← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 76

“Anh có ý tưởng nào về cách bắt kẻ sát nhân không?” Jamison hỏi.

Hai người đang ở trong phòng cô tại khách sạn. Decker đã không nói lời nào kể từ khi họ từ quán bar về.

Decker không trả lời ngay. “Chúng ta hãy trở lại với những điểm cơ bản: động cơ, phương tiện và cơ hội.”

“Ừm, Caroline có động cơ để giết bố mình. Cô ấy được thừa kế, và cô ấy cũng tức giận ông bố vì đã bán tháo. Nhưng cô ấy không có cơ hội. Chúng ta đã gặp cô ấy trong thị trấn vào quãng thời gian Dawson bị giết. Vậy cô ấy được loại trừ. Giờ đến Shane, tôi cho rằng anh ta có thể có động cơ để giết bố mình, vì anh ta được thừa kế, nhưng anh ta cũng có bằng chứng ngoại phạm vào thời điểm McClellan bị giết. Thứ độc tố hiếm gặp có nguồn gốc từ nơi Hugh thường lui tới. Tôi không nghĩ còn ai khác ở quanh đây đều đặn lui tới Australia. Và cho dù anh nghĩ Dawson không tự sát, không có nghĩa là ông ấy không giết McClellan. Từ những gì Liz Southern nói với chúng ta tối nay, ông ấy có thể có động cơ nếu ông ấy nghĩ McClellan giết vợ mình. Ông ấy muốn trả thù.”

Không nói một lời, Decker đứng dậy bước ra cửa.

Jamison ngơ ngác hỏi, “Anh đi đâu thế?”

“Đi dạo.”

“Tại sao?”

“Tôi cần suy nghĩ. Có điều gì đó ở đây không được hợp lý lắm.”

Sau khi anh rời đi, Jamison nằm vật ra giường trong tâm trạng rõ ràng là nản lòng, úp một cái gối lên mặt rồi hét to vào nó.

Tối đó, trời lạnh và gió mạnh. Decker đút hai tay vào túi áo trong khi bước đi theo những con phố tối tăm và hầu hết vắng tanh của London. Điều khó khăn nhất trong vụ án này là có quá nhiều góc độ tiếp cận nên không thể theo bất kỳ góc độ nào được lâu. Họ chỉ phản ứng lại thay vì chủ động. Mỗi lần anh cảm thấy mình nắm được một manh mối, một biến cố khác lại đẩy chúng theo hướng hoàn toàn mới. Một phần trong đó là tình cờ ngẫu nhiên, anh biết chắc vậy. Và anh cũng biết chắc một phần trong đó là có chủ ý.

Anh bước vào quán OK Corral thêm lần nữa, tìm chỗ ngồi ở quầy bar và gọi một chai bia. Khi bia được đem đến, anh đung đưa cái chai trong tay, nhắm mắt lại giây lát và lướt qua mọi thứ trong đầu.

Irene Cramer đã chết.

Pamela Ames đã chết.

Hal Parker đã bị bắt.

Beverly Purdy đã chết.

Walt Southern đã tự sát.

Brad Daniels suýt bị giết.

Stuart McClellan đã chết.

Hugh Dawson đã chết.

Và cả một đám lính đánh thuê ngoại quốc cũng không còn sống, chủ yếu nhờ công Robie và Reel, song những kẻ khác có thể vẫn còn lảng vảng gần đây.

Tuy nhiên, Decker không cho rằng nhà tù bí mật có liên quan tới những biến cố kể trên. Việc đó đã được khoanh vùng, giải quyết và những kẻ có liên quan đã bị trừng phạt.

Nhưng rõ ràng Công ty Năng lượng Toàn Hoa Kỳ và căn hầm đầy hóa chất độc hại và vũ khí sinh học có liên hệ với nhau. Những kẻ chịu trách nhiệm vẫn chưa bị kết tội và trừng phạt thích đáng.

Một câu hỏi nữa thực sự khiến anh đau đầu. Làm thế nào những tên lính đánh thuê này biết được về hầm chứa vũ khí bí mật? Brad Daniels chắc chắn sẽ nhắc tới nếu có ai trông có vẻ là người nước ngoài tới tìm gặp và đưa ra những câu hỏi kỳ lạ với ông.

Vậy thì bằng quy trình loại trừ, chúng có thể đã biết về bí mật từ một trong hai nguồn: Ben Purdy hoặc Irene Cramer. Sau đó, chúng có thể đã mua khu đất nơi có hầm chứa vũ khí từ Các Huynh đệ, rồi bắt đầu hoạt động khoan cắt phá, và rời khỏi nơi đó.

Nhưng Cramer đã bị giết, và với Decker, có vẻ rõ ràng cả Purdy cũng đã chết. Vậy là chúng đã biết được về căn hầm, hay một phần thông tin về nó, từ cả hai người này chăng? Vì thế, hai người sau đó đều phải chết?

Thế rồi Decker nghĩ tới một câu hỏi anh chưa từng đặt ra trước đây.

Liệu Purdy và Cramer có biết nhau không? Liệu họ có hợp tác cùng nhau để khám phá ra bí mật này không? Và có phải họ bị phát hiện, rồi bị giết hay không?

