CHƯƠNG 82
Decker tạt qua đồn cảnh sát để xem qua một báo cáo cũ. Sau đó, anh cùng Jamison lái xe tới khu văn phòng của Doanh nghiệp Dawson, tọa lạc trong một tòa nhà ở trung tâm London.
“Tại sao chúng ta lại tới đây?” Jamison hỏi.
“Để tìm hiểu những thứ chúng ta không biết,” Decker đáp đầy bí ẩn.
Họ được đưa tới phòng làm việc của giám đốc tài chính. Tên ông này là Abner Crutchfield, một người đàn ông nhỏ con, bảnh bao đã gần sáu mươi tuổi với nét mặt cương quyết và giọng trầm ấm. Ông ta mặc áo sơ mi để mở cổ, quần vải và đi giày lười có quả trang trí đánh xi bóng nhoáng.
“Chuyện xảy ra với ông Dawson và ông McClellan thật kinh khủng” ông này bắt đầu. “Tôi đoán anh đang điều tra về cái chết của họ.”
“Đúng thế,” Decker nói. “Chúng tôi tìm kiếm động cơ, và chúng tôi muốn biết về giao dịch làm ăn họ đã hoàn tất ngay trước khi họ chết.”
“Được thôi. Tôi chắc chắn sẽ nói với anh những gì tôi có thể,” Crutchfield thận trọng nói.
Decker đưa mắt nhìn Jamison trước khi nói, “Tôi ngạc nhiên là Dawson lại bán tháo. Ông ấy đang bận rộn thu mua, hay ít nhất tôi đã được nghe vậy. Thậm chí bán cả nhà hàng của cô con gái mà không đếm xỉa gì đến cô ấy.”
“Phải, phải, chuyện đó làm rất nhiều người chúng tôi ở đây cũng ngạc nhiên.
“Có phải McClellan đã trả một khoản tiền lớn không?”
“Tôi không thể nói ra con số cụ thể, nhưng đó là một khoản chín chữ số."
“Ái chà,” Jamison thốt lên.
“Phải, đúng thế,” Crutchfield bình luận. “Quả là một gia tài.”
“Lần đầu tiên ông biết McClellan sắp mua lại tất cả từ Dawson là khi nào?” Jamison hỏi.
“Khoảng hai tháng trước. Suốt từ lúc đó, chúng tôi đã chuẩn bị cho cuộc giao dịch trong bí mật tuyệt đối. Và cuối cùng hoàn tất nó. Tất cả giấy tờ đều được ký, đóng dấu và chuyển giao. Tiền đã được thanh toán và quyền sở hữu được chuyển nhượng. Vì vậy giờ đây, McClellan thực sự sở hữu cả thị trấn.” Ông ta ngừng lời và trông có vẻ bối rối. “Ông ấy đã từng sở hữu.”
“Vậy bây giờ, con trai ông ấy sẽ sở hữu thị trấn?” Jamison hỏi.
“Tôi không được biết thông tin đó. Tuy nhiên, tôi biết giám đốc tài chính của ông McClellan khá rõ, và ông ấy chưa bao giờ nói tới việc ông bố đã loại cậu con trai ra, vì thế tôi đoán Shane sẽ thừa kế.”
“Anh ta dường như không mấy quan tâm tới kinh doanh” Decker nhận xét.
“Tôi biết đó là quan điểm chung ở quanh đây. Nhưng tôi có thể nói với anh suy nghĩ của tôi không?”
“Làm ơn cứ nói.”
“Tôi đã biết Shane từ khi anh ta còn là một cậu bé. Anh ta rất yêu quý mẹ mình, và bà mẹ cũng yêu quý con, nhưng Stuart thì hoàn toàn đắm chìm trong công việc kinh doanh. Ông ấy rất ít thể hiện tình cảm với cả hai người họ.”
“Tiếp tục đi,” Decker giục.
“Shane rất được quý mến ở trường trung học. Có khả năng thể thao.”
“Anh ta nói mình và Joe Kelly là một cặp hậu vệ phát động và tiền đạo nhận bóng đầy tiềm năng."
Crutchfield mỉm cười ấm áp. “Đúng thế. Họ luôn ở bên nhau, ba người họ, ý tôi là gồm cả Caroline. Thực ra, Joe là Vua còn Caroline là Hậu trong bữa dạ tiệc đầu trung học. Và rồi đến năm tốt nghiệp, đến lượt Caroline và Shane là Hậu và Vua.”
“Chúng tôi không biết điều đó,” Decker nói.
