← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 15

Thông tin mới liên quan đến Sendo Korenori đến vào hôm tiếp theo sau khi Shito lên Tokyo. Ngày mười bốn tháng Chín.

Sáng hôm ấy, trụ sở đội điều tra nhận được một cuộc điện thoại. Người gọi đến tự xưng là Murayama. Cảnh sát trực điện thoại hỏi thân thế. Sau một hồi lúng túng thì người này trả lời mình là ủy viên JOC.

Người đàn ông nói có chuyện muốn khai báo về nạn nhân Sendo Korenori đã bị giết hôm trước.

JOC là viết tắt của Ủy ban Olympic Nhật Bản . ↩

Thanh tra Yamashina nghe điện và hỏi chuyện. Nhưng Murayama bảo đây là chuyện khó nói qua điện thoại nên đề nghị Yamashina đến Tokyo.

“Anh có thể cho tôi biết trước sơ lược về nội dung muốn nói được không?” Yamashina yêu cầu bằng giọng khó chịu.

Murayama trả lời đại khái như sau.

Phía ông ta đang điều tra về một vụ việc nọ. Vụ việc đó có liên quan đến y học thể thao. Cái tên Sendo Korenori đã xuất hiện trong kết quả điều tra.

Chi tiết hơn thì ông ta muốn gặp nói trực tiếp.

Vì vậy, giống như hôm qua, Shito và Kanai lại lên đường. Hai người đi đến Otsuki bằng tuyến Fujikyuko, sau đó đổi sang tuyến Chuohonsen. Nơi hẹn gặp là Shinjuku.

“Rốt cuộc chuyện là sao mà lại có liên quan đến người của JOC nhỉ?” Ngồi trên ghế cạnh cửa sổ trên chuyến tàu cao tốc Azusa, Kanai hỏi.

Shito lắc đầu. “Không biết nữa. Nhưng chắc hẳn Sendo cũng có dính líu. Ông ta là bác sĩ và trong gian nhà kỳ lạ đó chứa rất nhiều thiết bị tập luyện. Vì vậy việc ông ta có liên quan đến giới y học thể thao cũng hợp lý.”

“Lại thêm chuyện của Anjo Takuma nữa nhỉ.”

“Đúng vậy. Đúng vậy.” Shito gật đầu liên tục. “Anjo là cựu tuyển thủ Olympic. Chỉ riêng chuyện này thôi thì cũng đã liên quan đến JOC.”

Theo cô Emiko vợ của Anjo Takuma, vào hôm trước và sau ngày Sendo bị giết từ ngày chín tháng Chín đến ngày mười tháng Chín – Anjo đã đi đánh golf với khách hàng. Về chuyện này, khi họ liên lạc hỏi thì vị khách hàng giữ chức danh giám đốc đó đã phủ nhận thẳng thừng. Dựa trên điều này, đội điều tra cho rằng chắc chắn Anjo có liên quan đến vụ sát hại Sendo. Một vài thành viên trong đội còn hấp tấp khẳng định Anjo chính là thủ phạm giết Sendo. Vấn đề là giữa Anjo và Sendo có liên hệ gì. Để điều tra mối quan hệ con người và quá khứ của Anjo, một số thành viên trong đội đã được cử đến Phòng cảnh sát Seijo.

“Nói mới nhớ, hung thủ giết Anjo tàn nhẫn quá.” Kanai thở dài. “Không biết phải nói là liều lĩnh hay man rợ nữa. Tóm lại đó là kẻ hoàn toàn không ngại việc giết người và cũng chẳng sợ bị bắt.”

Sau khi phối hợp với cảnh sát Kanagawa, họ đã gần như truy vết được nữ hung thủ giết Anjo. Đầu tiên, cô ta đi đến thành phố Atsugi bằng xe đạp, và khi đang ở bãi đậu xe của tiệm hamburger thì bị hai thanh niên đi trên chiếc Land Cruiser rủ rê. Cô ta lên xe nhưng đã bỏ chiếc ba-lô có đựng đồ thể thao vào thùng rác gần đó. Chủ chiếc xe đạp đã xác nhận chiếc ba-lô này chính là vật bị trộm cùng với chiếc xe.

