đã nói tương tự như vậy với Walt khi sự việc xảy ra. Anh ấy cũng đồng ý với chị, cho dù không tìm thấy gì đáng ngờ khi khám nghiệm tử thi.”

“Có một dấu hiệu cho thấy có thể bà ấy bị va đập làm bất tỉnh,” Jamison lưu ý.

Southern bướng bỉnh lắc đầu. “Tôi không tin điều đó, tôi thực sự không tin. Và chị không nghĩ em lại tin chuyện đó, Caroline. Tất cả những người lớn lên ở đây đều quen với việc lái xe trong thời tiết xấu.” Cô nhìn thẳng vào Caroline. “Bà ấy sử dụng chiếc xe Jeep đó lâu rồi và vẫn chạy ngon, phải không nào?”

Dawson gật đầu. “Mẹ em đã dùng nó nhiều năm.”

“Và cô cho rằng Stuart McClellan có lý do để giết mẹ của Caroline?” Decker nói.

“Tại sao?”

“Tất cả chỉ là suy đoán của tôi thôi.”

“Cô nói thử cho chúng tôi nghe xem.”

Southern nhìn Dawson. “Cả gia đình em lúc ấy đang dự định rời khỏi đất nước và chuyển đến Pháp.”

“Đúng vậy thì sao? Chuyện này liên quan gì tới Stuart?” Dawson hỏi.

“Chị nghĩ Stuart McClellan đã yêu mẹ em.”

Jamison và Decker đưa mắt nhìn nhau. Cô nói, “Chúng tôi chưa từng nghe qua chuyện này trước đây.”

“Cả tôi cũng không” Dawson nói, trông có vẻ sững sờ.

Southern có vẻ bối rối, nhưng vẫn tiếp tục. “Katherine McClellan và mẹ em là bạn, bất chấp việc chồng họ không có quan hệ tốt. Vì điều này, Stuart và mẹ em đã có thời gian gần gũi. Chị quen cả hai người họ, nhưng chị đặc biệt gần gũi với Katherine. Chị có thể nói với em rằng trước khi bà ấy mất, Katherine tin rằng chồng mình đã yêu mê mẩn Maddie.”

“Chúa ơi,” Dawson sững sờ thốt lên.

“Chị biết việc này rất nặng nề với em,” Southern nói, đôi mắt cô trở nên ướt nhòe.

“Tại sao trước đây chị không bao giờ nhắc đến chuyện này, Liz?"

“Chị không muốn làm em phiền lòng. Và chị không thể chứng minh được gì hết. Nhưng giờ đây, với tất cả những gì đã xảy ra...” Cô ngừng lại và nhìn Decker với vẻ khổ sở. “Nhưng có lẽ tôi nên im lặng”

“Tôi không nghĩ giờ cô có thể im lặng” Decker nói.

Southern đặt một tay lên vai Dawson. “Caroline? Em muốn chị làm gì?”

“Em... em cần chị nói nốt cho mọi người biết, Liz."

Southern gật đầu và dành ra vài giây để sắp xếp lại suy nghĩ. “Tình yêu của một số người có thể tuyệt vời, nhưng khi không được đáp lại nó có thể chuyển thành thứ khác. Một thứ đầy hận thù và hủy hoại.”

“Vậy là cô cho rằng Maddie Dawson biết tình cảm của Stuart và, sao nhỉ, cự tuyệt ông ta?” Decker hỏi.

“Tôi nghĩ đó chính xác là điều đã diễn ra. Và một người đàn ông như Stuart sẽ không đón nhận sự cự tuyệt một cách dễ dàng đâu.”

“Tôi có thể hiểu,” Jamison nói.

Một khoảnh khắc im lặng trôi qua trước khi Decker nói, “Vậy đó là động cơ để ông ta giết bà ấy? Để trả thù vì bị khước từ?”

“Thà giết còn hơn không có được,” Southern đính chính lại.

“Nếu Katherine nhận ra tình cảm Stuart dành cho Maddie, tôi tin cả ông Hugh cũng nhận ra. Và nếu ông ấy nghĩ Stuart có liên quan tới cái chết của bà vợ...”

“Nhưng tại sao lại giết ông ta vào lúc này?” Jamison hỏi.

Southern nhún vai. “Hugh đã bán tháo cho Stuart. Tôi không nghĩ ông ấy sẽ ở lại đây. Đây có thể là cơ hội cuối cùng của ông ấy.”

Jamison nói, “Ông ấy có nhắc tới việc chuyển đến Pháp. Ông ấy nói với chúng tôi ông ấy hy vọng Caroline sẽ đi cùng.”

Dawson liếc nhìn Southern với vẻ không chắc chắn, rồi nhìn Decker. “Tôi có cảm giác toàn bộ thế giới của mình đã đảo lộn.”

“Tôi có thể hiểu điều đó,” Decker nói.

“Bây giờ các vị sẽ làm gì?” Southern hỏi.

“Tìm ra kẻ sát nhân,” Decker nói. “Đó là lý do duy nhất chúng tôi ở đây.”