CHƯƠNG 7
Khi đang gặm đến cái hamburger thứ ba tại bãi đậu xe của McDonald’s thì cô nghe thấy tin tức phát ra từ radio trong chiếc xe gần đó. Đó là bản tin lúc chín giờ.
“Ngày hôm qua đã xảy ra vụ việc một cảnh sát bị sát hại tại hiện trường đám cháy ở Yamanakako. Đêm qua, lễ canh linh cữu cảnh sát Yoshimura đã diễn ra tại chùa XX thành phố Kofu, đã có rất đông người đến chia buồn. Mặt khác, hành tung thủ phạm vẫn chưa được tìm ra. Hiện tại cảnh sát đang tiếp tục điều tra vùng lân cận, và tìm kiếm nhân chứng. Tiếp theo là vụ tham ô sân golf mới được làm sáng tỏ…”
Cô gái hiểu hơn tám mươi phần trăm từ ngữ của phát thanh viên. Tiếng Nhật của cô khá tốt. Nhưng chỉ với bản tin này thì không phán đoán được là cảnh sát đã truy tìm đến đâu rồi.
Từ mà cô không hiểu là từ “lễ canh linh cữu”. Theo ngữ cảnh thì có thể suy đoán được là nó đồng nghĩa với “tang lễ”. Dù gì cô cũng không quan tâm về điều đó. Nên cô cũng không suy nghĩ nhiều.
Sau khi giết cảnh sát và thoát ra khỏi “tù”, cô gái ẩn nấp trong một ngôi biệt thự không người cách đó không xa. Mục tiêu cô nhắm đến là quần áo. Sau khi bỏ trốn cô chỉ khoác bộ đồ thể thao ngoài bộ đồ nịt. Có cũng tự biết cứ mặc bộ đồ này đi vòng vòng mãi thì sẽ rất nguy hiểm.
Ngôi biệt thự này là dạng nhà gỗ. Bãi đậu xe không có xe. Trong nhà cũng không có bóng người. Cô gái vòng ra sau nhà, đập vỡ kính cửa sổ, đột nhập vào.
Đồ đạc trong nhà được dọn dẹp sạch sẽ. Tại phòng khách rộng có kê bàn và ghế bằng gỗ. Bệ rửa chén ở bếp bóng loáng. Chén bát đều được cất trong kệ.
Cô không kiểm tra tủ lạnh và kho cất thực phẩm. Cô không thấy đói. Hơn nữa cô có đem theo tiền mà Sendo đã để trong gian nhà đó nên khi nào đói bụng thì cô có thể mua bao nhiêu đồ ăn tùy thích.
Cô gái lên phòng ngủ ở tầng hai. Cô mở tung các ngăn tủ. Đồ để trong đó toàn là đồ dùng sinh hoạt hằng ngày, không có quần áo mà cô muốn tìm.
Xuống cầu thang, cô thử vào tầng hầm. Ở đó có nhà kho. Chiếc xe đạp để trong góc đã thu hút cô. Cô lại gần, kiểm tra kỹ. Đó là một chiếc xe đạp leo núi. Bộ số đổi tốc độ có ba nấc đằng trước, bảy nấc đằng sau. Nhưng bề ngang bánh xe không lớn lắm. Có lẽ chủ xe dùng xe này chạy chung cho mọi địa hình chứ không phân biệt đường trường hay đường gồ ghề.
Cô nâng thử. Trọng lượng xe tầm mười hai, mười ba ký. Cô dang chân ngồi thử. Vị trí yên xe có hơi thấp một chút nhưng kích cỡ khung thì vừa khít. Cô xuống xe, nhanh tay chỉnh độ cao của yên.
Khi cô bơm bánh xe thì thấy một cái túi để ở góc phòng. Trong đó có đụng một chiếc áo hoodie ba màu có mũ. Ngoài ra còn có một chiếc quần thể thao bó màu xanh đậm và găng tay chạy xe, mắt kính thể thao, mũ màu đỏ nằm lộn xộn trong đó.