“Nhưng rồi họ tốt nghiệp. Caroline vào đại học và Shane ra chiến trường. Joe gia nhập lực lượng cảnh sát. Sau đó, Shane trở về nhà. Mẹ anh ta đã chết. Anh ta tham gia vào việc kinh doanh, một cách miễn cưỡng, tôi nghĩ vậy. Bố anh ta không bao giờ dành cho con trai lấy một lời khen hay một chút động viên nào. Thực tế mà nói, chỉ có ngược lại. Nhưng, và điều này dựa vào những gì ông bạn tôi làm giám đốc tài chính ở chỗ McClellan đã nói với tôi, Shane thực ra rất thông minh và tỉ mỉ. Tôi nghĩ người ta cần phải thế để sống sót qua chiến tranh. Anh ta, trên thực tế, đã làm rất tốt. Và bây giờ, khi bố anh ta không còn đó để áp chế, tôi nghĩ anh ta sẽ điều hành công ty ngon ơ. Dù sao, đó cũng chỉ là ý kiến cá nhân nho nhỏ của tôi thôi.”
“Và đó là một ý kiến nho nhỏ rất hữu ích,” Decker nói. “Thêm một câu hỏi nữa: Caroline có biết bố mình đang bán tháo hay không?”
Biểu cảm của Crutchfield thay đổi. “Đó không phải câu hỏi dễ trả lời.”
“Cứ nói bất cứ điều gì ông có thể nói với chúng tôi.”
“Trong khoảng năm vừa rồi, tôi đã cảm thấy ít nhiều bất ổn giữa hai người họ. Không gì quá nghiêm trọng. Nhưng một hôm, ông Dawson tới gặp tôi và nói ông ấy tin rằng Caroline đang phát chán London. Đó là lúc ông ấy bắt đầu liên hệ với phía McClellan.”
“Ông ấy có nói tại sao lại có cảm nghĩ như vậy không?” Decker hỏi.
“Không. Và tôi cũng không gặng hỏi ông ấy về chuyện đó. Đấy là chuyện riêng của ông ấy, không phải của tôi. Cuộc giao dịch sau đó diễn ra khá nhanh”
“Nhà hàng Maddie's thì sao nhỉ?” Decker nói. “Một cách tưởng nhớ mẹ cô ấy à?”
“Phải. Caroline và mẹ cô ấy rất gần gũi. Ông có biết về Junior Dawson không?”
Jamison nói, “Chúng tôi biết cậu ấy tự sát.”
“Phải, nhiều năm trước, sau khi thú thực với bố mẹ là cậu ấy đồng tính.” Crutchfield lắc đầu buồn bã. “Chuyện đó thật bi thảm.”
“Tôi đoán bố cậu ấy không đồng tình với lối sống khác biệt đó,” Jamison nói.
“Caroline yêu quý anh trai nên mối quan hệ của cô ấy với ông bố khá rắc rối vì cách ông này cư xử với Junior, nhất là trước mặt người khác. Và Maddie cũng cảm thấy như Caroline. Điều này gây nên rạn nứt giữa hai vợ chồng, chắc rồi. Trên thực tế, nếu bà ấy không mất trong tai nạn bi thảm đó, tôi không dám chắc hai người họ vẫn còn ở bên nhau.”
“Nhưng họ đang định chuyển tới Pháp sống vào thời gian đó,” Decker nói.
“Phải, à, tất cả những gì tôi có thể nói là cho dù họ đi đâu, tôi không dám chắc họ sẽ tiếp tục sống cùng nhau.”
“Ông có bao giờ để ý thấy Stuart McClellan có thể đã yêu Maddie Dawson không?” Decker hỏi.
“Stuart hả? Chà, tôi không biết ông ấy rõ tới mức đó. Nhưng theo quan điểm của tôi về ông ấy, người duy nhất ông ấy yêu quý là chính bản thân mình.”
Hai người rời khỏi phòng làm việc của Crutchfield và quay trở ra xe. Trên đường, Decker khẽ nói, “Cô biết không, Alex, đôi lúc những vụ án tưởng chừng phức tạp nhất lại đơn giản nhất.”
“Tôi sẽ không bao giờ gọi vụ này là đơn giản.”
“Ồ, nhưng nó đúng là thế đấy, rất đơn giản. Chúng ta chính là những người đã làm phức tạp nó lên. Nhưng chúng ta đã có “trợ giúp” trong chuyện đó, từ những nguồn khác thường.”
“Nghĩa là sao?”
“Nghĩa là chúng ta đã bị dắt mũi suốt từ đầu. Giờ đến lượt chúng ta phản công.”