Sau khi cô ta lên xe, có lẽ hai thanh niên này đã âm mưu đưa cô ta đến kho chứa vật tư ở Matsubara thuộc thành phố Zama. Tại đó, cô ta đã giết hai kẻ định cưỡng bức mình, một người là bóp cổ chết, một người là bắn chết bằng súng cướp được từ cảnh sát Yoshimura. Đạn xuyên thủng cơ thể người bị bắn và được phát hiện tại vị trí cách đó tầm ba mươi mét.

Nữ thủ phạm chỉ xé trang về Setagaya từ tập bản đồ trong xe, rồi lại chạy xe đạp tiếp. Sau đó, cô ta đã đến chỗ của Anjo Takuma.

“Người bảo vệ bị đánh đã tỉnh lại chưa?”

Shito nhớ đến người đàn ông đáng thương bị tấn công tại bãi đậu xe của câu lạc bộ thể thao. Và người bảo vệ cũng là nhân chứng duy nhất đã tận mắt nhìn thấy hung thủ.

“Ông ấy bị nặng lắm. Nứt xương sọ cơ mà.”

Kanai chỉ tay vào đầu, nhăn mặt.

“Đúng là tàn nhẫn quá! Rốt cuộc cô ta khỏe đến mức nào cơ chứ!”

“Chắc chắn cô ta không phải là một người phụ nữ bình thường, à không phải nói là một con người bình thường.”

Mặc dù hung thủ là người có cơ thể cao lớn nổi bật nhưng đến thời điểm hiện tại cảnh sát vẫn chưa thu thập được thông tin nào đáng chú ý. Có lẽ ở Tokyo này, những kẻ hơi khác lạ cũng chẳng bị ai chú ý đến.

Người có thân hình to lớn như cô ta rốt cuộc đang trốn ở đâu. Vừa nhìn ngắm khung cảnh đang dần dần tiến về Tokyo qua cửa sổ, Shito vừa lẩm bẩm.

Quán cà phê ở tầng một khách sạn Century Hyatt là địa điểm gặp mặt. Shito và Kanai hầu như không gặp khó khăn trong việc tìm đường, đến nơi gần đúng giờ hẹn.

Đứng ngay lối vào, Shito nhìn quanh một lượt. Mắt anh dừng lại tại chiếc bàn có để một túi giấy màu trắng. Đó là dấu hiệu nhận biết. Ở đó có hai người đàn ông mặc com-lê ngồi sẵn. Khi Shito và Kanai đến gần thì đối phương cũng có vẻ đã nhận ra, liền đứng lên chào. Một người nhỏ con, mặt nhỏ và một người cao, gầy.

“Hai vị là cảnh sát đúng không?”

Người đàn ông nhỏ con khẽ hỏi. Nhìn từ đằng xa thì Shito nghĩ người này trạc tuổi mình nhưng khi lại gần thì thấy khuôn mặt ông ta có rất nhiều nếp nhăn.

“Đúng vậy. Anh là Murayama?”

“Vâng, tôi là Murayama.”

Nói rồi, ông ta đưa danh thiếp ra. Trên đó có ghi Murayama Hirokazu, Ủy viên Tiểu ban khoa học, Ủy ban Olympic Nhật Bản . Shito cũng tự giới thiệu và đưa danh thiếp ra.

Người đàn ông dáng cao cũng là ủy viên Tiểu ban Khoa học JOC giống như Murayama, tên là Mitsumoto. Người này tầm hơn ba mươi lăm tuổi.

“Chuyện liên quan đến Sendo rốt cuộc là chuyện gi?”

Sau khi chào hỏi và gọi cà phê xong, Shito vào ngay vấn đề chính.

“Đầu tiên, mời anh xem cái này.”

Murayama cũng có vẻ không muốn lãng phí thời gian. Ông ta lấy trong túi giấy ra một cuốn sổ, mở ra trước Shito và Kanai. Trong đó có dán một bài báo.

“Xin phép anh!”

