← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 79

“Chúng mày quả là không tệ” Purdy vừa nói vừa lắc đầu. “Dường như tao đã hết người để đối phó với tụi mày rồi.”

“Nếu anh thả cô ấy ra, tất cả chúng tôi đều sẽ bỏ qua chuyện này,” Decker nói.

“Chuyện đó sẽ không xảy ra đâu,” Purdy nói với giọng thực tế. “Chúng mày đã hủy hoại mọi thứ tao gây dựng”

“Anh muốn nói về việc đó chứ?” Decker hỏi.

“Không, tao muốn giết cả ba chúng mày. Nhưng trước hết, bỏ súng của chúng mày xuống, nếu không cô ta sẽ có một cái lỗ không mong muốn trên đầu. Làm ngay,” y nói thêm với giọng bình thản, chừng mực. “Tao chẳng còn gì để mất cả.”

Robie và Decker đặt súng xuống rồi bước ra xa.

“Tôi ngạc nhiên là anh lại quay lại đây,” Decker nói.

“À, cân nhắc việc những kẻ đã từng chuẩn bị trả cho tao bộn tiền giờ sẽ không ngừng tìm kiếm tao cho tới khi chắc chắn tao đã chết, tao phỏng chừng họ có thể đã nghĩ điều tương tự. Tao thuyết phục các thành viên còn lại trong nhóm về triết lý đó, song chúng mày đã xử lý bọn nó, vậy nên tao là kẻ cuối cùng còn sống.” Y lại kề sát khẩu súng vào đầu Jamison. “Và tao phải ở lại bắt chúng mày trả giá vì tất cả những gì chúng mày đã làm để hủy hoại cuộc đời tao. Kỳ thực, đó là mục đích duy nhất trong đời tao lúc này.”

“Tôi đoán anh đã bám theo chúng tôi tới nhà Hal Parker?” Decker nói.

“Bọn tao đương nhiên là đã để mắt theo dõi chúng mày. Người của tao đã nghe chúng mày ở trong nhà đoán ra sự thật đằng sau những việc tao đã làm. Tao ngạc nhiên là chúng mày đã không đoán ra sớm hơn. Sau đó, à, tao nghĩ tốt nhất là mang chúng mày tới đây. Thực ra, nếu tao đưa ra bằng chứng ba chúng mày đã chết, những người thuê tao có thể sẽ nhẹ tay hơn với tao. Dù gì cũng đáng để thử.”

“Làm thế nào anh đưa được cả đám đó vào trong nước?” Robie hỏi.

“Còn cách nào khác nữa? Ngay qua biên giới Canada xưa cũ thân thương. Chuyện dễ ợt.” Y nhìn Decker. “Bọn họ tìm thấy căn hầm rồi phải không?”

Decker gật đầu.

“Thứ ở dưới đó có mạnh như Daniels đã nói với tao không?”

“Có vẻ là thế. Anh hẳn ý thức được 'thứ' đó có thể giết chết hàng triệu người.”

Purdy lắc đầu bác bỏ. “Không, Daniels nói với tao nó sẽ chỉ ở nguyên tại địa phương thôi. Thứ đó đủ nặng để không tồn tại lơ lửng trong không khí ở nồng độ lớn. Do đó, gió không thể phân tán nó đi xa được. Nó có thể lan đi tối đa khoảng 160km theo mọi hướng.”

“Vẫn quá tồi tệ.”

“Chết tiệt. Mày có muốn biết một điều không?”

“Cái gì?”

“Lý do Không lực chấm dứt chương trình, Daniels đã nói với tao. Vì thứ đó không thể giết đủ nhiều người. Đó là nước Mỹ tốt đẹp của chúng mày đấy. Những thứ thối tha họ làm mà chúng mày sẽ không đời nào tin được. Và chúng mày nghĩ tao là kẻ xấu?”

“Tôi không nghĩ, tôi biết anh là như vậy,” Decker đáp lại.

“À, phải, nếu thứ đó phát tán ra ở đây, chắc chắn ngành khai thác dầu đá phiến sẽ chấm dứt.”

“Và đó là lý do anh được trả tiền,” Decker nói.

“Một khoản tiền thực sự vượt quá mức tưởng tượng.”

“Cho dù chỉ khu trú trong vùng, nó có thể giết chết rất nhiều người,” Decker chỉ ra.