Cô gái cởi bộ đồ tập gym ra, mặc chiếc quần thể thao, khoác áo hoodie ra ngoài bộ đồ nịt đang mặc. Có lẽ chủ nhân của những đồ này là một người đàn ông cao. Đồ nào cũng nhỏ hơn một chút nhưng vẫn mặc được. Cô đeo thêm kính thể thao, đội mũ vào.
Trên tường có treo một chiếc ba-lô thể thao cỡ nhỏ. Cô lục bên trong thì thấy có bản đồ của khu vực này. Bản đồ có ghi rõ đoạn đường dành cho leo núi, đoạn đường dành cho đi xe đạp. Cô gái lấy bản đồ ra, cho vào túi áo khoác và nhét bộ đồ tập gym mà cô cởi ra hồi nãy vào ba-lô. Sau đó cô đeo ba-lô lên vai. Trang bị xong xuôi, cô vác xe đạp, leo lên cầu thang.
Sau khi ghi nhớ đại khái đường đi trên bản đồ, cô rời khỏi ngôi biệt thự. Bên ngoài trời vẫn còn sáng. Cô gái chậm rãi đạp xe.
Đoạn đường mà cô gái đã chọn là đường thông từ đèo Mikuni qua đèo Myojin ra thị trấn Oyama của tỉnh Shizuoka. Tuy nhiên, cô gái không đọc được hầu hết chữ Hán nên các tên địa danh của đèo và thị trấn đều không lọt vào mắt cô. Lý do cô chọn tuyến đường này là vì chỉ cần đi đến đó thì sẽ có đường quốc lộ. Và trên con đường này có mũi tên ghi chữ “hướng Tokyo”. Tokyo là một trong số ít tên địa danh mà cô gái đọc được. Và trong địa chỉ nhà của bốn kẻ đột nhập cũng có ghi chữ “Tokyo”.
Ngay sau khi ra khỏi vùng Yamanakako thì gặp toàn đường dốc lên, nhưng mặc cho bề mặt đoạn đường có dốc cỡ nào, cơ đùi cô gái vẫn co duỗi liên tục. Một lát sau, trên đường đi xuất hiện vài thanh niên chạy xe đạp phía trước nhưng cô vượt qua họ một cách dễ dàng.
“Trời ơi! Siêu quá!”
Sau khi vượt qua hai người một lượt thì cô nghe thấy tiếng một thanh niên vừa thở hổn hển vừa nói vậy.
Qua khỏi đèo Mikuni thì đoạn đường sau đó hầu như là dốc xuống. Đường được trải nhựa đẹp. Chiếc xe đạp leo núi thả dốc nhanh như thể nó đã trở thành một bộ phận của cơ thể cô. Cô thấy núi Phú Sĩ phía bên tay phải.
Cô gái chạy đến được đường quốc lộ thì mặt trời cũng sắp lặn. Đây là con đường có ghi số 246. Lượng xe di chuyển khá nhiều nên khó chạy xe đạp. Dẫu vậy cô gái vẫn chạy dọc theo lề đường. Đám thanh niên ngồi trong xe hơi chạy qua cô cất tiếng chọc ghẹo.
Trước lúc mặt trời lặn, cô gái đã ra được đến thị trấn khá thoáng đãng. Có cả nhà ga nhỏ. Kế bên nhà ga có một cửa hàng tiện lợi nên cô đã đến đó mua một ít đồ ăn đơn giản. Từ khi đến Nhật, đây là lần đầu tiên cô đi mua đồ một mình. Nhân viên là một phụ nữ tuổi trung niên, ngẩng lên nhìn cô gái bằng một vẻ mặt hơi kinh ngạc.
Đêm đó, cô nấp vào một nhà kho chứa gỗ gần đó ngủ. Hiện là tháng Chín nhưng buổi tối vẫn hơi lạnh. Cô gái mặc thêm bộ đồ tập gym lên người.
