CHƯƠNG 8
Chín giờ tối, việc điều tra hiện trường ngôi biệt thự bị tình nghi là có người đột nhập kết thúc. Người đột nhập đã để lại dấu vân tay bắt đầu từ mép cửa sổ đằng sau, cho đến kệ phòng khách, tủ phòng ngủ. Kết quả điều tra khẩn cấp cho thấy, dấu vân tay này trùng khớp với dấu vân tay của người bí ẩn trong phòng tập gym.
Nói cách khác, hung thủ giết cảnh sát Yoshimura cũng chính là người đã đột nhập vào đây.
Sau khi liên lạc với chủ nhà, được biết nhà không có gì đáng để mất trộm. Thứ đáng giá nhất chỉ là chiếc xe đạp. Theo chủ nhà thì con trai ông mê xe đạp leo núi nên dưới tầng hầm có cất một chiếc còn khá mới. Sau khi kiểm tra, cảnh sát thấy chiếc xe đã biến mất.
Bản đồ trải rộng trên bàn phòng khách của ngôi biệt thự, trình tự thám thính khu vực lân cận được bố trí theo chỉ thị của Yamashina. Nếu thủ phạm chạy trốn bằng xe đạp thì khả năng cao sẽ có người nhìn thấy. Tổng hợp thông tin thu thập được thì thủ phạm là nữ cao tầm một mét tám đến một mét chín. Vì vậy sẽ rất dễ nhận dạng.
Lúc này trời đã tối, theo thường lệ thì đội điều tra sẽ bắt đầu hành động vào sáng sớm hôm sau, nhưng tình hình hiện tại không cho phép họ đợi thêm nữa. Mai là Chủ nhật nên những du khách đi cắm trại hay ở lại nhà dân thường sẽ xuất phát vào sáng sớm.
Đội điều tra phân ra thành các nhóm gồm hai người. Shito ở lại ngôi biệt thự với đội của Yamashina, tiễn các đồng đội khác lên đường làm nhiệm vụ. Ánh sáng đèn pin các thành viên đội điều tra cầm trong tay đung đưa như ánh sáng đom đóm.
Lý do Shito và Yamashina ở lại là vì chủ ngôi biệt thự vẫn chưa đến nên phải tiếp tục tìm kiếm xem còn món đồ nào khác bị mất không.
“Rốt cuộc thủ phạm chạy xe đạp đi đâu chứ?”
Sau khi những thành viên trong đội thám thính đã đi khuất, Shito vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, khe khẽ nói.
“Không biết.” Yamashina ngồi ghế bên cạnh, duỗi tay chân. “Cô ta chắc sẽ không quanh quẩn khu vực này mãi đâu. Có lẽ đã đi đến khu vực có nhà ga như Fuji Yoshida, Gotenba. Từ hôm qua đến giờ không có thông báo mất cắp xe hơi nào tại vùng này, và cũng không có manh mối gì từ các tiệm thuê xe nên chắc cô ta đã bỏ trốn bằng tàu điện.”
“Cô ta chỉ đơn thuần là đang bỏ trốn hay đang nhắm tới một mục tiêu nào đó?”
“Nghĩa là sao?”
“Liên quan đến vụ Sendo bị giết.” Shito quay lại, tựa người vào khung cửa sổ. “Tạm gọi thủ phạm đã giết Yoshimura là X. X chắc hẳn đã nhìn thấy cảnh Sendo bị giết.”
“Chắc vậy rồi.” Yamashina gật đầu. “Theo như đội điều tra hiện trường cho biết thì người ở trong gian nhà đó có thể thấy toàn cảnh của ngôi biệt thự. Lý do là vì họ đã tìm thấy một số bộ phận của máy quay camera nhỏ. Có lẽ thủ phạm không chỉ nhìn thấy cảnh Sendo bị giết mà còn nhìn thấy khuôn mặt của người đã ra tay.”
“Đúng vậy. Vì vậy có khả năng thủ phạm X đang truy tìm tung tích của hung thủ đã giết chết Sendo.”
“Vì mục đích gì?”
“Đương nhiên là để trả thù. Vì vậy cô ta mới cướp súng của Yoshimura.”
Yamashina “a” lên một tiếng trước ý kiến của Shito. Đôi lông mày rậm cau lại, ông nhăn nhó.
“Có khả năng.” Yamashina trả lời ngắn gọn.
“Nhưng cầu cho chuyện không phải vậy. Nếu có thể thì cầu cho cô ta ở yên một nơi vắng vẻ nào đó, đợi đến khi chúng ta bắt được.”
