CHƯƠNG 81
Đôi chân dài của Decker mau chóng đưa anh tới nhà tang lễ. Trên đường đi, anh gọi điện cho Jamison và bảo cô tới gặp anh sau khi cho cô biết điều anh vừa khám phá ra.
Bãi để xe của nhà tang lễ có hai chiếc xe dài màu đen chở linh cữu và một chiếc limo để chở tang quyến tới nghĩa trang đang đậu. Ngoài ra còn có một chiếc Mustang mui gập đời mới đang đậu gần cửa ngách, mui xe mở lên. Trên biển đăng ký của xe ghi: TH.ĐƯỜNG.
Jamison đợi anh ở cửa trước. “Anh định làm gì?”
“Thẳng tới đích,” anh nói.
Họ bước vào qua cửa trước và lại đối diện với anh chàng thanh niên từng gặp qua lần trước ở đây.
“Ồ, lại là hai người.”
“Cô Southern đâu?”
“Hiện cô ấy đang bận.”
“Chưa đủ,” Jamison vừa nói vừa giơ phù hiệu lên. “Hãy nói cụ thể hơn.”
“Cô ấy... cô ấy đang chuẩn bị cho một khách hàng.”
“Ở đâu?” Decker hỏi.
“Anh không thể vào đó.”
“Nhìn tôi đây.”
Anh sải bước đi với Jamison theo sau.
Anh chàng thanh niên la lớn, “Tôi sẽ gọi cảnh sát.”
“Tốt,” Decker nói.
Hai người nghe thấy tiếng động và đi tới nguồn phát ra chúng. Đó là cánh cửa của một căn phòng nằm trên một hành lang trước đó họ chưa từng tới.
Decker nắm lấy quả đấm cửa và liếc nhìn Jamison, cô gật đầu. Anh đẩy mở cửa và hai người sải bước vào.
Liz Southern ngẩng lên khỏi việc đang làm dở dang, có vẻ là chuẩn bị thi thể chồng cô cho tang lễ. Anh ta nằm trần truồng trên bàn trước mặt cô vợ. Trên chiếc xe đẩy có bày các dụng cụ và mỹ phẩm cô đang dùng cho việc cần làm.
“Các người làm cái quái gì ở đây vậy?” Cô giật bắn mình, gắt lên. “Làm thế nào các người vào đây được?”
“Chúng tôi cần nói chuyện với cô,” Decker nói.
“Tôi sẽ cho cả hai người...”
Cô ngừng lời khi Decker giơ vật đó lên. Thứ anh đã tìm thấy dưới chiếc giường.
“Rất có thể cô đang tìm cái này,” anh nói.
Cô cứng người, bàn tay dừng nửa chừng trong khi đang với tới chiếc điện thoại để trên quầy. Cô quay lại, dường như bị thôi miên bởi vật anh đang giơ ra, và chìa tay ra với tới nó.
Cô gần chạm đến nó thì Decker thu tay về.
“Hoa tai ngọc bích. Cô đã đeo đôi đó khi tôi gặp cô lần đầu tiên tại quán bar. Hình ngôi chùa. Rất đẹp.”
“Anh tìm thấy nó ở đâu?” Cô khẽ hỏi, ngồi sụp xuống cái ghế đẩu cô ta đã ngồi khi hai người bước vào.
Decker liếc nhìn cái xác của Walt Southern. “Tôi không ngại mấy thứ này, nhưng cô có thể che anh ta lại không?”
Southern hấp tấp phủ một tấm vải lên xác chồng mình.
“Thật ngạc nhiên khi cô lại là người làm việc đó,” anh bình luận.
“Ai đó cần phải làm việc này,” cô giải thích, ánh mắt nhìn xuống. “Tôi muốn anh ấy... Tôi muốn anh ấy trông... coi được.”
“Chắc phải rất nặng nề,” Jamison nói với vẻ thông cảm.