Shito nhận lấy cuốn sổ, đọc nội dung bài báo. Đó là bài viết vào ngày mùng năm tháng trước, nội dung thông báo về việc một cựu vận động viên trượt tuyết đã tự sát bằng điện tại nhà. Bài báo viết rằng vận động viên này không thể làm việc được do bị bệnh từ hai, ba năm trước. Đau khổ vì điều đó nên anh đã tự sát. Đó là một vận động viên nổi tiếng tên Ogasawara Akira nhưng Shito chưa từng nghe nói đến cái tên này.

“Người này có vấn đề gì?” Shito hỏi.

“Thật ra có chuyện vẫn chưa được công bố…” Murayama rướn người về phía trước, vẻ mặt nghiêm nghị, liếm môi hai lần. “Cậu ấy có để lại di chúc.”

“Di chúc…”

“Hai ngày sau khi cậu ấy mất, bức di chúc được gửi đến văn phòng của JOC. Có lẽ cậu ấy đã gửi nó ngay trước khi chết.”

“Trong đó viết gì?”

Shito hỏi dồn dù vẫn chưa biết vụ việc này có liên quan gì đến vụ án của Sendo.

“Cậu ấy thú nhận đã dùng doping khi còn là vận động viên. Vì vậy cậu ấy muốn chúng tôi xóa bỏ hết những kỷ lục liên quan đến mình.”

“Ra là vậy.”

Shito gật đầu. Anh hiểu ý nghĩa của từ doping . Nghĩa là vận động viên sử dụng thuốc bất chính để nâng cao thành tích thi đấu. Nổi tiếng nhất là vụ việc vận động viên Ben Johnson bị tước bỏ huy chương vàng tại Olympic Seoul, nhưng ngoài vụ này còn có rất nhiều vụ khác tương tự. Hiện tại vẫn còn nhiều vận động viên vi phạm.

Cà phê của bốn người được mang tới, câu chuyện tạm thời gián đoạn.

“Người tên Ogasawara đó là vận động viên lĩnh vực nào của môn trượt tuyết vậy?”

Sau khi người phục vụ đi khỏi, Kanai hỏi.

“Là thi đấu cự ly.” Murayama trả lời. “Đặc biệt cậu ấy là vận động viên có thế mạnh ở cự ly mười lăm kilomet. Cậu ấy đã mấy lần đoạt giải vô địch tại cuộc thi tuyển chọn quyền đại diện Nhật Bản và cũng đã từng thi đấu ở sàn đấu Olympic. Tiếc là không thể đọ lại các tuyển thủ mạnh trên thế giới.”

Dù đã sử dụng doping mà vẫn vậy sao? Shito thầm nghĩ.

“Bài báo có viết là cậu ấy bị bệnh phải không?” Shito hỏi.

“Đúng vậy, bài báo đó không viết chi tiết lắm nhưng trong di chúc có ghi cậu ấy đã phải chịu đựng các triệu chứng đau đầu, chóng mặt, mất ngủ, thấy ảo giác. Và hình như cậu ấy cũng thường xuyên bị chứng tay chân tê liệt, không cử động được. Chúng tôi nghĩ chứng xơ cứng động mạch đã tiến triển khá sâu ở cậu ấy.”

“Xơ cứng động mạch?”

Shito thấy bất ngờ vì anh nghĩ chứng bệnh đó chỉ bộc phát ở những người khá cao tuổi. Thấy thế, Mitsumoto ngồi im lặng nãy giờ lên tiếng.

“Thuốc làm tăng cơ bắp đã được xác nhận là sẽ gây ảnh hưởng đến việc trao đổi cholesterol, thúc đẩy quá trình xơ cứng động mạch.”

Murayama nói bằng giọng có chút căng thẳng. “Và cũng có khả năng nó sẽ gây ung thư gan.”

“Vậy là bệnh của vận động viên Ogasawara cũng là do ảnh hưởng xấu của doping gây ra?”

“Có khả năng là vậy.”

Murayama gật đầu rồi uống một ngụm cà phê. Shito cũng cầm tách cà phê lên.

“Sau khi nhận được di chúc, chúng tôi đã họp bàn về cách thức xử lý với cương vị là JOC.”

