CHƯƠNG 85
Decker ôm lấy Jamison và đẩy cô lao từ trong phòng ra ngoài cửa trước.
Vụ nổ phá tung các cửa sổ đằng trước nhà, và bức tường phía trước bị sụp một phần, đổ đè lên họ, nhưng nó cũng đã hứng phần lớn sức công phá của vụ nổ, khiến hai người bị bầm tím nhưng không bị thương gì nghiêm trọng.
Hai người loạng choạng đứng dậy nhìn quanh.
“Kelly đâu rồi?” Jamison kêu lên.
Họ chen qua đống đổ nát và quay vào trong nhà, thấy rằng căn phòng đằng trước đã bị phá hủy.
Hai người thấy Kelly trèo ra qua một cửa sổ vỡ đằng sau phòng. Cả người anh đầy máu, một cánh tay treo thõng bên sườn.
“Kelly, đợi đã,” Decker gọi.
Nhưng anh đã khuất khỏi tầm mắt.
“Liz và Caroline đâu rồi?” Jamison lớn tiếng hỏi.
Decker chạy tới chỗ ô cửa sổ vỡ tan nát và nhìn ra ngoài. “Tôi không thấy gì cả, nhưng xe của họ đỗ ở đằng trước. Đó là lối ra duy nhất.”
Họ leo qua đống đổ nát và chạy ra khỏi nhà.
Ở gần những chiếc xe đỗ đằng trước nhà không có ai.
“Cái quái gì thế này!” Decker thốt lên. “Bọn họ biến đi đâu chứ?”
Hai người nghe thấy tiếng động cơ khởi động. Vài giây sau, chiếc Honda của Cramer lao vút ra từ trong gian nhà phụ. Họ chạy về phía chiếc xe ngay cả khi chiếc xe lao về phía họ.
Vào khoảnh khắc muộn nhất có thể, Decker nhào sang một bên và Jamison nhào sang phía đối diện.
Rồi những phát súng vang lên. Decker từ dưới mặt đất nhìn lên và thấy Kelly đang đứng giữa con đường duy nhất dẫn ra ngoài, cánh tay trái buông thõng xuống vô dụng cạnh thân mình, cánh tay còn lại đang cầm khẩu súng công vụ. Anh bắn cả băng đạn vào kính chắn gió bên lái ở phía trước chiếc xe.
“Kelly, cẩn thận,” Jamison gọi lớn.
Chiếc xe ngoặt sang phải và có vẻ sắp vụt qua Kelly, nhưng rồi nó lại chạy thẳng và tiếp tục nhắm vào anh.
Kelly nhào người sang bên, chậm mất một giây khiến rìa cản va chạm bên phải tông vào chân và hất anh bay đi.
Kelly nặng nề rơi bịch xuống thành một đống cách đó sáu mét và nằm im không nhúc nhích.
Chiếc Honda, với kính chắn gió rạn nứt, dừng lại, lùi rồi rẽ. Lúc này, nó lao thẳng tới Decker. Anh đứng vững và nhắm bắn khẩu súng ngắn của mình.
Jamison cũng làm tương tự.
Trước khi có ai trong hai người kịp bóp cò, một phát đạn cỡ lớn bắn trúng chính giữa lưới tản nhiệt đằng trước xe và nó nổ tung. Chiếc Honda bị nhấc bổng lên khỏi mặt đất trước khi đập mạnh xuống đất.
Trước khi Decker có thể di chuyển, một người đàn ông tới đứng bên cạnh anh, cầm một khẩu súng dài trên tay.
Robie nói, “Anh ổn chứ?”
Decker gật đầu.
Jessica Reel xuất hiện đỡ Jamison dậy. “Không xây xát gì chứ?” Cô hỏi.
“Tôi ổn,” Jamison trả lời trước khi thấy Kelly quằn quại đau đớn trên mặt đất. Cô vội tới bên cạnh anh và gọi lớn, “Gọi 911. Nhanh lên!”
Decker lấy điện thoại ra nhưng Reel lớn tiếng, “Xe cấp cứu đang tới rồi. Còn cách một phút nữa. Chúng tôi đoán có thể sẽ cần đến khi anh bảo chúng tôi tới đây hỗ trợ tối nay.”
Decker, Robie và Reel nhìn chằm chằm vào chiếc Honda. Nó không còn di chuyển được nữa, vì vậy, họ không lo về chuyện chiếc xe lao tới họ. Nhưng cũng không có ai ra khỏi xe.
Cả khẩu súng trường của Robie lẫn khẩu súng ngắn của Reel đều chĩa vào chiếc xe.
Decker gọi, “Liz, ra khỏi xe. Ngay!”
Từng giây trôi qua rồi cánh cửa bên hành khách mở ra. Southern bước ra khỏi xe với một khẩu súng gí sát vào đầu Dawson.
Khi Robie và Reel bắt đầu tiến tới, Decker liền gọi. “Đợi đã. Hãy... đợi đã.”
Hai người phụ nữ di chuyển ra trước chiếc Honda.
“Bỏ súng xuống, ngay,” Robie gằn giọng. Cả súng của anh lẫn súng của Reel đều đang chĩa thẳng vào đầu Southern.
“Tôi không nghĩ thế,” Southern nói. “Bây giờ, các người sẽ để chúng tôi đi qua, chúng tôi vào chiếc Porsche của Caroline, và sau đó, chúng tôi sẽ biến khỏi nơi bị Chúa bỏ rơi này.”
“Liz, làm ơn,” Dawson nói. “Thả em ra.”
“Sẽ ổn thôi, Caroline. Hãy tin chị. Em đã luôn tin chị. Chị sẽ không bao giờ làm gì hại em.”
