← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 78

Đôi mắt Robie thoáng hé mở rồi nhắm lại. Anh không nhúc nhích một thớ cơ nào, dường như nằm im bất động tuyệt đối. Thực ra, anh đang kiểm tra dây trói quanh hai bàn tay và cổ chân mình. Anh hít một hơi và đổi lại nhận được một phổi đầy thứ mùi độc hại. Tiếp theo, anh lắng nghe để phát hiện bất cứ ai, bất cứ cái gì, bất cứ mối đe dọa nào ở gần kề. Cuối cùng, anh mở mắt ra và dịch chuyển ánh mắt từ một điểm qua điểm kế tiếp, thu nhận mọi thứ.

Anh đang ở trong một căn phòng không cửa sổ, không cửa ra vào. Điều này làm Robie bối rối, nhưng chỉ trong giây lát. Anh hướng mắt nhìn lên và thấy chiếc thang dẫn lên thứ trông giống như một cửa sập trên trần. Anh nhấc hai cánh tay lên, cho tới khi cảm thấy bị giữ lại. Rồi làm tương tự với đôi chân. Anh nhìn xuống, và trong ánh sáng lờ mờ của chiếc bóng đèn duy nhất trên đầu, anh quan sát những sợi xích tròng quanh chân tay mình được nối vào một khoen sắt dày cui trên sàn. Bọn chúng đã xích hai tay anh ra đằng trước, đây là diễn biến tích cực duy nhất Robie có thể thấy.

Anh nhích cơ thể sang phải và thấy thân hình đồ sộ của của Amos Decker nằm cách mình ba mươi centimet. Cả Decker cũng bị xích, và những sợi xích của anh cũng bị móc vào cùng cái khoen trên sàn.

Decker cũng đã tỉnh và nhìn Robie chằm chằm. “Không tốt rồi,” anh khẽ nói.

Robie hơi gật đầu tán thành. Bọn chúng đã lấy đi cả hai khẩu súng ngắn của anh. Anh có thể cảm nhận sự vắng mặt của chúng. Anh chắc chắn chúng cũng đã lấy đi khẩu súng của Decker. “Chúng úp sọt ta rồi.”

“Có ý tưởng nào về nơi chúng ta đang ở không?” Decker hỏi.

Robie nhìn quanh thêm lần nữa. “Trong lòng đất. Không khí bốc mùi ẩm mốc kèm theo mùi sản phẩm dầu mỏ. Không cửa sổ, cửa sập trên trần. Tôi cho rằng đây có thể là kho chứa ngầm của một giếng dầu đã bị bỏ hoang”

Decker gật đầu và nhìn quanh. Anh cố gắng ngồi dậy tựa lưng vào tường. Robie làm tương tự. Hai người vai kề vai nhìn xuống những sợi xích dày đang ngăn cản tự do của họ.

“Cảm giác như tôi bị một chiếc xe tải đâm phải vậy,” Decker nói. “Nhưng tôi không thể nhớ nổi chuyện gì đã xảy ra. Và với tôi, đó quả là chuyện lạ.”

“Nhiều khả năng bọn chúng đã sử dụng đúng hỗn hợp tôi đã dùng với người phụ nữ tại cơ sở của Không lực. Chất gây bất tỉnh trộn lẫn một chất gây mất trí nhớ. Chúng ta không thể nhớ bất cứ điều gì đã xảy ra, không thể nhớ đã nhìn thấy ai, hay cách chúng đưa chúng ta tới đây, nhưng chắc cũng chẳng nhiều nhặn gì đâu, vì thứ thuốc xịt này phát huy tác dụng gần như ngay lập tức.”

“Vậy anh có kế hoạch đưa chúng ta ra khỏi đây chứ?”

