CHƯƠNG 9
Cô gái xuống xe đạp trước tòa nhà.
Đó là một tòa nhà có kiến trúc phẳng, nằm trong khu dân cư. Bao quanh bằng hàng rào thép. Phía trong là hàng cây xanh. Lối ra vào có gắn cửa kính trông giống như thiết kế của các khách sạn cao cấp. Cổng ra vào được đóng kín. Phía trong cũng tắt điện tối thui.
Cô gái đứng trước cổng, nhìn quanh ngôi nhà. Một cửa sổ ở tầng hai sáng đèn. Anjo Takuma chắc chắn có đó.
Trước đó một lúc, cô gái đã gọi điện đến nhà riêng của Takuma. Mục đích để hỏi anh ta có nhà không. Đây là lần đầu cô dùng điện thoại công cộng nhưng cũng chẳng khó khăn gì mấy.
Cô cũng đã nói được câu tiếng Nhật. “Cho hỏi chồng chị có nhà không?”
Người nhấc máy là vợ của Anjo Takuma. Chị trả lời chồng mình vẫn đang làm việc và chưa về nhà. Sau đó chị hỏi tên người đã gọi đến nhưng cô không trả lời gì mà cúp máy.
Cô gái có bản đồ. Trên đường cũng có nhiều biển chỉ dẫn lớn nên cô đã đến được câu lạc bộ thể thao khá dễ dàng. Ngoài ra tại vùng này cũng không có tòa nhà nào chiếm diện tích lớn như tòa nhà này.
Cô gái lại leo lên xe đạp, chạy vòng ra sau tòa nhà. Đằng sau là bãi đậu xe. Chỉ có một chiếc xe hơi Volvo đang đậu tại đó.
Cô gái cởi áo khoác, quấn mũ và kính vào đó rồi để cạnh xe đạp. Khẩu súng vẫn được nhét dưới áo nịt.
Xung quanh bãi đậu xe cũng có hàng rào. Hàng rào này cao khoảng hơn hai mét. Nhưng cô nhảy qua, đột nhập vào bên trong không chút khó khăn.
Sau tòa nhà có một cánh cửa. Cô thử quay tay nắm cửa nhưng cửa đã khóa. Đó là cánh cửa bằng sắt nên dù rất khỏe cô cũng không thể nào đập vỡ nó được.
Chiếc xe Volvo màu trắng đậu ngay cạnh tường của tòa nhà. Cô lại gần, nhìn vào trong xe. Cô muốn kiểm tra xem đồ trong xe có phải của Takuma hay không. Nếu phải thì cô sẽ đợi ở đây. Nhưng nhìn thôi thì không thể đoán chắc được.
Dẫu vậy cô vẫn nhìn chằm chằm vào trong xe.
“Ai đó?”
Đột nhiên sau lưng cô vọng lên tiếng gọi.
Cô gái từ từ quay đầu lại. Một người đàn ông thấp đang đứng đó. Tay ông ta cầm đèn pin, đầu đội mũ như mũ cảnh sát.
Người đàn ông nhìn cô gái, chớp mắt liên tục như không tin vào mắt mình. Sau đó ông ta rọi đèn vào người cô và tiến đến gần.
“Con gái à?”
Mặt ông ta bán tín bán nghi, mắt nhìn chằm chằm vào ngực cô. “Cô vào từ đâu? Đang làm gì đó?”
Cô gái đưa tay lên ngực, rút súng ra. Người đàn ông nhìn thấy, cứng đơ người.
“Đừng! Đừng bắn!”
Cô gái bước một bước lớn lại gần người đàn ông. Cô nắm cổ áo ông ta như túm lấy một con mèo hoang. Người đàn ông khẽ rên lên.
Cô ra dấu cho ông ta đi về phía trước. Người đàn ông chân nam đá chân chiêu lảo đảo bước đi. Khi tới trước cánh cửa sau, cô gái buông tay rồi hất cằm yêu cầu ông ta mở cửa.
“Tôi mở liền! Đợi tôi một chút!”
Người đàn ông lấy xâu chìa khóa treo ở ngay hông ra, tay run rẩy tìm kiếm chìa khóa. Ông ta tìm ra chìa khóa ngay nhưng tra mãi không vào lỗ. Cô gái giật lấy chìa khóa, gỡ nó riêng ra.
Rồi cô xòe tay, yêu cầu người đàn ông giao đèn pin cho mình. Người đàn ông đưa đèn pin cho cô gái, tay run cầm cập. Cô gái cầm lấy rồi tắt đèn pin. Cô giơ cao cái đèn lên rồi phang mạnh xuống. Đầu đèn pin đập vào phía đầu bên phải của người đàn ông. Ông ta chỉ kịp phát ra một tiếng kêu nghe như bị nghẹn thở rồi nằm gục tại chỗ.
Cô gái quăng đèn pin ở đó, mở cửa, bước vào bên trong tòa nhà.