“Mọi kế hoạch đều có thiệt hại không mong muốn. Lầu Năm Góc đưa nó vào mọi kịch bản. Số thường dân bị chết sẽ là bao nhiêu? Bao nhiêu trẻ con sẽ ăn đạn? Cái giá của chiến tranh. Chẳng có gì vô tội trong chuyện đó cả. Bọn tao cũng như mọi người khác thôi.”

“Không, chúng ta không giống. Và tôi đã không nhận ra anh lại đi gây chiến với chính đất nước mình,” Robie bình luận.

Purdy nhìn anh. “Tao chỉ là một thằng lính quèn. Và mãi chỉ có thể là vậy. Nhưng tao có đầu óc và tham vọng. Những thứ dẫn tao tới hiện tại. Những mạo hiểm tao đã chấp nhận. Tất cả những nỗ lực. Để rồi chẳng có gì.” Trong cơn tức giận, y ghì chặt lấy Jamison, khiến cô kêu lên vì đau.

“Quả bom hẹn giờ?” Decker nói. “Anh đề cập tới điều đó với một người ở quán bar. Nhờ vậy bọn tôi biết về anh. Có điều hồi đó bọn tôi cứ nghĩ anh là người tốt.”

Purdy nhăn mặt. “Lúc ấy, tao vừa mới biết toàn bộ câu chuyện và chưa quyết định được sẽ làm gì với nó. Và lúc ấy, tao đang say. Biết được mình có thể đang ngồi trên một Armageddon sẽ khiến người ta muốn nốc rượu. Tao đã hối tiếc ngay khi nói ra điều đó, nhưng thậm chí tao còn chẳng nhớ đã nói với ai.”

Decker nói, “Với trí thông minh của mình, anh đã có thể tới Thung lũng Silicon và kiếm được nhiều hơn rất nhiều những gì Chú Sam đang trả.”

“Bọn họ không thể trả tao số tiền mấy gã này trả, không thể dù tao có làm cật lực cả triệu năm. Tao đã có thể vào danh sách của Forbes. Tao không đùa đâu.”

“Và ai đã trả tiền cho anh?” Robie hỏi.

“Những người mà cho dù biết họ là ai mày cũng không thể động đến.”

“Tại sao?”

Purdy cười gằn. “Bởi vì bọn họ là các đồng minh có giá trị và tin cậy của chúng ta, đó là lý do. Chúng ta sẽ không đời nào vạch trần bản chất thực sự của bọn họ. Mày không đọc báo sao? Chúng ta là những kẻ khát dầu. Chúng ta biết bọn họ xấu xa nhưng chúng ta chẳng làm gì hết. Và chúng mày có muốn biết tại sao không? Dầu! Nó làm tao phát ốm.”

“Vậy là thiệt hại không mong muốn được tính toán bao gồm cả mẹ của anh sao?” Decker hỏi.

Biểu cảm của Purdy trở nên dữ tợn. “Đó là lỗi của chúng mày, không phải của tao. Chúng mày đến đó thẩm vấn bà ấy, các đối tác của tao trở nên lo lắng, và họ lo bịt đầu mối đó lại. Tao không vui về chuyện đó, nhưng tao không có lựa chọn. Nói để chúng mày biết, tao đã định sẽ mua cho bà ấy một nơi ở đẹp đẽ, chăm lo cho bà ấy. Nhưng bà ấy đã thực sự sống vì cái gì? Chúng mày đã thấy nơi ở của bà ấy rồi đấy. Đó là một chỗ hẻo lánh thối tha. Cho dù giờ đang ở nơi nào, tao nghĩ bà ấy cũng đã sung sướng hơn.”

Cả Jamison và Decker chớp mắt trước lời bình luận tàn nhẫn này.

Robie nói, “Và ai cho anh quyền đưa ra quyết định đó cho bà ấy?”

“Tao tự cho tao quyền!” Purdy gắt gỏng.

“Anh có thể trả lời một câu hỏi không?” Decker hỏi,

“Gì?”

“Anh có giết Irene Cramer, Hal Parker và Pamela Ames không?”

Purdy trông thực sự lúng túng. “Tao biết Hal. Tao đã đi săn với ông ta. Tao không biết ông ta đã chết.”

“À, chúng tôi cũng không chắc ông ấy đã chết. Nhưng ông ấy đã mất tích. Còn hai người kia?”

“Tao chưa từng nghe tới... hai cái tên đó là gì nhỉ?”

“Irene Cramer và Pamela Ames.”

Y lắc đầu. “Tao không liên quan gì tới chuyện đã xảy ra với họ.”

“Được thôi, vậy chuyện này dẫn chúng ta tới đâu?” Decker nói.

