← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 84

Southern đứng chắn giữa Dawson và Decker. “Anh không thể bước vào đây và đe dọa chúng tôi. Tôi sẽ gọi cảnh sát.”

“Đừng lo, tôi đã gọi họ rồi,” đó là câu trả lời đáng ngạc nhiên của Decker.

Một giây sau, có tiếng động vọng từ bên ngoài. “Và họ đây rồi. Hãy khống chế hai người này” Decker nói với Jamison.

Anh tới cửa và mở ra. “Vào đi.”

Một khoảnh khắc sau, Joe Kelly bước vào qua khung cửa. Anh nhìn Decker dò hỏi. “Tại sao anh lại muốn tôi tới đây?” Nhưng khi thấy Southern và Dawson, anh nói, “Tôi đã thấy chiếc Porsche ở bên ngoài. Chuyện gì đang xảy ra vậy?”

Decker nói, “Tôi nghĩ anh sẽ thích có mặt vào màn cuối của vụ án này.”

Kelly trông còn lúng túng hơn. “Hai người họ thì liên quan gì tới vụ án này chứ?”

“Đúng hơn phải là cô ta có liên quan gì? Trước hết, Liz là người giết Maddie Dawson và Alice Pritchard.”

Kelly thốt lên, “Cái gì? Không, không thể là như vậy. Đó là một vụ tai nạn.”

Southern gắt lên, “Tôi không có lý do gì để giết Maddie hay Alice."

“Cô yêu Caroline, và cô không muốn cô ấy chuyển tới Pháp. Tôi không biết cô thực hiện mấy vụ giết người thế nào, nhưng cô đã làm.”

Dawson hét lên, “Anh đang nói về cái quái gì vậy?” Cô nhìn Southern. “Liz, anh ta đang nói gì thế?”

“Chị ước gì chị biết được, Caroline. Những lý lẽ này thật lố bịch.”

“Và, Caroline, một khi mẹ cô ra đi, còn anh trai cô đã chết, Liz chỉ còn phải lo lắng về bố cô. Nhưng rồi Liz có một vấn đề khác.”

“Cái gì?” Southern gắt lên.

“Có người phát hiện ra mối quan hệ của cô với Caroline.”

“Quan hệ của cô?” Kelly thốt lên với vẻ mặt choáng váng.

Dawson ném một cái liếc mắt về phía Kelly. “Phải, Joe. Liz và tôi ở bên nhau.”

Kelly há hốc miệng nhưng không nói gì.

“Nhưng bố cô không biết sao?” Decker hỏi.

“Đó không phải chuyện của ông ấy. Tôi có muốn công khai về xu hướng giới tính của mình, nhưng Liz nghĩ chúng tôi nên giữ bí mật.”

“Nhưng anh nói có người đã phát hiện ra. Ai vậy?” Kelly hỏi.

“Irene Cramer,” Decker trả lời.

“Anh đang nói gì thế? Bằng cách nào?” Kelly nói, ánh mắt anh nhìn chăm chăm vào Dawson.

“Liz nói với tôi rằng cô ta và Caroline thỉnh thoảng lại hẹn hò trong căn hộ phía trên quán bar. Cô ta và Caroline sẽ rời đi vào lúc rất muộn trong đêm, sau khi quán bar đã đóng cửa, và ra bằng cửa sau. Tôi cược rằng Cramer - người cũng thức khuya như chúng ta đã biết - từng trông thấy hai người họ ở bên nhau. Và Cramer từng sống một thời gian tại Dawson Towers, nơi Caroline có một căn hộ. Cramer nhiều khả năng cũng đã thấy họ ở đó.”

Jamison nói, “Và đó có thể là lý do Cramer chuyển đi. Liz có thể đã đe dọa cô ấy.”

Dawson nhìn Southern sắc lẹm. “Người phụ nữ ở tòa chung cư đã thấy chúng ta bên nhau đó? Đó là Irene Cramer sao? Cô ấy chưa bao giờ nói cho chúng ta biết tên.”

“Có thể là vậy, thế thì sao?” Southern nói.

Dawson nhìn Decker. “Tôi đoán là cô Cramer này đã đi ngang qua đúng lúc chúng tôi đang hôn nhau trước cửa căn hộ của tôi. Cô ấy đã xin lỗi vì đường đột. Chuyện đó chẳng có gì lớn.” Cô gái lại nhìn Southern. “Ý em là chuyện đó chẳng có gì lớn cả, Liz à.”