“Ngay lúc này, mọi thứ đều nặng nề,” Southern đáp lại. Cô liếc nhìn Decker. “Và có vẻ sắp trở nên còn nặng nề hơn.”
“Để trả lời câu hỏi của cô, tôi đã tìm thấy nó dưới giường trong căn phòng của Caroline Dawson tại quán OK Corral. Chính là căn phòng tôi thấy cô đi lên tối đó. Và tôi có thể đoan chắc Caroline Dawson cũng đã qua đêm tại đó. Cô ấy nói mình lên đó vì bị đau đầu, nhưng điều này có vẻ không đúng. Hiển nhiên, cô có thể xác nhận cho chúng tôi biết chi tiết này.”
“Tôi không cảm thấy sự cần thiết và cũng chẳng muốn xác nhận bất cứ cái gì.”
“Cô và Caroline là một cặp à?” Decker hỏi.
“Tôi thực sự không biết anh đang định nhắm tới điều gì” Southern nói với giọng đều đều.
“Cô nói với tôi là chồng cô đã bị đe dọa vì anh ta hẹn hò một phụ nữ khác. Nếu sự thật lộ ra, chuyện đó sẽ hủy hoại anh ta. Thế này nhé, chúng tôi đã kiểm tra câu chuyện đó. Và chúng tôi không thể tìm được bất kỳ bằng chứng nào của một mối quan hệ như thế.”
Southern trông có vẻ lúng túng. “Không thể nào. Tôi biết anh ta có một mối quan hệ ngoài luồng.”
“Và tôi đang nói với cô là anh ta không có. Nghĩa là cô đã nói láo.”
Southern trông có vẻ sững sờ trước những lời Decker nói. Cô mất một giây để trấn tĩnh lại. “Được rồi, anh nói đúng, anh ấy không có ngoại tình gì cả. Tôi đã nói dối về việc đó.”
“Vậy thì chính xác tại sao chồng cô bị đe dọa? Và lần này chúng tôi cần sự thật, Liz.”
Người phụ nữ bật ra một tiếng thở dài cam chịu. “Anh ấy đã ăn cắp.”
“Ăn cắp cái gì?” Jamison hỏi.
“Những tư trang đáng lẽ được chôn theo người quá cố. Đồng hồ, nhẫn, các món đồ trang sức khác. Chúng được để trên thi thể trong lễ viếng và lễ tang, nhưng ngay trước khi quan tài được đóng lại, anh ấy đã lấy những món đồ này ra. Ai biết được chứ, phải không? Khó có khả năng người ta đào thi thể lên hay kiểm tra lại. Và nếu người quá cố được hỏa táng, thì chẳng có cách nào để kiểm tra nữa. Rồi sau đó, anh ấy sẽ đi khỏi thị trấn, hay thậm chí ra khỏi bang để bán chúng. Anh ấy kiếm được khá nhiều tiền từ việc đó.”
“Tại sao chồng cô làm thế?” Jamison hỏi.
Southern nhìn Decker. “Còn nhớ khi chúng ta gặp nhau lần đầu, tôi đã kể với anh rằng vào những thời điểm khó khăn khi người ta không thể trả tiền chi phí tang lễ cho chúng tôi, họ đã cố gắng đổi chác không?”
“Có.”
“Thế đấy, Walt đã tuyệt vọng. Tôi nghĩ anh ấy tự thuyết phục bản thân rằng mình chỉ đang tìm cách để được trả công cho dịch vụ từ chính những người anh ta cung cấp dịch vụ cho.”
“Như thế cũng không khiến hành động đó hợp pháp hay chính đáng” Jamison chỉ ra.
“Con người tuyệt vọng làm những điều tuyệt vọng” Southern vặn lại.
“Và cô biết?” Decker hỏi.