“Cô đang chĩa súng vào đầu cô ấy,” Decker chỉ ra.
“Chính anh đã buộc tôi phải làm thế.”
Dawson nhìn về phía Jamison đang quỳ xuống bên cạnh Kelly. “Tôi hy vọng Joe không sao. Tôi đã cố ngăn Liz đâm cậu ấy.”
“Đáng lẽ em phải sáng suốt hơn, Caroline. Nhưng thế cũng không sao. Chị sẽ mạnh mẽ cho cả hai chúng ta. Chị sẽ chăm lo cho em.”
“Bỏ súng xuống, Liz” Decker nói, quan sát từng cử chỉ của cô ta, trong khi Robie và Reel cũng làm tương tự. “Cô sẽ không rời khỏi đây được đâu.”
“Thế thì chúng ta có rắc rối lớn rồi, vì tôi không hề có ý định vào tù.”
“Cô có thực sự buộc phải giết Cramer không?” Decker hỏi.
“Tôi bắt cóc cô ta và đưa tới đây. Tôi đã nghĩ tới việc lấy một số tiền từ Caroline để khiến Cramer rời đi và để chúng tôi yên."
“Cô ấy đã rời khỏi Dawson Towers và chuẩn bị rời khỏi thị trấn. Tôi không nghĩ cô ấy định làm gì gây hại cho hai người. Tôi nghĩ cô bị hoang tưởng và đã nghiêm trọng hóa tình huống lên thái quá.”
“Anh không thể sai lầm hơn, Decker. Tình yêu tôi dành cho Caroline là tuyệt đối. Nhưng có những kẻ khác, quá nhiều kẻ khác, sẽ làm bất cứ điều gì để chia rẽ chúng tôi. Caroline hiểu điều đó. Em ấy biết tôi phải làm điều tôi đã làm.”
Dawson có vẻ do dự khi nghe tới đây nhưng vẫn im lặng.
“Vậy thì tại sao cuối cùng Cramer lại chết và bị mổ như thế?” Decker nghiêm khắc hỏi.
“Tôi đang mang thức ăn tới cho cô ta thì cô ta vùng ra. Đã có một cuộc vật lộn. Cái nhẫn của tôi tuột ra. Và... Cramer cứ thế nuốt nó vào. Tôi không thể tin cô ta lại làm vậy. Thế là... tôi đâm cô ta rồi sau đó vứt cái xác đi. Tôi không bao giờ ngờ rằng FBI lại tới đây điều tra.”
“Cô không biết về quá khứ của Cramer,” Decker nói.
“Và rồi đến một ngày, Hal Parker xuất hiện và đe dọa tôi. Anh đã đúng về mấy chiếc lốp. Lão ta đã chụp ảnh. Lão ta muốn tống tiền.”
“Thế còn Ames?”
“Cùng lúc đó, con bé này lượn lờ khắp nơi và bắt đầu đưa ra những câu hỏi. Về Cramer. Con bé có vẻ biết chuyện về tôi và Caroline. Ames quen Cramer từ hồi ở khu Cư xá. Tôi nghĩ cô ta có thể đã nói với Ames những gì mình trông thấy. Tôi sợ. Nếu Hugh phát hiện ra, ông ta sẽ không cho Caroline tiền thừa kế nữa.”
“Vậy là chỉ vì tiền thôi sao?” Dawson cay đắng nói.
“Chị yêu em,” Southern hét lên, nước mắt lăn xuống hai má cô ta. “Chị chưa từng yêu ai như thế bao giờ. Chị đã trông đợi được sống phần đời còn lại của mình bên em.”
“Liz, chị rất đặc biệt với tôi. Thật chu đáo và đầy ân cần. Nhưng... chị giết người và nói chị làm vậy vì tôi ư? Cái đó... chị không thể làm thế. Làm thế là sai. Chị biết vậy mà.”
Southern ghì chặt hơn quanh cổ Dawson. “Chị yêu em. Đó là lý do chị làm thế. Tất cả là vì em! Chính em!”
“Rồi rồi, giờ hãy bỏ súng xuống Liz,” Decker hồi hộp nói trong khi Southern trở nên ngày càng mất kiểm soát hơn.
Cô ta lắc đầu. “Điều đó sẽ không xảy ra đâu, Decker.”
“Tại sao không?"
“Caroline và tôi được sinh ra để ở bên nhau. Và sẽ không gì ngăn cản được điều đó.”
Southern hít một hơi thật sâu. Ánh mắt cô ta trở nên cứng rắn, biểu cảm trở nên quả quyết. Ngón tay cô ta đặt lên cò súng. “Chúng tôi sẽ ở bên nhau. Nếu không ở kiếp này, thì là ở kiếp sau.”
Decker kêu lên. “Đừng!”
Tiếng súng vang lên.
Thời gian như đông cứng lại. Không ai cử động, không ai hít thở.
Viên đạn xuyên qua đầu Southern rồi bay ra ngoài. Cô ta đứng đó, đã chết, trong chưa đầy một giây. Rồi cô ta đổ vật xuống đất.
Dawson thét lên và chạy về phía họ.
Tất cả họ nhìn quanh để xem phát súng xuất phát từ đâu.
Từ phía sau họ khoảng chín mươi mét, Shane nhổm dậy từ vị trí nằm sấp trên mặt đất, trên tay là khẩu súng trường gắn ống ngắm.
“Tôi từng là xạ thủ bắn tỉa trong Lục quân,” anh khẽ nói.
Robie nhìn cái xác của Southern.
“Và là một tay khá cừ,” anh nói.