“Đang nghĩ.” Robie lại thử mấy sợi xích lần nữa. Chắc chắn, không vết nứt, không lỗi lầm hay điểm yếu nào anh có thể thấy. Khoen sắt gắn trên sàn nhà dày tới khoảng năm centimet. Một con voi cũng không thể giật lên được. Tấm thép là một phần của khoen sắt được chốt cố định xuống sàn. Anh nhìn cánh cửa trên trần. “Đó là lối ra duy nhất của chúng ta. Tôi tự hỏi liệu chúng có gắn dây điện ở đó không, biết đâu?”

“À, tôi không nghĩ chúng ta có thể đi xa đến thế, vậy thì điều đó có quan trọng gì chứ?”

Robie không trả lời. Anh với xuống, vén chiếc áo thun dài tay của mình lên, và mở khóa thắt lưng.

“Đừng nói với tôi là anh có thứ acid nào trong đó để làm đứt xích của chúng ta đấy,” Decker vừa nói vừa nhìn Robie với vẻ khó tin. “Tôi nghĩ mình đã thấy chuyện đó trên TV."

Robie bóc băng gai dính từ mặt trong thắt lưng rồi lấy ra hai miếng kim loại mảnh được giấu trong đó. “Chỉ là dụng cụ mở khóa thôi. Và đây không phải chương trình truyền hình.”

Anh bắt tay vào xử lý cặp còng của mình rồi nhanh chóng giải thoát bản thân cũng như Decker.

Tiếp theo, Robie nhìn chiếc thang và cánh cửa trên trần. “Đứng yên đây trong khi tôi kiểm tra nó.” Anh bám lấy thang và bắt đầu leo lên. Khi lên gần tới cánh cửa, Robie đưa mắt kiểm tra khung cửa, tìm kiếm dây điện thòng ra, một bộ pin, hay bất cứ thứ gì khác có thể để lộ ra một cái bẫy mìn chạm nổ. Không thấy gì, anh thận trọng đẩy tấm cửa gỗ lên. Nó không nhúc nhích.

“Bị khóa,” anh nói. “Cũng không đáng ngạc nhiên.”

Anh xuống trở lại và nhìn quanh căn phòng. Trong một cái xô cũ có bốn cái đinh sắt dài. Anh gài chúng vào thắt lưng, tháo ủng ra và mở một khoảng trống trong gót ủng.

Decker thấy một viên nhỏ trông như đất nặn Play-Doh. "C4 à?"

“Semtex, nhưng cũng như nhau,” Robie trả lời trong khi lấy một thứ khác từ trong ủng và ghép hai thứ vào nhau. Xong việc, anh leo trở lại lên thang, ấn miếng Semtex dính vào cánh cửa, bóc lớp vỏ bọc hai sợi dây mà anh ấn vào khối thuốc nổ rồi xoắn hai đầu tận cùng của hai sợi dây vào nhau. Robie nhanh chóng lui xuống và túm lấy Decker, hai người lùi lại xa nhất có thể khỏi cánh cửa.

Mười giây sau, khối thuốc nổ khai hỏa, thổi tung cánh cửa trên trần. Đường thoát của họ giờ đã mở.

Nhưng Robie không hối hả lao tới trước. Anh giữ một tay trên vai Decker. Decker có thể thấy sự căng thẳng trên khuôn mặt Robie khi chờ đợi, lắng nghe và quan sát.

“Được rồi, đi thôi.”

Robie leo lên thang trước, Decker theo sau chậm hơn. Robie ló đầu lên khỏi rìa khung cửa và quan sát xung quanh. Anh nhảy gọn ra khoảng không và giúp Decker chui qua. Họ đang ở một nơi trông giống một đường hầm dài được xây từ đất và đá với các dầm thép ở phía trên đầu và các cột chống được dựng găm vào vách đất theo từng quãng đều nhau. Những bóng đèn huỳnh quang trên đầu cung cấp thứ ánh sáng yếu ớt.

“Đi hướng nào?” Decker hỏi.