“Tôi nghi ngờ. Ngay trước khi anh ấy tự sát, chúng tôi đã có một cuộc cãi vã lớn. Anh thấy đấy, tôi biết một trong các khách hàng của chúng tôi đã được đeo chiếc nhẫn đính hôn gắn kim cương. Viên kim cương ít nhất cũng bốn carat. Tuyệt đẹp. Walt đóng quan tài lại sau tang lễ, ngay trước khi linh cữu được đưa lên xe tang để chuyển tới nghĩa trang. Thế rồi, tôi không thể tìm được một trong những dụng cụ tôi dùng để trang điểm cho người chết trước lễ viếng. Tôi nhớ mình đã dùng nó để trang điểm cho bà ta. Tôi mở quan tài ra và tìm thấy nó. Nó đã trượt xuống bên cạnh thi thể. Chính lúc đó, tôi phát hiện ra cái nhẫn không còn nữa. Sau khi tang lễ kết thúc, tôi đã đối chất với chồng về chuyện đó. Anh ấy đã nổi khùng. Anh ấy nói tôi là đồ ngu. Tôi nghĩ anh ấy đã định đánh tôi.”
“Vậy điều đó giải thích cho lá thư tuyệt mệnh,” Jamison nói. “Viết rằng chồng cô xin lỗi và căm ghét chính mình.”
“Phải, tôi cũng cho là vậy.”
“Và một người nào khác hẳn đã phát hiện ra,” Jamison nói. “Rồi đe dọa chồng cô.”
“Việc đe dọa bắt đầu thế nào?” Decker hỏi.
“Anh ấy nhận được một tin nhắn nặc danh gần như đúng thời điểm cái xác của Irene Cramer được tìm thấy.”
“Anh ta cho cô xem tin nhắn đó?”
“Phải. Anh ấy vừa tức giận vừa sợ.”
“Tin nhắn viết gì?”
“Về cơ bản, nó đe dọa sẽ phơi bày mọi chuyện trừ khi Walt làm điều kẻ đó yêu cầu.”
“Làm giả kết quả khám nghiệm tử thi?” Jamison hỏi.
“Phải. Nhất là về chuyện dạ dày và ruột bị rạch ra. Nói thật, tôi đã ngạc nhiên về việc anh ấy vẫn nhắc tới chi tiết đó trong báo cáo. Nhưng anh ấy thực sự để tâm tới việc thực hiện tốt công việc, tôi thừa nhận điều này.”
“Làm thế nào cô biết kẻ nhắn tin không nói khoác về chuyện biết các vụ trộm của anh ta?”
“Những 'chuyến đi làm ăn′ mà anh ấy thực hiện đó. Kẻ đó có những bức ảnh chụp anh ấy bán những món đồ đã ăn cắp. Hồ sơ giao dịch, hóa đơn thanh toán.”
“Cô có đoán được kẻ đó là ai không?”
Southern lắc đầu.
“Tại sao anh ta lại nói cho cô biết về chuyện bị đe dọa?”
“Tôi đoán anh ấy cần sự hỗ trợ của tôi trong chuyện này để đảm bảo tất cả diễn ra êm thấm. Ý tôi là tôi cũng tham gia vào công việc của nhà tang lễ. Toàn bộ cuộc sống của chúng tôi bị cột chặt vào nơi này. Nếu nó chìm nghỉm, chúng tôi sẽ chẳng còn gì. Và Walt nói nếu bị bắt, anh ấy sẽ khai là tôi biết tất cả. Rằng tôi cũng sẽ vào tù. Tôi đã rất sợ. Vì thế, tôi đã đâm theo lao.”
“Kẻ đe dọa có bao giờ liên lạc với cô kể từ khi Walt tự sát không?” Decker hỏi.
“Không. Sao chúng lại liên lạc với tôi chứ?”
“Tôi không biết, nhưng chúng có thể làm thế. Và hãy cho chúng tôi biết nếu chúng liên lạc.” Anh ngừng lời. “Vậy giờ cô định sẽ làm gì?
“Tôi không biết. Trong đầu tôi ngổn ngang quá nhiều thứ nên thật khó suy nghĩ cho minh mẫn. Trước hết, tôi phải duy trì nơi này hoạt động.”