Murayama nơi tiếp. “Kết quả của cuộc họp là, đầu tiên phải điều tra sự thực đằng sau những thú nhận của cậu ấy. Nhưng Ogasawara không hề viết về việc cậu ấy đã có được doping ở đâu và bằng cách nào. Vì vậy, chúng tôi đã bắt đầu bằng việc kiểm tra các hoạt động và thành tích thời cậu ấy còn là vận động viên.”

“Giống y như công việc của chúng tôi.” Kanai nói đùa.

“Chúng tôi cũng như cảnh sát của giới thể thao vậy.” Mitsumoto trả lời bằng vẻ mặt nghiêm nghị. “Sử dụng doping cũng đồng nghĩa với phạm tội.”

“Chà… ra là vậy.”

Kanai có vẻ như bị áp đảo, anh cúi mặt xuống sổ tay.

“Và các anh đã tìm ra điều gì?”

Cảm giác câu chuyện cuối cùng cũng tiến lại gần vấn đề chính, Shito hỏi Murayama.

“Chúng tôi đã suy ra được ở một mức độ nhất định. Ogasawara đã tham gia vào các đại hội thể thao chính từ thời còn ở trong câu lạc bộ trượt tuyết tại trường Đại học thể thao, nhưng cậu ấy để lại thành tích nổi bật là sau khi tốt nghiệp và trở thành nghiên cứu sinh. Sự tiến bộ thần tốc đó quả thật khiến người ta phải mở to mắt thán phục. Và chúng tôi nghĩ cậu ấy đã bắt đầu dùng doping vào thời kỳ này. Tính ngược lại là tầm tám năm trước.”

“Thời kỳ đó cậu ấy đã có hành động gì đáng lưu ý ư?”

“Phải.” Murayama gật đầu. “Lúc đó, cậu ấy đã tận dụng thời gian tự do của nghiên cứu sinh, tự bỏ tiền túi đi Canada ba tháng. Nghe nói cậu ấy lấy lý do đi để thu thập thông tin bên đó và muốn tham gia nhiều cuộc thi đấu ở nước ngoài nhằm rèn luyện tinh thần.”

“Cậu ấy đi một mình?”

“Đúng vậy. Bên cạnh cậu ấy không có người nào gọi là huấn luyện viên cả.”

Giống như đi tu luyện đây mà, Shito nghĩ.

“Có điểm gì đáng ngờ ở chuyện này sao?”

“Đúng vậy. Đầu tiên là việc đi Canada không hợp lý. Nếu là thu thập thông tin thì thường người ta sẽ đi châu Âu. Số trận thi đấu của cậu ấy ở bên đó cũng không nhiều. Dẫu vậy, năm tiếp theo cậu ấy cũng lại đi Canada.”

“Còn gì khác nữa không?”

“Tại Canada, cậu ấy hầu như không để lại thông tin nào. Không ai rõ cậu ấy đã làm gì, ở đâu. Những người cùng phòng nghiên cứu với cậu ấy lúc bấy giờ cũng nói rằng không hề nghe cậu ấy kể gì về chuyện ở Canada.”

“Đúng là rất đáng ngờ.”

“Sau đó, chúng tôi đã xin phép gia đình cậu ấy tới điều tra phòng ở. Mục đích là để kiểm tra xem còn sót lại vật gì giúp làm rõ chuyện đó không. Nhưng kỳ lạ là hầu như không còn gì cả. Theo lời những người hàng xóm, trước lúc tự sát, cậu ấy đã đốt cái gì đó ở trước căn hộ. Có lẽ cậu ấy đã thiêu hủy tất cả những thứ có thể trở thành chứng cứ. Nhưng chúng tôi đã tìm được một thứ duy nhất có thể coi là manh mối. Đó là cái này.”

Murayama đưa ra một phong thư màu trắng có độ lớn cỡ giấy B5. Phía trên bên phải có dán một mẩu giấy nhỏ. Ở đó có đóng dấu hình con tem. Phần người nhận có ghi tên Ogasawara Akira bằng chữ Hán. Sau đó khi nhìn đến chỗ người gửi thì Shito tròn mắt ngạc nhiên. Vì tên người gửi là K. Sendo. Địa chỉ là Montréal, bang Québec, Canada.