“Tôi không nghĩ Cramer có vấn đề gì với chuyện đó. Tôi nghĩ vấn đề hoàn toàn nằm ở Liz."

“Ý anh là sao?”

Decker tiếp tục. “Cramer nhận được một lời nhắn khiến cô ấy bất an. Đó chính là điều Alex đã nhắc tới: một lời đe dọa từ Liz. Cô ấy đã lên kế hoạch rời thị trấn. Nhưng trước khi kịp rời đi, Cramer đã bị bắt cóc. Và cô ấy bị giam giữ trong nhà kho ở đây. Nhưng chắc hẳn, cô ấy đã thoát ra được và tìm được thứ gì đó có thể là chứng cứ buộc tội và nuốt nó.” Anh quay sang Southern. “Nhưng cô đã thấy cô ấy làm việc đó, cô biết mình phải lấy lại thứ đó.” Anh ngừng lời và nhìn vào bàn tay của cả Southern lẫn Dawson, nơi có những chiếc nhẫn đeo ngón út anh đã thấy qua ở mỗi người trước đây. Tuy nhiên, anh đang nhìn thấy chúng ở cạnh nhau lần đầu tiên.

“Nhẫn của hai người giống hệt nhau. Hai người đã trao đổi chúng với nhau, phải không?”

Dawson mân mê chiếc nhẫn. “Liz mua cả hai chiếc. Có chữ khắc ở trong lòng mỗi chiếc.”

“Một dòng chữ khắc bên trong sẽ chỉ ra hai người là một đôi phải không?”

“Kiểu như vậy,” Dawson bối rối nói, trong khi Southern vẫn im lặng.

“Nếu vậy, Liz phải lấy lại cái đó. Và làm giải phẫu trên xác của Cramer chắc hẳn là chuyện dễ dàng với cô, Liz, vì chồng cô làm việc đó kiếm sống, và hẳn cô đã học được không ít kỹ thuật và kiến thức. Cô cũng đã nói với chúng tôi cô là một người quản lý nhà tang lễ có chứng chỉ. Cô có thể tẩm liệm thi thể.”

Dawson bước một bước cách xa khỏi Southern. “Liz, chuyện này thật điên rồ. Chị không thể làm chuyện như thế được.”

“Cô thực sự đã mổ cô ấy ra sao?” Kelly hỏi đầy ghê sợ.

Southern vẫn không nói gì. Ánh mắt bình thản của cô ta vẫn hướng vào Decker.

“Và cô cũng chịu trách nhiệm về cái chết của Walt nữa” Decker nói.

“Anh ta tự bắn mình,” Southern khẽ nói. “Tất cả chúng ta đều biết như vậy.”

“Tôi tin cô đã nói thật về chuyện trộm cắp của anh ta. Nhưng cô đã phát hiện ra chuyện đó sớm hơn nhiều so với cô kể cho chúng tôi. Và cô dùng điều này chống lại anh ta.”

“Vậy tại sao anh ta không tố cáo tôi?” Southern phản bác.

“Vì anh ta không biết đó là cô. Tất cả những gì anh ta nhận được là những lá thư nặc danh. Mối đe dọa bị mất công việc làm ăn và phải vào tù là đủ để đẩy anh ta làm theo kế hoạch. Tôi ngờ rằng anh ta chưa từng nghi ngờ việc cô có liên quan tới cái chết của Cramer. Và lá thư tuyệt mệnh anh ta viết hoàn toàn chân thành. Anh ta thực sự cảm thấy tội lỗi và căm ghét bản thân vì những gì đã làm.”

“Tất cả chỉ là suy diễn.”

“Không, không đâu. Bây giờ, tiếp theo là Hal Parker và Pamela Ames."

“Tại sao Liz lại làm gì họ chứ?” Dawson lên tiếng.