Sáng nay, cô lại xuất phát. Đoạn đường từ đây trở đi không có trong bản đồ mà cô lấy được từ biệt thự. Dẫu vậy cô vẫn nhắm thẳng đường có số 246 chạy về hướng Đông mà không hề đắn đo.
Nhưng sau khi xuất phát một hồi, cô bị lạc đường. Tại điểm giao ở thị trấn Matsuda, lẽ ra nên chạy tiếp theo đường 246 thì cô lại chạy vào tuyến đường 255 hướng về Odawara.
Điều giúp cô nhận ra sai lầm của mình là vị trí mặt trời. Cô đang chạy về hướng Đông thì đúng ra mặt trời buổi sáng phải nằm thẳng trước mặt, nhưng nó cứ nằm về phía bên trái. Hơn nữa phía bên trái lại là đường bờ biển kéo dài.
Biển trên đường đề 135. Nếu như cô gái có đem theo bản đồ và có thể đọc được nhiều chữ Hán thì chắc cô sẽ biết cô đang ở điểm nối với bán đảo Izu, đi thêm một đoạn nữa sẽ đến địa điểm du lịch nổi tiếng là Atami.
Cô mua hai bánh hotdog tại cửa tiệm dọc đường. Ăn xong cô đi tới nhà vệ sinh. Một người đàn ông có vẻ là tài xế xe tải đi ngang qua, ngẩng lên nhìn cô rồi giật mình.
Đứng bên lề đường, cô kiểm tra lại vị trí mặt trời. Cô suy nghĩ có nên đi tiếp về hướng Nam hay không. Cô gái hầu như không biết gì về địa lý Nhật Bản. Cô chỉ biết là đi về hướng Đông thì sẽ đến được nơi có “Tokyo”.
“Lên đường thôi!”
Đằng sau có giọng của một người đàn ông. Là một người tuổi trung niên, đầu quấn khăn. Ông ta đang bước lên xe tải.
“Đầu tiên là Atsugi, tiếp đến là Tokyo. Thuận lợi thì không chừng sẽ đến nơi sớm.”
Xe tải nổ máy, chạy qua cô gái, tiến ra đường xe chạy. Xe chạy về hướng ngược lại với đường mà cô gái đã chạy lúc nãy.
Nhìn chiếc xe tải qua cặp kính thể thao, cô gái đeo bao tay, leo lên xe đạp. Cô dồn hết lực vào bàn đạp. Tài xế xe tải nhỏ đi đằng sau giật mình bóp còi trước chiếc xe đạp đột ngột lao ra đường.
Cứ thế, cô gái chạy theo sát chiếc xe tải đằng trước gần một tiếng. Tốc độ trung bình là tầm ba mươi đến bốn mươi cây số một giờ. Cũng có đoạn cô bị bỏ xa nhưng nhờ những lúc dừng đèn đỏ mà cô đã đuổi kịp liền sau đó.
Cô không đi theo tiếp được nữa không phải vì không đủ thể lực mà vì chiếc xe tải đã chạy vào đường thu phí. Đó là con đường vòng Seisho. Cô gái lại bị lạc ở vùng này. Sau một lúc chạy lòng vòng, cô thấy một chiếc xe hơi chạy về phía Đông theo đường biển. Đó là tuyến đường quốc lộ số 1. Số 1 trong tên đường toát ra cái vẻ đó là con đường dẫn đến thủ đô.
Sau đó, cô gái lại lạc đường một lần nữa. Chiếc xe mà cô chạy theo có ý chạy dọc đường bờ biển nên nó đi từ tuyến đường số 1 vào tuyến đường 134. Nó chạy qua Enoshima và Kamakura, đến bán đảo Miura.
Cô quay lại vì cảm giác mình đang chạy sai đường.
Cô tìm biển có ghi “Tokyo” và chạy theo đó. Thỉnh thoảng cô thử chạy vào các ngã rẽ nhưng làm thế chỉ thêm rối vì cô không biết mình đang đứng ở đâu.