Robie nhìn về cả hai hướng, hít không khí, kiểm tra mặt đất ở cả hai bên khung cửa, và nói, “Dấu chân và luồng không khí chỉ tới từ hướng kia,” anh nói và chỉ về phía bên phải hai người.

Anh lấy mấy cái đinh từ thắt lưng ra và giữ lấy hai cái trên mỗi bàn tay. Chúng chĩa ra từ giữa các ngón tay anh như móng vuốt loài thú.

“Nếu có ai ở đây, vụ nổ đã cảnh báo cho bọn chúng” Decker nói.

“Kỳ thực tôi đang trông mong điều đó đây,” Robie nói.

Đi thêm được ba mươi mét, Robie túm lấy Decker rồi đẩy anh vào khoảng bóng tối ngay cạnh vách đường hầm. Robie với tay ra giật dây khỏi bóng đèn ở ngay trên đầu họ. Phần này của đường hầm trở nên tối hơn nhiều.

Ai đó đang tới rất nhanh.

Vài giây sau, ba người đàn ông xuất hiện trong tầm mắt; cả ba đều có vũ khí. Bọn họ chạy theo đội hình dọc.

Ngay khi đám này chạy ngang qua, Robie tấn công bằng mấy cái đinh. Anh đâm vào cổ một gã rồi quay người, đâm ngập hai cái đinh vào bụng gã thứ hai, đâm hai cái đinh xiên lên trên tới cơ hoành của gã. Cả hai gã gục xuống, không tên nào còn nhổm dậy được.

Gã thứ ba quay người chĩa khẩu tiểu liên của mình vào Robie. Hắn không kịp bắn vì Decker đã ập xuống người hắn. Thân hình nặng gần một trăm bốn mươi kilogram của anh đè gã nọ nằm bẹp xuống đất, khẩu tiểu liên văng ra khỏi tay.

Robie cầm khẩu súng lên và quan sát hai gã còn lại. Một đã chết, gã kia đang òng ọc thở vài hơi cuối cùng. Robie đợi đến khi gã này chết hẳn rồi nói với Decker. “Để hắn đứng dậy.”

Decker từ từ đứng lên khỏi gã. Robie hỏi, “Mày là ai?”

Gã đàn ông ngồi xổm dậy và lắc đầu. Gã khoảng bốn mươi tuổi, mái tóc đen lượn sóng điểm vài sợi xám.

“Chúng ta đang ở đâu?” Robie hỏi.

Thêm một cái lắc đầu nữa.

“Tại sao chúng mày bắt cóc bọn tao?”

Lần này, gã đàn ông thậm chí chẳng buồn lắc đầu. Gã chỉ ngồi đó, nhìn chằm chằm vào Robie trong giây lát trước khi đưa bàn tay lên miệng.

Robie nhào tới nhưng gã kia đã kịp nuốt vào thứ gì đó.

Gã bắt đầu co giật, bọt sùi ra từ miệng, và gã đổ vật sang một bên. Gã thở dốc khó nhọc vài cái rồi thân hình mềm oặt ra.

Decker cúi xuống gã và xem mạch. Không còn đập nữa. “Đây là một chất độc tác dụng nhanh,” anh nói.

“Kiểu như vậy,” Robie trả lời.

Decker cầm một trong mấy khẩu tiểu liên lên, và hai người tiếp tục đi theo hướng cũ.

Đằng trước có một khung cửa.

Robie áp tay vào cò khẩu tiểu liên và nhìn sang Decker. “Đếm đến ba. Anh sang trái, tôi sang phải.”

Decker gật đầu.

“Một... hai ba."

Họ lao vào phòng, khẩu súng của Robie khống chế nửa bên phải không gian bên trong, còn khẩu súng của Decker khống chế nửa bên trái.

Đứng ở chính giữa phòng là Ben Purdy.

Anh ta không chỉ có một mình.

Anh ta đang chĩa súng vào đầu một người khác.

Người đó là Alex Jamison.