“Khi gọi điện đến địa chỉ này thì chúng tôi được cho hay là hai năm trước quả thật đã có người đàn ông Nhật sống ở đây. Tên đầy đủ của ông ấy là Sendo Korenori.”

“Thì ra là vậy.”

Shito rướn người ra phía trước. Cuối cùng câu chuyện đã có liên kết.

“Việc xác nhận danh tính người đó nhanh hơn chúng tôi tưởng. Vì Sendo là nhân vật nổi tiếng với một phần thế giới.”

“Một phần thế giới?”

“Nói cách khác là trong những người được gọi là bác sĩ thể thao. Sendo cũng là người làm nghề này, nhưng không làm ở Nhật mà ở nước ngoài. Và ông ấy làm theo cách ký hợp đồng riêng với vận động viên và đội tuyển. Kỹ thuật và kiến thức của Sendo được đánh giá cao. Nghe nói không lúc nào ông ấy không có việc.”

“Sendo đã gửi thư cho Ogasawara… Thứ bên trong phong bì là gì?”

“Đáng tiếc, dù chúng tôi đã cố gắng nhưng vẫn không tìm ra nổi. Có lẽ nó đã bị đốt mất. Nhưng chúng tôi nghĩ ông Sendo có liên quan đến vụ việc doping của Ogasawara.”

Xét theo diễn biến câu chuyện, Shito nghĩ suy luận đó là hợp lý.

“Và… sau đó thì sao?”

“Theo thông tin từ một vài người trong giới thể thao, chúng tôi biết ông Sendo đã về nước và sống trong biệt thự gần Yamanakako. Chúng tôi quyết định sẽ đến hỏi chuyện trực tiếp ông ấy. Nhưng khi đó thì…”

“Đương sự đã bị giết đúng không?”

“Đúng vậy.” Murayama chau mày, thở dài, lắc đầu. “Đúng là chuyện không ngờ. Biết vậy, chúng tôi đã đi gặp ông ấy sớm hơn, nhưng do chúng tôi có nhiều thứ phải chuẩn bị.”

Nhìn gương mặt nuối tiếc của Murayama, Shito tự hỏi sao mọi chuyện lại xảy ra trùng khớp như vậy. Vào lúc JOC đang điều tra thì Sendo bị giết. Chẳng lẽ tất cả chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên?

“Những ai biết việc JOC sẽ đến nói chuyện với ông Sendo?”

“Là những ủy viên trong Ủy ban và có lẽ tin tức cũng đã đến tai những người có mối quan hệ sâu trong giới thể thao.”

“Những người có mối quan hệ trong giới thể thao…”

Nếu vậy thì Anjo Takuma cũng nằm trong số đó, Shito nghĩ. Nghĩ đến đây, anh cảm giác cuối cùng mình cũng đã nắm được manh mối dẫn đến chân tướng sự việc ẩn trong bóng tối.

“Thật ra, khi biết được sự việc ở Yamanakako thì cũng có người đưa ra ý kiến rằng nên báo ngay với cảnh sát. Nhưng chúng tôi không chắc việc chúng tôi đang điều tra có liên quan đến vụ án nên ý kiến cho rằng nên tránh gây nhiễu loạn công tác điều tra đã thắng thế. Vì vậy tạm thời chúng tôi đã giữ im lặng.”

Ngữ điệu nói của Murayama thay đổi so với trước đó, không được mạch lạc nữa. Xem ra họ muốn né tránh những việc gây phiền phức.

“Vậy vì lý do gì mà hôm nay các anh lại nói ra chuyện này?” Shito hỏi, có vẻ hơi mỉa mai.

Murayama hít một hơi rồi nói. “Vì hay tin vụ việc của cậu Anjo.”

Đây là câu trả lời nằm trong dự đoán của Shito.

“Nghe nói Anjo cũng là cựu vận động viên nổi tiếng, bộ môn nâng tạ đúng không?”