Rốt cuộc, cô đã quay lại khi đến sông Sagami. Và tại đây cuối cùng cô đã tìm thấy một biển chỉ đường. Trên biển ghi chạy về hướng Bắc từ góc này thì sẽ đến được tuyến đường 246. Tuyến 246 chính là đường dẫn đến Tokyo.
Cứ thế chạy về hướng Bắc theo tuyến đường 129, cô đến một thị trấn khá lớn. Cô không biết hôm nay mình đã chạy bao nhiêu cây số. Cô cũng chẳng bận tâm gì về chuyện đó.
Đến giờ, cô đã ăn ba bữa bằng hamburger của McDonald’s. Vấn đề bây giờ là cô sẽ đi tiếp như thế nào. Cô phải đi đến Tokyo cho bằng được. Sau đó cô phải tìm ra chỗ ở của bốn người kia.
Cô gái lấy bản đồ đem từ căn biệt thự ra xem. Nhưng khu vực này không có trong bản đồ. Chẳng có một gợi ý nào cho cô biết đường đến Tokyo.
Ngồi trên xe đạp cô cứ nhìn mãi tấm bản đồ không đầy đủ thông tin.
“Muốn đi đâu vậy cô em?”
Nghe giọng nói trước mặt, cô ngẩng đầu lên thì thấy một cậu trai trẻ tuổi tóc nâu ló mặt ra khỏi cửa sổ một chiếc xe màu đỏ dạng dẫn động bốn bánh. Cậu vừa cười vừa bắt chuyện.
Cô gái xuống xe tiến lại gần. Cậu trai tròn mắt nhìn về phía người ngồi ghế phụ.
“Trời! Cô nàng bự quá.”
Cậu nói nhỏ nhưng cô có thể nghe được.
“Y như tao nghĩ, chắc con nhỏ là người nước ngoài rồi.” Cậu bạn ngồi ghế phụ trả lời. Cậu này để tóc ngắn, vuốt tóc dựng đứng. Hai cậu này trông tầm dưới hai mươi, nhưng cô gái cũng không giỏi đoán tuổi tác của người Nhật.
Cô gái gỡ kính thể thao ra, để cho họ biết cô không phải người Nhật. Cậu trai tóc nâu ngồi ghế tài xế hơi thu mình lại như có chút ngán ngẩm nhưng cậu bạn ngồi ghế kế bên nói.
“Con bé nhìn ngon đó.”
Mắt cậu ta sáng rỡ. Rồi cậu trai tóc dựng này rủ rỉ gì đó với cậu ngồi ghế tài xế. Cặp mắt cậu ta nhìn chằm chằm vào ngực cô gái. Cậu ngồi ghế tài xế cũng cười hí hí rồi nói. “Cô em biết tiếng Nhật không?”
Cô gái khẽ gật đầu. Hai cậu trai như mở cờ trong bụng.
“Cô em muốn đi đâu?” Cậu tóc nâu hỏi lại lần nữa.
Cô gái rút tờ giấy trong túi áo khoác ra. Đó là tờ giấy in thông tin của bốn người kia. Cô chỉ vào chỗ ghi địa chỉ của Anjo Takuma, đưa cho cậu trai xem. Cậu ta nhìn rồi hỏi. “Tới hai địa chỉ lận. Em muốn đi chỗ nào? Nhà hay câu lạc bộ thể thao?”
Cô gái không trả lời được. Vì cô không biết kẻ mà cô đang tìm sẽ ở chỗ nào. Thấy cô im lặng, cậu ngồi ghế phụ thì thầm vào tai bạn mình.
“Nó có hiểu đâu.”
“Chắc thế. Nè, em muốn đi chỗ nào? Không lẽ muốn đi cả hai?”
Cô gái quyết định gật đầu. Đúng là đi cả hai chỗ sẽ chắc chắn nhất.