“Thủ phạm có đem theo tiền không?” Một cảnh sát tên Kanai hỏi. Người này trạc tuổi Shito.
“Chắc hẳn phải có chút ít.” Shito nói thêm để củng cố suy luận của mình. “Nếu cô ta không có đồng nào thì chắc hẳn đầu tiên sẽ nghĩ đến đồ ăn. Tuy nhiên thủ phạm sau khi đột nhập vào ngôi biệt thự này không hề đụng đến kho thực phẩm và tủ lạnh. Trong kho thực phẩm có để một số loại đồ hộp nhưng không có dấu vết đã bị đụng vào. Vì vậy chắc là cô ta có mang theo tiền đủ để mua đồ ăn khi đói bụng.”
“Ra là vậy. Thế thủ phạm đột nhập vào đây để làm gì nhỉ? Để trộm xe đạp?”
“Không, chắc hẳn cô ta không biết ở đây có xe đạp cho đến khi đột nhập vào. Nhưng chắc chắn cô ta cần gì đó nên đã vào đây. Vì có dấu vết mở tung các ngăn tủ quần áo trong phòng ngủ.”
“Cậu đã nghĩ ra thứ cô ta cần là gì chưa?” Yamashina hỏi.
Shito mào đầu là anh không chắc, rồi nói thêm. “Không chừng là để trộm quần áo.”
Yamashina và Kanai cùng ồ lên. “Quần áo mặc sao?”
“Thủ phạm đã bị giam giữ trong gian nhà kỳ lạ đó nên khả năng cao quần áo cô ta mặc không được bình thường. Nên tôi nghĩ cô ta đã đột nhập vào đây để trộm quần áo sao cho nhìn không bị nổi.”
“Khả năng này rất cao.” Yamashina gật đầu. “Nếu như đó là mục tiêu của cô ta thì đồng nghĩa với việc cô ta vẫn chưa đạt được. Theo chủ nhà cho biết thì ở đây không để quần áo.”
“Tức là thủ phạm vẫn đang di chuyển với bộ dạng nổi bật. Nếu vậy thì có thể nhân viên nhà ga ở Fuji Yoshida và Gotenba sẽ nhớ.”
Mắt Kanai sáng lên nhưng Shito chưa thể đồng ý ngay với suy đoán đó.
“Tạm thời đợi chủ nhà đến rồi xác nhận lại lần nữa. Xem có đúng là nhà này không để quần áo gì không.”
Chủ nhà đến nơi lúc hơn mười giờ tối. Người này tên Yamamoto, là thành viên trong ban giám đốc của một công ty, hơn năm mươi tuổi. Ông ta đến cùng cậu con trai đang là sinh viên.
“May mà nhà không có gì. Nhà này tôi mới mua hồi năm ngoái, giờ mới đang tính sắm sửa nội thất và đồ gia dụng.”
Yamamoto nói như để khẳng định cho việc nhà không có đồ nào đáng giá.
Shito cùng cậu con trai xuống tầng hầm. Sau khi xác nhận chiếc xe đạp không còn nữa, cậu tặc lưỡi.
“Xui quá đi! Mới mua mà đã mất.”
“Còn đồ gì khác bị mất nữa không?”
“Để xem nào…” Cậu con trai nhìn quanh phòng. Phòng để đầy dụng cụ làm mộc, dụng cụ cắm trại. “Ba-lô leo núi đâu mất rồi!” cậu bất chợt lên tiếng.
“Hả? Cậu mới nói mất gì cơ?”
“Là ba-lô leo núi. Em đã treo ở đây. Hè vừa rồi, em đang chạy xe thì bị mắc mưa chiều, ướt hết nên đã treo nó lại. Thiệt tình!”
Miệng vẫn há hốc, cậu ngơ ngác nhìn xung quanh thêm lần nữa.
“Trời! Mất sạch luôn!”
“Mất sạch?”
“Mất sạch đồ bị ướt khi đó. Cả mũ và kính.”
“Đợi chút!”
Shito lấy sổ tay ra.
Áo khoác thể thao nền trắng sọc đỏ và xanh, quần thể thao màu xanh đậm, mũ lưỡi trai màu đỏ, găng tay chạy xe màu trắng, kính mát thể thao.
Đó là những món đồ đã mất cùng với chiếc xe đạp. Dựa vào đây có thể đoán ra được trang phục khi đào tẩu của thủ phạm. Nhóm Shito lập tức truyền đạt thông tin này cho các nhóm đi điều tra.
Vào thời điểm còn mấy phút nữa là đến nửa đêm thì hai cảnh sát hình sự đã đem về cho nhóm Shito lúc bấy giờ đang đợi ở trụ sở đội điều tra manh mối quan trọng.
