← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 83

Một lúc sau, Decker và Jamison bước vào phòng làm việc của Joe Kelly tại đồn cảnh sát.

Anh này nhìn họ. “Gần đây hai người đã đi đâu vậy? Tôi có vài ý tưởng về Ben Purdy cũng như nơi có thể tìm thấy anh ta.”

“Quên Purdy đi,” Decker nói. “Chúng tôi cần một lệnh khám xét và cần ngay lập tức.”

“Nhằm vào ai và cái gì?”

Decker nói cho anh biết và đôi mắt Kelly mở to trước câu trả lời. “Anh có thể nói cho tôi biết tại sao không?” Anh hỏi.

“Tôi có thể nói với anh đủ nhiều để yêu cầu thẩm phán đưa ra lệnh khám xét. Về phần còn lại, tôi thích chỉ cho anh thấy hơn.”

Tối hôm đó, với một tờ lệnh trong tay, họ chạy xe tới một ngôi nhà lớn, được chăm sóc kỹ lưỡng nằm ở rìa khu trung tâm thị trấn London và gõ cửa.

“Chiếc xe không có trên đường chạy xe vào nhà,” Decker nói.

“Cô ấy có thể không ở nhà” Kelly nói.

“Ừm, lệnh khám xét cho phép chúng ta vào,” Jamison nói.

Decker phá khóa cửa trước và họ vào trong nhà.

Anh không đi lên các phòng ngủ trên lầu. Thay vào đó, anh hướng thẳng tới phòng giặt đồ. Tại đó có một cái túi treo trên móc có đánh dấu “đồ giặt khô”.

Anh lục lọi trong túi và lấy ra cái quần cùng cái áo sơ mi nữ. “Thật may là chúng vẫn chưa bị giặt.”

Sau đó, từ trên giá tủ quần áo, anh lấy một đôi giày đế mềm xuống và xem cỡ. Anh tự gật đầu với chính mình.

Kelly nói, “Giờ anh có thể nói cho tôi biết chuyện này là gì chứ?”

“Ngay khi chúng ta đem phân tích những món trang phục này xong xuôi, anh cũng sẽ biết nhiều như tôi.”

Tối muộn hôm đó, Decker ngồi trong chiếc SUV ở khu trung tâm London với Jamison ngồi bên ghế hành khách.

Jamison lắc đầu vẻ không tin nổi. “Chuyện này vẫn thật khó tin,” cô nói.

Anh liếc nhìn cô. “Cô sẵn sàng làm việc này chứ?”

Cô nắm lấy khẩu Glock của mình. “Sẵn sàng.”

Cuộc chạy xe mất khoảng một giờ. Họ dừng lại cách khu tư gia khá xa và đi bộ quãng đường còn lại. Có một chiếc xe đỗ đằng trước. Họ nhận ra nó. Decker đi tới chiếc xe, nhìn vào các lốp xe và dùng đèn pin chiếu vào các vệt bánh xe.

“Anh đang tìm kiếm cái gì vậy?” Jamison hỏi.

“Đúng thứ tôi đã tìm thấy.”

Ngôi nhà trang trại một tầng đã cũ và ở tình trạng rất cần sửa chữa, nhưng nó nằm đơn độc, không có bất cứ ngôi nhà nào khác trong tầm mắt.

Decker đi trước mở đường, hai người tới chỗ nhà kho đầu tiên. Cửa không khóa. Họ bước vào và quan sát bên trong nhờ luồng sáng từ chiếc đèn pin của Decker. Ruồi muỗi vo ve bay khắp xung quanh, hai người phải liên tục vừa đập vừa xua chúng đi. Cuối cùng, họ thấy một cánh cửa trên tường với ổ khóa đã mở.

Hai người đi vào và nhìn quanh mặt sàn phủ rơm.

Jamison xua xua trước mặt, nơi đám ruồi muỗi đang quần lượn. “Eo ôi. Tôi nghĩ tôi nuốt phải một con rồi.”

Decker dường như không bị lũ côn trùng làm phiền. Anh quỳ gối xuống và chiếu đèn lên lớp rơm dưới sàn. “Có vẻ như có máu ở kia. Chúng ta có thể cho kiểm tra sau.”

“Anh nghĩ đây là nơi xác Irene Cramer đã được giấu?”

“Nó cho phép côn trùng tiếp cận nhưng thú hoang thì không, thế nên đây là một cửa đặt cược khá chắc ăn. Và không có ai ở quanh để nghe tiếng la hét của nạn nhân.”

“Cái đó thì đúng rồi,” Jamison nói.

Họ lục soát một tòa nhà phụ nữa nằm đằng sau nhà kho. Bên trong có một chiếc xe được phủ vải dầu. Khi Decker nhấc tấm vải lên, một chiếc Honda nhỏ hiện ra. “Đây hẳn là xe của Irene Cramer,” Jamison nói.

Trước khi Decker kịp trả lời, hai người nghe thấy tiếng ô tô chạy lại gần.

Trong khi họ quan sát từ trong chỗ khuất, chiếc SUV Porsche màu vàng dừng lại trước cửa ngôi nhà trang trại. Caroline Dawson ra khỏi xe, bước tới cửa rồi đi vào trong nhà.

“Chà, đó là một biến cố bất ngờ,” Decker nói.

“Vậy chúng ta làm gì đây?”

“Chúng ta tới và làm chuyện chúng ta đến đây để làm.”

Decker và Jamison trườn tới cửa trước. Decker hất mở cửa ra.

Caroline và Liz Southern đang đứng trong căn phòng ngoài.

“Cái quái gì thế này?” Southern thốt lên. “Các vị đang làm gì ở đây vậy?”

Dawson quay lại và ngơ ngẩn nhìn hai người họ.

Decker để ý thấy chiếc vali để dưới sàn cạnh Southern. “Đi đâu sao?”

Dawson nói, “Chúng tôi định đi Canada vài ngày.”

“Chỉ vài ngày thôi sao?” Decker vừa hỏi vừa nhìn Southern.

“Phải, Liz nghĩ rời đi ít ngày có thể là một ý tưởng hay.”

“Chúng tôi biết về cô và Liz,” Jamison nói.

Dawson trông có vẻ bị bất ngờ. “Cô đang nói gì thế. Chúng tôi chỉ là...”

Southern chen vào, “Chúng tôi là gì không phải việc của các vị. Mà các vị đang làm gì ở đây?”

Decker chĩa khẩu súng của anh vào hai người. “Chúng tôi đến tìm sự thật, Liz. Tôi nghĩ đến lúc rồi.”