“Irene Cramer là một phụ nữ cao ráo, nặng gần sáu mươi kilogram. Cô ấy được tìm thấy ở giữa chốn hoang vu. Cô không thể mang cái xác tới tận chỗ đó, Liz. Bởi vậy cô đã dùng xe chở cái xác tới đó. Sau khi giết nạn nhân, cô giữ cái xác trong nhà kho để làm sai lệch thời điểm tử vong, sau đó vứt nạn nhân ở nơi cô biết có một con sói đang rình mò quanh đó. Con vật sẽ bị mùi thu hút tới cái xác. Có lẽ, cô đã hy vọng con sói sẽ tìm tới cái xác và cắn xé nó, giúp che giấu thêm những gì có đã làm để lấy lại thứ Cramer nuốt. Nhưng cái xác chưa có mặt ở đó được bao lâu thì Parker xuất hiện. Tình trạng của cái xác cho chúng tôi biết điều đó. Tôi đoán cô thậm chí không biết ông ta có mặt ở khu vực đó. Cô đã không tính tới biến số ấy. Và bên cạnh việc tìm ra cái xác, ông ta còn tìm ra một thứ nữa, phải không nào?”

“Những vệt lốp xe,” Jamison trả lời.

Decker gật đầu. “Những vệt lốp xe mà ông ta biết rất rõ vì như cô đã nói với chúng tôi, ông ta đã dùng mấy chiếc lốp đó để đổi lấy việc cô tổ chức tang lễ cho vợ ông ta. Mưa có thể đã rửa trôi vết lốp xe đi, nhưng không phải trước khi Parker nhìn thấy chúng. Ông ta có đe dọa sẽ tố cáo cô không?”

Southern đút hai bàn tay vào túi áo và không nói gì.

“Còn Pamela Ames?” Kelly hỏi.

“Cô ấy biết Cramer từ khi còn ở khu Cư xá. Vì thế cũng hợp lẽ nếu cô ấy nhờ Cramer giúp đỡ khi rời khỏi đó. Khỉ thật, từ những gì tôi biết, Cramer có thể đã động viên cô gái rời đi. Vậy nếu Cramer nói với Ames cô ấy đã thấy Liz và Caroline ôm hôn thân mật? Rồi sau đó, Cramer bị giết?” Decker quay sang Caroline. “Ames cần tiền để rời khỏi thị trấn. Cô ấy có tìm cách moi ít tiền từ cô hay không?”

“Không, cô ấy chưa bao giờ liên lạc với tôi.”

Anh quay sang Southern. “Còn cô thì sao? Hay cô ấy đã định tới gặp cảnh sát để nói về nghi ngờ của mình? Dù thế nào đi nữa, cô cần phải loại bỏ cô ấy cũng như Parker. Tôi nghĩ những món trang phục cô mặc cho cô ấy có nguồn gốc từ chính tủ quần áo của cô. Cỡ quần áo của cô tương tự như cỡ các trang phục tìm thấy trên người Ames. Và cỡ giày của cô cũng thế. Tôi đã kiểm tra.”

“Liz?” Dawson bồn chồn nói.

Decker nói, “Như vậy chỉ còn lại Hugh Dawson."

“Bố tôi thì có liên quan gì tới chuyện này chứ? Và tại sao Liz lại hại ông ấy?”

“Vì tiền, tất nhiên rồi,” Jamison trả lời.

“Tiền?”

“Tài sản thừa kế của cô,” Decker nói. Anh nhìn Southern. “Cô muốn Caroline và tài sản của cô ấy. Nhưng cô không thể nào có được nó nếu Hugh phát hiện ra chuyện của hai người. Đó là lý do cô muốn giữ bí mật mối quan hệ. Cô biết chuyện gì đã xảy ra với Junior. Cô cần Hugh biến mất. Vì vậy, cô mớm cho chúng tôi một câu chuyện đơm đặt về Stuart McClellan theo đuổi Maddie Dawson cùng giả thiết của cô rằng ông ta đã giết bà ấy. Và rằng ông chồng bà ấy đã nghi ngờ và chọn thời điểm này để trả thù. Món độc tố từ cá nóc quả là một chi tiết tinh khôn. Nếu chúng tôi kiểm tra các hồ sơ, tôi nghĩ chúng sẽ cho thấy cô đã kiếm được độc tố này bằng cách nào đó. Sau khi ông ta ăn phải độc tố, sẽ thật dễ dàng để cô lái xe đưa ông ta tới nơi ông ta được tìm thấy và dàn dựng cái bẫy chết người bằng carbon monoxide.”

“Nhưng tại sao cô ta lại giết Stuart?” Kelly hỏi.

“Để cung cấp động cơ cho chuyện Hugh tự sát,” Decker trả lời.