“Cô có thể làm được việc đó không?”
“Walt được cấp chứng chỉ để khám nghiệm tử thi, còn tôi thì không. Nhưng tôi là một người quản lý nhà tang lễ được đào tạo và có chứng chỉ. Tôi có thể làm việc liệm xác, trang điểm, hỏa táng, mọi thứ cần thiết để chăm lo cho người quá cố một cách chu toàn ở đoạn cuối cùng.
“Liệu rồi cô sẽ rời nơi này chứ?” Jamison hỏi. “Cô có thể gây dựng công việc làm ăn ở nơi khác.”
“Caroline cần phải đồng ý. Tôi không muốn đi mà không có cô ấy. Tôi thực sự quan tâm tới cô ấy. Và, phải, chúng tôi là một cặp.”
“Nhưng cô ấy đang gặp gỡ anh rể tôi. Cô đã thấy họ ở cùng nhau tại OK Corral.”
Southern mỉm cười lạnh lùng. “Cô ấy chỉ đang duy trì vẻ ngoài dị tính luyến ái của mình mà thôi.”
“Chắc rất khó khăn để giữ bí mật trong một thị trấn nhỏ thế này.”
“Chúng tôi đã cố gắng. Chúng tôi đã rất thận trọng.”
“Không quá thận trọng đâu nếu hai người hẹn hò trong căn phòng ngủ ngay phía trên quán bar,” Decker chỉ ra.
“Chúng tôi rất ít khi làm vậy. Thêm nữa, tất cả mọi người ở quán bar đều đã say, còn nhân viên thì quá bận. Và chúng tôi là bạn. Ai cũng biết điều đó. Họ chỉ không nhận ra chúng tôi là những người bạn gần gũi tới mức nào. Và chúng tôi rời khỏi đó bằng cửa sau vào lúc rất muộn. Thường thì chủ yếu chúng tôi tới ngôi nhà nông trại cũ của bố mẹ tôi để ở bên nhau. Tôi từng nghĩ đến chuyện bán nơi đó đi. Walt muốn tôi làm thế. Bố tôi đã chiến đấu tại Việt Nam. Ông ấy mang từ đó về rất nhiều thứ lạ lùng mà có thể khá có giá. Cùng một lô vũ khí. Ông ấy thích sưu tầm súng. Nhưng ngôi nhà đó cung cấp một chốn riêng tư cho Caroline và tôi. Thế nên, tôi thấy mừng vì đã giữ nó lại.”
“Có phải chiếc xe ngoài bãi đậu là của cô không?” Decker hỏi. “Thiên Đường?”
“Phải.” Southern mỉm cười.
“Gì vậy?” Decker hỏi.
“Còn nhớ tôi đã nói về vụ đổi chác không? Thế đấy, những cái lốp của chiếc Mustang là do Hal Parker trả chúng tôi để chôn cất cho vợ ông ấy.”
“Tôi đoán người ta làm việc cần phải làm.”
“Chuyện này sẽ phải lộ ra ư, ý tôi là Caroline và tôi ấy?”
“Rất nhiều người đồng tính giờ đây sống cuộc sống công khai và tự do,” Jamison nói.
“Phải, nhưng tôi nghĩ ở đây thì không.”
“Nghe này,” Decker nói, “chúng tôi không thể đảm bảo gì hết. Chúng tôi đang cố gắng giải quyết một loạt vụ án mạng. Chúng tôi cần phải tới nơi bằng chứng đưa chúng tôi tới.”
“Tôi đoán là tôi có thể hiểu điều đó. Anh sẽ nói chuyện cả với Caroline nữa chứ?”
“Nhiều khả năng là thế.”
“Anh có thể nói với cô ấy rằng tôi đã không nói gì với các vị về chúng tôi không? Rằng anh đã tự đoán ra?”
“Nếu điều đó quan trọng với cô,” Jamison nói.
“Có. Rất quan trọng”
“Tôi có thể hiểu mà,” Decker khẽ nói.