CHƯƠNG 80
Ngày hôm sau, ăn sáng xong, Decker lấy một cốc cà phê từ nhà hàng khách sạn và cầm lên phòng mình, anh ngồi xuống giường nhấp một ngụm rồi nghĩ về tất cả mọi chuyện.
Nhưng làm thế dường như chỉ làm rối tung tình hình thêm mà thôi.
Cuối cùng, anh lấy ví và rút ra bức ảnh chụp vợ và con gái. Anh chú mục vào khuôn mặt non nớt của Molly, nụ cười hết cỡ và đôi má bầu bĩnh của cô bé; anh thấy một chút của chính mình và rất nhiều phần của vợ phản chiếu trong đó. Anh nhắm mắt lại và mường tượng mình lại được ở cùng với gia đình. Nắm tay, ôm hôn, hay chỉ đơn giản là ra ngoài đi dạo, dạy Molly đi xe đạp, nắm chặt lấy bàn tay Cassie để động viên khi con gái họ ra đời.
Anh mở mắt ra sau khoảnh khắc thanh lọc tinh thần này. Trong lúc vợ và con gái lui dần vào trong ký ức, dường như cả hai người đang nói chuyện với anh, muốn bảo anh một điều gì đó.
Anh/Bố có thể làm được chuyện này.
Decker thực sự không quan tâm đó có phải chỉ là tưởng tượng của mình hay không.
Anh/Bố là một thám tử - hãy bắt đầu hành động như thám tử đi nào.
Anh trấn tĩnh và tập trung trở lại. Có điều gì đó âm ỉ cháy trong lòng Decker đã một thời gian rồi, và anh chưa thực sự làm gì để giải quyết nó. Thay vì thế, anh chỉ vô tư đi theo lộ trình điều tra truyền thống.
Được rồi, hãy bắt đầu lại từ đầu, từ ô số một. Nguyên tắc thứ nhất, không được tin bất cứ ai. Nguyên tắc thứ hai cũng có liên quan, nghi ngờ tất cả mọi người cho tới khi có điều gì đấy diễn ra cho phép loại bỏ hoàn toàn sự nghi ngờ đó.
Anh đã thực sự tin rằng chìa khóa để khám phá toàn bộ vụ án này không phải đã bắt đầu từ một tuần, một tháng hay thậm chí là một năm trước. Chi tiết căn hầm khởi nguồn từ lúc đó, bởi trước thời điểm ấy, Ben Purdy không thể biết một trong những chất độc chết chóc nhất thế giới đang bị chôn giấu dưới lòng đất Bắc Dakota. Nhưng một điều thực sự quan trọng với vụ án hiện cần giải quyết thậm chí đã bắt đầu từ trước đó.
Trong lúc tập trung vào một số khả năng, ký ức của Decker lại được tải xuống từ dữ liệu đám mây của anh và hiện diện ở chính giữa trung tâm dòng suy nghĩ anh đang theo đuổi. Trong ký ức này, anh thấy người phụ nữ bước tới cầu thang và đi lên trên.
Decker với lấy cái áo khoác của mình và bước ra ngoài. Cuối cùng, rất có thể anh đã nắm được gì đó.
Quán OK Corral vẫn chưa mở cửa khi Decker lao vào.
Các nhân viên đang gỡ những chiếc ghế dựng thành chồng từ trên mặt bàn xuống và lau chùi quầy bar mặt gỗ óc chó, đếm số lượng ly, sắp xếp đồ phục vụ, và lấy đồ đã rửa từ trong máy rửa bát ra.
“Chúng tôi không mở cửa cho tới giữa trưa” một người trong số họ nói với Decker. “Đáng lẽ cửa phải được khóa.”
Decker sải bước tới trước, giơ phù hiệu FBI lên và nói, “Tôi cần lên trên đó.” Anh chỉ về phía cầu thang dẫn lên tầng hai.
“Anh không thể,” anh chàng nhân viên nói, anh ta cỡ ngoài hai mươi, gầy nhẳng, với hai má nổi đầy mụn và chòm râu dê lom chom.
“Tại sao không?
“Vì chúng tôi đang đóng cửa, như tôi vừa nói đó!”