“Nhưng còn lá thư tuyệt mệnh của bố tôi thì sao?” Dawson nói. “Mọi người nói đó là nét chữ viết tay của ông.”

“Chúng tôi đã cho một chuyên gia kiểm tra. Lá thư là giả mạo. Bởi tay Liz. Cô ta đã biết Hugh một thời gian dài. Cô ta nhiều khả năng đã thấy qua nhiều mẫu chữ viết tay của ông ấy.”

“Anh không có bằng chứng, Decker,” Southern nói. “Không một chút nào. Nhưng tôi có bằng chứng về việc bị anh xúc phạm.”

“À, ngoài chuyện chiếc xe của Cramer đang đậu trong gian nhà phụ, đây là một bằng chứng sẽ khiến cô hết đường chối cãi.”

Anh lấy một túi đựng bằng chứng từ trong túi áo khoác ra. Bên trong là một chiếc áo sơ mi. “Chúng tôi đã có lệnh khám xét nhà cô trong thị trấn. Chúng tôi tìm thấy cái này và quần của cô trong túi giặt khô. Đây là chiếc áo sơ mi cô mặc khi tới bệnh viện để xem tình hình của Caroline, cùng ngày bố cô ấy bị giết. Đáng lẽ cô nên giặt nó ngay lập tức.”

Southern bồn chồn nhìn chiếc áo, trong khi Dawson theo dõi với vẻ hoang mang.

Decker nói, “Caroline, tôi đã giải thích với cô giả thuyết của tôi về cách bố cô bị sát hại sử dụng một sợi dây dài quá mức. Thế đấy, hôm nay tôi đã đề nghị nhân viên pháp y của FBI phân tích cái áo sơ mi này. Cô biết ông ấy tìm thấy gì không?” Khi cô gái không trả lời, Decker nói, “Máu của bố cô. Khớp hoàn hảo.” Anh dừng lời để cô có thời gian thẩm thấu thông tin trước khi đưa mắt nhìn Southern. “Cho dù cô có là một chuyên gia pháp y thì cũng không bao giờ có thể thực sự lường trước hết được xem máu và ADN sẽ bắn tóe đi như thế nào với một khẩu súng bắn đạn ghém, cho dù cô đang quỳ xuống ở phía bàn đối diện. Thậm chí, có khả năng cô còn không nhận ra những giọt bắn chạm vào mình. Nhưng điều quan trọng nhất là không thể có chuyện vết máu xuất hiện trên áo sơ mi của cô trừ khi cô có mặt trong phòng khi khẩu súng khai hỏa, Liz. Đó là bằng chứng của cô đấy.”

“Chúa ơi, Liz,” Kelly thốt lên, lắc đầu như không tin nổi.

Caroline nhìn sang người phụ nữ kia. “Bố tôi, Liz. Chị đã làm thế với bố tôi.”

Biểu cảm của Southern trở nên khinh thường. “Một người đàn ông hẳn sẽ căm ghét em nếu ông ta biết em quan hệ với chị. Và hãy nhìn xem ông ta đã làm gì với anh trai em. Liệu đó có thực sự là một mất mát lớn đến thế không?”

“Tôi... tôi thậm chí không thể tin chị lại nói như thế. Chị đã giết bố tôi!”

Southern lắc đầu, mỉm cười và nói, “Nhưng, Decker, anh cũng không thông minh như anh tưởng đâu.”

“Thế là sao?” Anh hỏi.

“Hàng xóm của tôi đã cho tôi biết việc anh ghé thăm nhà tôi. Cũng như việc anh rời đi cầm theo vài món trang phục của tôi.” Decker nhìn cô ta cảnh giác.

“Đó là lý do tại sao chị nói với em chúng ta cần tới Canada, Caroline,” Southern nói. “Chị nghĩ Decker có thể sẽ sớm xuất hiện.” Cô ta nhìn Decker. “Còn nhớ lúc tôi nói với anh bố tôi đã chiến đấu ở Việt Nam và mang về vài món đồ kỷ niệm không?” “Cái đó thì sao?” Decker nói.

“Đây là một trong số chúng.” Southern rút tay ra khỏi túi áo. Trong tay cô là một quả lựu đạn.

“Không, Liz, đừng!” Dawson la lên.

Southern rút chốt an toàn và ném quả lựu đạn về phía Decker.