“Tới việc ba chúng mày chết còn tao thì không. Tao không thể tin chúng mày lại bỏ súng xuống. Đó là một sai lầm.”

Decker liếc nhìn Jamison. Nhưng cô không nhìn Decker. Cô dường như đang nhìn ra đằng sau anh. Cô đột nhiên khuỵu xuống như thể bất tỉnh, khiến Purdy với tới trước để túm lấy cô. Khoảnh khắc tiếp theo, Decker cảm thấy thứ gì đó bay sát qua tai anh.

Cái đinh cắm sâu vào trong hốc mắt Purdy. Y hét lớn vì cú va chạm và bị sốc, đánh rơi súng rồi loạng choạng lùi lại. Sau đó, y bắt đầu co giật và ngã vật xuống sàn, tiếp tục cố xoay và kéo cái đinh trong vài giây nữa trước khi hai bàn tay co quắp của y buông rơi và y nằm im.

Robie tới đứng cạnh y trong lúc Decker giúp Jamison đứng dậy. Rồi Robie cúi xuống, rút cái đinh ra và ném nó xuống sàn. “Một cú chích ra trò,” anh khẽ nói.

Anh quay lại nhìn Decker và Jamison. “Phản ứng theo ám hiệu của tôi khá lắm, Jamison.”

“Cú phóng đinh cũng tuyệt lắm,” cô trả lời trong khi thở không ra hơi.

“Hai người sẵn sàng rời khỏi đây chưa?”

“Không thể sẵn sàng hơn,” Decker nói.

Bên ngoài vẫn còn tối, dù phía chân trời có thể thấy vài ráng bình minh đầu tiên.

Tòa nhà họ vừa rời khỏi trông có vẻ là một khu kho bãi bỏ hoang nào đó, với những thiết bị hoen gỉ để sau một hàng rào mắt cáo nghiêng ngả cao ba mét.

Họ tìm thấy súng và điện thoại của mình, cùng với chìa khóa của chiếc SUV đậu ở đây.

Robie lái xe đưa hai người trở về thị trấn.

“Tôi sẽ điều vài người tới chỗ chúng đã giam giữ chúng ta để dọn mấy cái xác” Robie nói.

“Vậy là Purdy làm tất cả chuyện này vì tiền,” Jamison nói. “Và hy sinh cả mẹ mình trong khi thực hiện nó. Quả là một chuyện hay ho.”

“Làm thế nào chúng bắt được cô vậy?” Decker hỏi.

“Tôi ra ngoài để vào xe, và điều tiếp theo tôi biết là tôi tỉnh dậy trên sàn nhà.” Cô liếc nhìn Robie. “Điều Purdy nói về hậu quả những kẻ đứng sau chuyện này phải hứng chịu. Nó hệt những gì sếp của anh đã nói.”

“Phải,” Robie nói.

“Đó thực sự là cách mọi thứ sẽ diễn ra sao?” Cô hỏi.

“Rất có thể.”

“Và điều đó không làm anh thấy ghê tởm sao?”

“Ghê tởm đến tận từng phân tử trong người tôi.”

“Và anh cứ để nó diễn ra như thế.”

Robie nhìn cô trong gương. “Tôi đâu có nói vậy, phải không nào? Nhưng đó là chuyện của một ngày khác. Và cô không thể nói với bất cứ ai về chuyện tìm ra Purdy và những gì đã xảy ra tại đây. Như thế không đem lại ích lợi gì cho đất nước này và có thể làm bùng phát những kịch bản ác mộng mà nếu tránh được sẽ tốt hơn nhiều.”

Decker và Jamison đưa mắt nhìn nhau. Anh nói, “Đó là một đề nghị thật khó đấy, Robie.”

“Và tôi sẽ không đời nào yêu cầu trừ khi điều đó thực sự quan trọng. Vì nó đúng là quan trọng thật.”

Cuối cùng, Decker và Jamison gật đầu nhất trí.

“Chà, ít nhất cơn ác mộng này cũng kết thúc rồi, phải không Decker?” Jamison nói.

“Nó vẫn chưa kết thúc đâu,” anh trả lời.

“Cái gì? Tại sao?”

"Vì Irene Cramer, Pamela Ames, Hal Parker, Stuart McClellan, và Maddie cũng như Hugh Dawson xứng đáng được hưởng công lý. Và chuyện đó vẫn chưa diễn ra. Tôi sẽ không rời Bắc Dakota cho tới khi họ nhận được công lý.”