Và Cramer đã nuốt thứ gì chúng cần phải lấy lại đến mức mổ phanh dạ dày và ruột của cô ấy ra để tìm?

Toàn là câu hỏi hay. Và anh không có câu trả lời nào cho chúng.

Và đến thời điểm này của cuộc điều tra, đáng lẽ anh nên có ít nhất một câu trả lời.

Anh mở mắt ra và vừa uống bia vừa ủ ê nhìn quanh quầy bar.

Anh đang trở nên chán ngán cái thị trấn này, vì nó không chịu nhả ra bí mật nó nắm giữ. Và trí nhớ “không sai lầm” của anh cũng không đem đến nhiều trợ giúp.

Một người đàn ông ngồi xuống cạnh Decker.

Khi Decker liếc sang, hóa ra đó là Will Robie.

Anh ta ăn mặc giản dị: quần jean, áo thun quá cỡ và đi đôi ủng đã mòn. Đầu anh đội một chiếc mũ lưỡi trai John Deere. Nếu anh mang vũ khí thì Decker cũng không thấy chỗ nào cộm lên. Có lẽ đó là lý do cho chiếc áo thun rộng thùng thình.

Robie gọi một chai bia và chờ nó được mang ra trong khi tiếp tục quan sát mọi người trong phòng.

“Trông anh suy tư quá,” Robie nói.

“Bởi vì đúng là vậy đó. Anh đã tìm ra thứ ở trong hầm là gì chưa?”

“Chính thức thì chúng tôi không ở trong cuộc. Bộ Quốc phòng và An ninh Nội địa phụ trách chuyện này. Nhưng một cách không chính thức, tôi có thể nói với anh rằng họ vẫn chưa tìm ra. Chậm và chắc là quy tắc trong việc điều tra. Anh đã đúng về đường hầm. Họ phá tường và tìm ra nó. Họ bổ sung thêm các biện pháp phòng hộ lên trên lớp xi măng bạn anh đã đổ vào đường ống để đảm bảo thứ đó không bao giờ lên được mặt đất. Nhiều khả năng họ sẽ phải xây một hầm chứa nữa bao quanh cái nguyên bản trước khi có thể thoải mái mở nó ra để xem chính xác bên trong là gì.”

“Còn gì khác không?” Decker hỏi.

“Chúng tôi đã điều tra một chút về Công ty Năng lượng Toàn Hoa Kỳ. Hóa ra là có những mối liên quan quốc tế, điều này khiến nó vừa khéo đúng phạm vi nhiệm vụ của cơ quan tôi.”

“Quốc tế như thế nào?”

Robie nói, “Đó là một vỏ bọc, được sở hữu bởi một công ty vỏ bọc khác, trụ sở tại Bermuda, công ty này đến lượt mình lại thuộc sở hữu của một công ty vỏ bọc khác mà chúng tôi đã lần dấu vết tới London. Sau đó, dấu vết bốc hơi.”

“Và nếu việc cắt phá thủy lực tại Bắc Dakota bị đình lại, điều đó sẽ tác động thế nào đến sự độc lập về năng lượng của đất nước chúng ta?”

“Sẽ không có lợi. Giá một số loại dầu thô và thậm chí là khí thiên nhiên sẽ tăng vọt.”

“Vậy là chuyện đó sẽ có lợi cho các quốc gia sản xuất nhiên liệu khác,” Decker nói.

“Trung Đông, Nga, Canada, Venezuela.”

“Tôi không nghĩ người Canada đứng sau chuyện này. Còn Venezuela thì lúc này đang khủng hoảng nội bộ”

“Vậy là các tiểu vương Ả Rập hoặc Putin,” Robie phát biểu.

“Hoặc có thể cả hai” Decker nói. “Thế giới gần đây đã cho ra lò những đồng minh lạ lùng; và Nga đã tiếp cận vào khu vực đó của thế giới, chắc chắn rồi. Nhưng họ cần có những kẻ hoạt động tại chỗ ở đây, để nắm bắt vị trí khu đất, thực hiện việc mua đất, rồi tổ chức toàn bộ hoạt động đó trong khi vẫn không bị phát hiện.”

Robie uống một ngụm bia. “Tôi nghĩ ý tưởng đó khá có lý. Vậy anh định đi tới đích như thế nào?”

“Chúng tôi vẫn đang tìm kiếm. Đó là tất cả những gì chúng tôi có thể làm.”

“Ben Purdy đã tìm kiếm và phải trả giá cho việc đó. Cũng như mẹ anh ấy.”

“Phải, đúng thế,” Decker nói. “Nhưng tôi vẫn đang tự hỏi làm thế nào mà Purdy...” Anh ngừng lời và đặt bia xuống.

“Gì vậy?” Khi Decker không trả lời, Robie nói gấp gáp hơn.

"Decker!"

Decker nhìn anh ta. “Khốn kiếp, tôi đã nhìn nhận chuyện này hoàn toàn sai lầm.”

“Thế là sao?”

“Chúng ta cần đi.”

“Đi đâu?” Robie hỏi.

“Tới nhà Hal Parker.”