“OK! Vậy để anh chở em đi. Xe đạp em chất đằng sau xe cũng được đó.”
Cậu ngồi ghế tài xế vui vẻ nói. Đây là lời đề nghị nằm ngoài dự tính của cô gái. Cô nghĩ cùng lắm thì họ sẽ chỉ đường cho mình thôi.
Hai cậu trai xem chừng đã nhận ra cô muốn lên xe. Họ xuống xe, nhanh nhẹn chất xe đạp của cô gái vào chỗ để đồ đằng sau. Cậu trai tóc nâu cao tầm một mét tám. Cậu bạn tóc dựng ngược thấp hơn chừng mười centimet.
“Tao muốn ngủ với kiểu con gái này thử một lần.”
Khi đang ở khoang chất đồ, cậu trai nhỏ con hơn nói và cô gái đã nghe thấy. Cậu ta bước xuống khỏi khoang để đồ, mở cửa xe chỗ ghế phụ.
“Please!”
Cậu nói để mời cô gái lên xe. Cô gái cởi ba-lô, bỏ vào thùng rác gần đó rồi lên xe. Hai cậu trai hơi hoảng hồn nhưng không nói gì về điều đó.
“Em từ đâu đến?”
Chạy được một đoạn, cậu trai tóc nâu hỏi. Cô gái vẫn nhìn về trước, chỉ tay ra đằng sau.
Cậu trai tóc dựng ngồi ghế đằng sau bật cười. “Em ấy nói đến từ đằng đó kìa.”
“Đằng đó là đằng nào? Giờ em đang sống ở Nhật hả?”
Cô gái gật đầu.
“Đúng như anh nghĩ. Nếu không thì làm sao em hiểu tiếng Nhật chớ. Trước đó em ở đâu? Mỹ hả?”
Tuy không phải vậy nhưng cô gái cũng lại gật đầu.
“Mà em cao quá nhỉ. Anh không nhỏ con mà thua em hẳn luôn. Dáng em chuẩn không cần chỉnh!”
Cậu tóc nâu vừa nhìn lên nhìn xuống người cô gái vừa nói. Vì cô mặc áo khoác thể thao nên hai cậu trai không nhận ra cơ bắp của cô như thế nào.
“Mà nè! Em ấy không chịu nói gì nhỉ. Tao muốn nghe tiếng em ấy.”
Cậu tóc dựng chồm người lên phía trước. Cô gái hơi quay đầu ra sau, nói một câu tiếng Anh mang nghĩa “Để tôi yên.”
Cậu trai tóc dựng ngơ ngác. Cậu quay qua chỗ ghế tài xế. “Em ấy nói gì vậy?”
“Tao cũng đâu có hiểu.” Cậu tóc nâu nhăn mặt.
Cậu tóc dựng quay qua nhìn cô gái một lần nữa.
“Giọng khàn nghe hay quá!” Cậu ta nói rồi cười gượng gạo.
Trước mặt cô gái có hộp lưu bản đồ. Trong đó có bản đồ đường đi. Cô gái thử lật qua lật lại. Nhưng cô hoàn toàn không hiểu cần phải mở trang nào.
“Trang trước đó! Ừ, đúng rồi.”
Cậu trai tóc dựng từ ghế sau vươn tay tới, chỉ ngón tay lên bản đồ. “Bây giờ mình đang chạy đường này. Chỗ em muốn tới tên là quận Setagaya. Mình chạy tuyến đường 246, đến Yokohama mình đi tiếp bằng đường cao tốc Tomei là được.”
Ngón tay cậu trai di chuyển trên bản đồ. Rồi đầu ngón tay cậu nhấn vào bản đồ. “Nhà thì ở chỗ này, câu lạc bộ thể hình thì chắc là ở chỗ này.”
Chạy một hồi, xe quẹo trái. Cậu tóc dựng thầm thì gì đó vào tai cậu tóc nâu. Cậu tóc nâu trả lời là biết rồi.