Decker gí phù hiệu vào tận mặt anh chàng. “Cái này nói khác đấy.”
Anh chàng kia nhìn quanh về phía những người khác, những người này đã dừng việc đang làm dở và nhìn chằm chằm vào cuộc đối mặt này.
“Tại sao?”
“Caroline có một căn phòng trên đó.”
“Vậy thì?”
“Thì tôi cần xem qua nó. Ngay bây giờ.”
“Tôi phải gọi cho một người.”
“Người duy nhất tôi sẽ gọi là cảnh sát nếu anh không để tôi lên đó.”
Cục yết hầu của anh chàng nhảy lên nhảy xuống và anh ta tuyệt vọng nhìn quanh tìm ít nhiều trợ giúp từ các đồng nghiệp của mình.
Ai nấy như một, tất cả họ đều quay lưng lại và tiếp tục với công việc của mình.
“Được rồi,” anh chàng nhân viên nói. “Nhưng anh cần chìa khóa.”
“Nó đâu?”
Anh chàng cười nhăn nhở vẻ đắc thắng. “Cô Dawson giữ nó.”
“Không sao,” Decker nói trong khi bước lên cầu thang.
“Này!”
Decker tăng tốc nhanh hơn.
Anh tới trước một cánh cửa đóng kín có vẻ là lối vào duy nhất đến không gian phía trên tầng. Lần trước cánh cửa này được mở. Anh thử xoay quả đấm cửa, nhưng lúc này cánh cửa đã bị khóa.
Anh lấy ra một cái túi đồ nghề nhỏ bằng da. Trong đó có hai dụng cụ mở khóa. Anh chỉ cần một món để hoàn thành việc này, vì khóa không phải loại dùng chốt chết.
Anh đẩy mở cửa và đi qua. Anh nhanh chóng băng qua khu vực tổ chức sự kiện và quầy bar, rẽ trái, và tới đối diện với cánh cửa duy nhất còn lại trên tầng hai.
Ổ khóa này đòi hỏi phải dùng cả hai món dụng cụ của anh. Và khi điều đó vẫn không ăn thua, vai của anh bèn giải quyết vấn đề.
Khi ổ khóa bung ra và cánh cửa nặng nề mở tung vào trong Decker thấy mình đang nhìn vào căn phòng ngủ bài trí đẹp đẽ mà anh đã từng tới trước đó để gặp Caroline Dawson. Chiếc giường có mái với bốn cọc đỡ, một cái tủ quần áo đồ sộ, hai chiếc bàn đầu giường, và một phòng tắm khép kín. Anh đã không thấy phần này trong lần tới thăm trước đó. Anh ló đầu vào và thấy một bồn cầu, một chậu rửa vệ sinh, một chậu rửa mặt đôi bằng đá hoa cương, một buồng tắm lát cẩm thạch với vòi sen lớn.
Decker chậm rãi ghi nhận tất cả vào đầu, cho tới khi ánh mắt anh dừng lại ở cái tủ. Anh bước tới và mở cửa tủ ra. Cái tủ chứa đầy trang phục phụ nữ, một số món đồ trang sức để cài lên áo quần, và vô số đôi giày. Anh kiểm tra qua tất cả nhưng không tìm thấy gì đặc biệt hữu dụng.
Anh đóng cửa lại và lấy đèn pin ra. Anh soi đèn vào dưới gầm tất cả đồ đạc trong phòng trước khi tới chỗ chiếc giường. Chính tại đó anh đã phát hiện ra thứ muốn tìm, trong khe giữa khung giường và đệm giường lò xo. Không ai có thể để ý thấy trừ khi quan sát thật kỹ.
Các ngón tay anh cầm lấy vật thể nhỏ xíu đó và xem xét nó thật kỹ lưỡng. Anh đã thấy nó trước đây. Ngay tại quán bar dưới nhà. Anh bỏ vật đó vào túi áo và quay xuống.
Vẫn anh chàng lúc trước đối diện anh dưới chân cầu thang. “Tôi đã gọi cảnh sát,” anh ta buột miệng.
“Gửi tới họ những lời chúc tốt đẹp nhất của tôi,” Decker nói trong khi đi qua anh ta và ra khỏi cửa.