Tầm khoảng bốn giờ chiều ngày hôm qua, có người đã nhìn thấy người giống với mô tả về thủ phạm ở vùng đèo Mikuni. Nhân chứng là những thành viên câu lạc bộ quần vợt của một trường đại học. Hôm qua sau giờ luyện tập, bốn người gồm cả nam và nữ đang chạy xe đạp thì thấy có người chạy từ đằng sau vượt qua họ rất nhanh. Địa điểm lúc đó là dốc lên kéo dài. Những người mỗi ngày đều chơi thể thao như họ còn muốn kiệt sức vậy mà người đó trông chẳng có vẻ gì mệt mỏi, đạp xe liên tục với tốc độ nhanh.
Sau khi tổng hợp lại lời kể của bốn nhân chứng cảnh sát xác nhận trang phục của người trong lời kể hoàn toàn giống với trang phục của thủ phạm.
“Hơn nữa, điều cả bốn nhân chứng nói giống nhau là người đó có dáng rất cao, chắc chắn phải hơn một mét tám.”
Một viên cảnh sát cắt tóc đầu đinh có vẻ hưng phấn với thu hoạch, anh kể lại các thông tin một cách sôi nổi.
“Vậy là không sai vào đâu được nhỉ?”
Yamashina nói như kêu gọi sự đồng tình của tổ trưởng Tổ điều tra số một Kato. Kato cũng gật đầu hai, ba lần.
“Thủ phạm vượt qua đèo Mikuni để đi đâu nhỉ?”
“Bình thường người ta sẽ đi từ đèo Myojin ra thị trấn Oyama. Từ đây có thể sử dụng tàu điện từ nhà ga Suruga Oyama. Còn có cả đường ra hồ Tanzawa nhưng ra đến đó rồi thì đi tiếp đến đâu cũng sẽ rất xa.”
Yamashina vừa nhìn bản đồ dán trên bảng đen vừa nói.
“Dù gì đi nữa thì thủ phạm đã ra khỏi địa phận tỉnh Yamanashi rồi.” Kato cong môi, gãi đầu tỏ vẻ điều này chẳng hay chút nào. “Các anh đã liên lạc với cảnh sát tỉnh Shizuoka rồi đúng không?”
“Hiện đã nhờ người điều tra nhà ga Suruga Oyama và các nhà ga tuyến trên, tuyến dưới đó. Nếu như thủ phạm lên tàu điện thì chắc hẳn đã bỏ lại xe đạp.”
“Ngoài ra cũng cần phải hỏi thêm nhân viên nhà ga. Nhưng giả sử họ có nhớ đã gặp thủ phạm thì cũng không biết được cô ta sẽ đi đâu.”
“Xin lỗi!” Shito giơ tay lên. “Liệu có khả năng thủ phạm không đi tàu điện mà tiếp tục đi xe đạp không?”
Suy đoán này nằm ngoài dự tính nên Kato hơi ngơ ngác một chút. Sau đó ông cười ầm lên. “Ý cậu là thủ phạm bỏ trốn bằng xe đạp?”
“Tôi nghĩ điều này hoàn toàn có thể. Thủ phạm này có thể lực rất tốt. Vì vậy cũng có khả năng tự đạp xe sẽ tiện hơn dùng các phương tiện công cộng.”
Có vẻ nhận ra ý kiến của Shito cũng hợp lý nên Kato ngưng cười, và nhìn Yamashina.
“Anh nghĩ sao?”
“Không thể phủ nhận khả năng này.” Yamashina trả lời. “Bề ngoài thủ phạm khá nổi bật nhưng nếu chạy xe đạp thì bộ dạng đó trông cũng tự nhiên. Vì vậy cũng có khả năng cô ta không dùng các phương tiện công cộng để tránh ánh mắt người khác.”
“Được rồi.” Kato vỗ bàn, đứng dậy. “Ta phải phác họa chân dung thủ phạm rồi gửi hình đó đến Shizuoka và Kanagawa ngay!”
“Tôi hiểu rồi.”
Yamashina lớn tiếng trả lời. Những cảnh sát có mặt đó có vẻ bị kích động bởi giọng của ông. Mặt mày ai nấy đều hiện lên nét căng thẳng.
Nhưng Shito có suy nghĩ khác. Nếu như thủ phạm thật sự bỏ trốn bằng xe đạp và cô ta có thể lực đáng kinh ngạc thì giờ này chắc hẳn đã đến một nơi nằm ngoài tầm kiểm soát của đội anh.