“Đúng vậy. Là vận động viên rất mạnh.” Trả lời xong, Murayama cúi mặt xuống, trông có vẻ do dự. Nhưng, ông ta ngẩng mặt lên ngay. “Chuyện này mong các anh giữ bí mật. Vận động viên Anjo cũng bị tình nghi là có sử dụng doping.”

“Sao?”

“Chúng tôi nghi ngờ như vậy là do nhận được tin báo từ đối thủ của Anjo. Người này cho biết, cơ bắp của vận động viên Anjo tăng rất dị thường, và đã từng trông thấy cậu ấy uống thuốc gì đó trước khi thi đấu. Nhưng không có bằng chứng gì. Anjo đã tham gia kiểm tra mấy lần nhưng không lần nào bị phát hiện có các loại chất gây hưng phấn và các chất có liên quan đến steroid trong kết quả xét nghiệm.”

“Nghĩa là vận động viên Anjo trong sạch?”

“Bề ngoài thì là như vậy. Nói cách khác, chỉ có thể đưa ra kết luận như vậy. Nhưng cậu ấy vẫn nằm trong danh sách tình nghi của chúng tôi. Bản thân cậu ấy có lẽ không biết điều đó.”

“Có cả trường hợp dùng doping mà xét nghiệm không ra sao?” Kanai hỏi.

Mitsumoto trả lời. “Trường hợp sử dụng thuốc không có trong danh mục thuốc cấm thì không thể kiểm tra ra. Và cũng có cả những thuốc cấm thuộc loại khó xét nghiệm ra nữa. Sự thật là, kỹ thuật xét nghiệm không theo kịp với các loại thuốc được chế ra liên tục. Đặc biệt, kỹ thuật kiểm tra nước tiểu lúc bấy giờ còn rất nhiều hạn chế.”

“Giống như trò rượt đuổi nhau vậy.”

Murayama cười, trông có chút rầu rĩ bất lực.

“Giả sử Anjo đã dùng doping thời còn là vận động viên thì tức là cậu ấy có liên quan đến Ogasawara và Sendo đúng không?” Shito hỏi.

Murayama gật đầu mạnh. “Vì vậy chúng tôi đã quyết định nói ra hết toàn bộ mọi chuyện với cảnh sát.”

“Cảm ơn sự hợp tác của các anh.”

Shito cúi đầu lần nữa. Thâm tâm anh muốn họ báo tin này sớm hơn nhưng anh cũng hiểu rõ lý do Murayama và Mitsumoto không thể tự ý hành động. Tổ chức vốn là thứ như vậy.

“Những điều vừa rồi là tất cả những thông tin mà chúng tôi nắm được. Mong rằng chúng sẽ có ích.”

“Sau khi báo cáo lại chuyện này với đội điều tra, có lẽ chúng tôi sẽ rõ hơn phải điều tra theo hướng nào.”

“Thật vậy sao?”

Murayama và Mitsumoto nhìn nhau, mặt hai người thoáng an tâm.

“Tôi hỏi hai ba câu nữa có được không?”

“Anh cứ hỏi.”

“Anh nói đã nghe tin ông Sendo về nước từ người trong giới thể thao. Vậy có thể cho chúng tôi biết người đó là ai không?”

“À, là việc đó ư?” Murayama lấy từ trong chiếc cặp để bên cạnh ra một cuốn sổ. “Là giáo sư Nakasai của Đại học Teito. Ông là người có uy tín trong ngành Vận động học và hiện cũng đang đảm trách vai trò cố vấn câu lạc bộ điền kinh của trường. Nghe nói hai người có quen biết nhau trước đó. Và họ đã gặp nhau vào tháng Bảy này.”

“Tháng Bảy? Để làm gì?”

“Tôi không rõ chi tiết cụ thể nhưng nghe nói là ông Sendo đã đến nhờ giáo sư trông nom một du học sinh người Canada. Nghe đâu ông ấy muốn gửi gắm vào câu lạc bộ điền kinh.”

Mắt Shito sáng lên. “Du học sinh đó là nam?”

“Không.” Murayama lắc đầu. “Nghe nói là nữ.”

Shito cố kiềm chế không thốt ra câu nói “Đúng như mình đã nghĩ!”