“Hình như đường hơi tắc nên mình đi đường khác nhé.” Cậu tóc dựng nói với cô gái như phân trần.
Đúng là so với con đường họ chạy nãy giờ thì lượng xe đi lại ít hơn rất nhiều. Rất hiếm khi thấy xe khác chạy qua, đèn đường cũng ít, những căn nhà xung quanh không phải là nhà dân hay cửa hàng buôn bán mà toàn là những căn trông như nhà kho. Cậu tóc nâu bẻ bánh lái, chạy vào con đường nhỏ hơn nữa. Lát sau, một khoảng đất trống hiện ra trước mặt. Vài chiếc xe tải đậu đó nhưng không có một bóng người.
Chiếc xe dừng lại.
Cô gái từ từ quay mặt sang phía ghế tài xế. Chỗ này rõ ràng không phải là vị trí đang nhắm đến. Cô gái chỉ tay vào bánh lái, ý nói mau chạy tiếp đi.
“Không cần sợ, tụi anh sẽ đưa em đến câu lạc bộ đó mà.”
Cậu tóc nâu nói vậy rồi tắt máy. Không gian chìm vào tĩnh mịch. Chỉ còn tiếng máy kêu nho nhỏ trong nắp ca-pô và tiếng xe khác chạy từ đâu đó xa xa.
Mắt cậu trai ánh lên vẻ mời gọi.
“Trước đó, mình thong thả chút nào. Dù gì em cũng đâu vội đúng không?”
Cậu trai đặt tay lên vai cô gái, từ từ sấn tới. Đến tận lúc này cô gái vẫn chưa hiểu ý cậu ta đang nói gì. Cô chỉ nhìn vào mặt cậu. Cậu tóc nâu thấy cô không phản kháng gì thì nghĩ cô đồng ý nên nói với cậu tóc dựng đằng sau.
“Nè, ra ngoài chút đi mày!”
“Lẹ lên đó!”
“Biết rồi!”
Đợi cậu tóc dựng ra ngoài, cậu tóc nâu sấn tới gần hơn rồi kề môi lại gần môi cô gái, thọc tay phải vào dưới áo khoác của cô.
Lúc này, bản năng tự vệ của cô gái trỗi dậy.
Ngay trước lúc chạm môi, cô gái cắn một phát thật mạnh vào môi đối phương. Cậu tóc nâu như bị điện giật, người bắn ra sau.
Cậu ta vừa rên rỉ, vừa bưng miệng. Máu tuôn ra giữa các ngón tay.
“Mày làm gì thế con khốn!”
Cậu trai vươn tay trái tóm lấy cánh tay phải của cô gái nhưng chợt mở to mắt vì kinh ngạc. Xem chừng cậu đã nhận ra sự tồn tại của khối cơ bắp nằm dưới lớp áo khoác.
Cô gái nắm lấy cổ tay cậu trai, vặn ngược. Thân hình cậu khá cao lớn nhưng cánh tay thì yếu xìu, khớp cùi chỏ kêu răng rắc. Cậu trai nhăn mặt, hét lên.
Cô gái vươn tay phải ra, nắm lấy cổ cậu trai. Cậu cố gỡ tay cô ra nhưng so với đối phương thì cậu ta quá yếu. Cô gái nhấn ngón cái mạnh hơn vào cổ cậu, mắt cậu ta trợn trắng.
Lúc đó, cửa mở ra.
“Nè, sao vậy?”
Cậu tóc dựng lên tiếng gần như cùng lúc với thời điểm cô gái thả tay ra. Thi thể cậu trai tóc nâu đổ xuống khỏi ghế tài xế.
Trong một, hai giây đầu, cậu tóc dựng có vẻ như vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra. Sau đó mặt cậu bàng hoàng kinh hãi. Cậu bỏ chạy.
Cô gái xuống xe từ ghế phụ, cởi mũ ra. Tóc cô gái xoăn mỏng, dài qua vai một chút. Cô cởi áo khoác, nhét khẩu súng cất trong túi áo vào vùng ngực dưới áo nịt. Xung quanh tối đen nhưng cô có thể biết được hướng cậu trai chạy qua tiếng chân. Cô chạy theo hướng đó.
Một lúc sau, cô chạy đến trước một hàng rào kim loại, cao chừng hai mét. Đằng sau hàng rào là một cánh đồng. Phía trước chỉ có một con đường nhỏ. Cô dừng chân, nhìn xung quanh. Những tấm pallet dùng trong nhà máy chất đầy quanh đó. Cậu trai chắc chắn đang trốn quanh quẩn đâu đây.
Đằng sau một chồng pallet phát ra tiếng động. Cô gái quay ngoắt ra sau. Nhưng chỉ là một con mèo hoang.
Khi vừa thở phì một tiếng thì cô thấy cậu trai leo qua rào sắt. Cậu ta chạy trên con đường dọc theo hàng rào. Cô gái nhìn thấy và bắt đầu hành động.
Hai người chạy hai bên dãy hàng rào, nhưng đó là một cuộc đua không cân sức. Cậu trai đứt hơi, chân không cử động nổi nữa. Cô gái chạy vượt lên một cách dễ dàng. Cô nhìn về phía trước, thấy ở phía đối diện hàng rào có một chồng bánh xe cũ.
Cô tạm dừng, rồi lại tăng tốc. Cô sải chân rộng, chạy nghiêng người hướng về hàng rào. Ngay trước lúc đâm sầm vào hàng rào, cô gái vung tay, uốn người. Cơ thể ngăm đen to lớn của cô bay bổng lên, lưng hướng xuống dưới, vọt qua rào. Khoảnh khắc tiếp theo, người cô đã rơi xuống đống bánh xe.
Cậu trai tóc dựng đang chạy liêu xiêu điếng người không rõ chuyện gì vừa xảy ra trước mắt. Nhưng khi thấy cô gái từ từ đứng dậy thì cậu vội vã quay gót. Nhưng chân này đá chân kia, cậu ngã nhào xuống. Cô gái dùng tay trái nắm lấy cổ áo cậu trai, kéo dậy.
“Thả… thả tôi ra!”
Cậu trai kháng cự. Nhưng sức cậu cũng như cậu bạn lúc nãy, chẳng bõ bèn gì. Cô gái dùng tay còn lại rút súng ở ngực ra. Cô dùng ngón trỏ gỡ khóa an toàn màu đen chèn sau cò súng, gí miệng súng vào lưng cậu trai.
“Cô tính làm gì?”
Tiếng la của cậu trai như thể hiệu lệnh với cô gái. Cô dồn sức vào ngón tay. Súng chưa nổ nên cậu trai kháng cự được một chút, nhưng cô gái đã không ngần ngại kéo cò.
Cùng với tiếng súng, cơ thể cậu trai giật mạnh. Cùng nhịp đó, cô gái thả tay, người cậu trai rơi xuống mặt đất như một con búp bê. Cậu rên rỉ vài tiếng, cựa quậy tay chân một lúc nhưng không còn đủ sinh lực để đứng lên.
Cô gái cất súng, leo qua hàng rào. Xung quanh vẫn không một bóng người. Cô quay lại con đường cũ.
Về tới chỗ xe, cô nâng cánh tay cậu trai tóc nâu đang nằm lên để nhìn đồng hồ. Chiếc đồng hồ lặn chỉ chín giờ năm mươi phút tối.
Cô không nhìn thi thể thêm lần nào nữa mà vòng qua ghế phụ. Cô mặc áo khoác, đội mũ sụp sâu xuống, lấy bản đồ chỉ đường từ hộp bản đồ, xé trang ban nãy cậu trai mở ra, nhét vào túi.
Cô lấy xe đạp từ khoang chứa đồ trên xe xuống, đeo găng tay, đạp pê-đan, tiến vào bóng đêm.