CHƯƠNG 25
Sau khi mua dao xong, Yusuke đi đến chung cư có căn hộ của Junya ở Koenji hòng tìm kiếm chút thông tin. Có một xe cảnh sát đậu bên cạnh chung cư. Vài người đàn ông ra ra vào vào. Yusuke dừng xe lại, vào một nhà sách gần đó vừa giả bộ đứng đọc sách vừa quan sát tình hình. Một lúc sau, những người trông có vẻ là cảnh sát khuân một thùng đồ từ trong đi ra. Có lẽ trong thùng chứa những thứ giúp ích cho việc điều tra. Cũng có thể có cả sổ danh bạ địa chỉ. Không chừng trong đó có ghi tên của mình, anh chuẩn bị sẵn tinh thần.
Một lát sau, cảnh sát lên xe, đi khỏi đó. Những người tò mò đến xem cũng bỏ đi.
Yusuke đi vào chung cư, bấm chuông cửa của căn hộ bên cạnh. Một phụ nữ trung niên hé cửa ló ra nhìn nhưng vẫn để nguyên dây xích chốt cửa.
“Đây là danh thiếp của tôi. Tôi có thể hỏi chuyện một chút được không? Tôi chỉ muốn viết bài cho tạp chí và sẽ không gây bất cứ phiền phức gì cho bác.”
Tờ danh thiếp anh đưa ra là của một người quen đang làm biên tập. Đó là tờ danh thiếp anh đã để suốt trong ví. Anh không thể nói tên thật của mình. Ngoài ra trên tờ danh thiếp có đề tên công ty xuất bản nên cũng sẽ dễ dàng hỏi chuyện hơn. Sự cảnh giác biến mất khỏi nét mặt người phụ nữ, bà mở chốt dây xích khóa cửa.
“Tôi cũng không biết thông tin gì đặc biệt đâu.”
“Nhưng cảnh sát cũng đã hỏi thăm bác đúng không?”
“Đúng vậy, họ hỏi tôi có thấy một phụ nữ cao không?”
“Vậy bác có thấy không?”
“Tôi thì không nhưng có người đã thấy. Là người của quán nhậu đằng trước. Nghe nói là một người phụ nữ cao đến mức anh ta phải ngẩng đầu lên nhìn.”
Quả nhiên đứa con gái đó đã đến đây.
“Cảnh sát còn hỏi bác điều gì khác không?”
“Họ hỏi tôi có biết việc anh Niwa sẽ vắng nhà một thời gian không. Tôi đã trả lời là có biết. Vì trên cửa có dán tờ giấy ghi địa chỉ liên lạc.”
“Có dán tờ giấy?”
Ra là vậy, Yusuke chợt hiểu. Đó là lý do hung thủ biết được nơi ở mới của Junya. Nhưng tại sao Junya lại bất cẩn như vậy chứ. Yusuke hoàn toàn không hiểu anh ta nghĩ gì.
“Ngoài ra, cảnh sát còn hỏi tôi nhiều chuyện về cậu Niwa.”
Khi Yusuke đang im lặng chìm vào suy tư thì bà chủ nhà lại chủ động kể. “Họ hỏi những câu như là cậu ấy hay đi lại với những người như thế nào. Tôi trả lời là tôi chỉ biết mặt và thỉnh thoảng chào hỏi khi đụng mặt thôi chứ hầu như không biết gì về cậu ấy, nhưng mấy bữa trước thì thấy có khách đến.”
“Khách? Là một người ư?”
“Hình như không phải một mà là hai, ba người gì đó. Trong số đó có một cô gái trẻ. Tôi thấy lúc họ ra khỏi phòng.”
Yusuke đoán bà ấy đang nói về nhóm bọn anh. Cô gái trẻ được nhắc đến chắc là Shoko. Hẳn là cảnh sát sẽ để ý đến lời khai này.
Yusuke cảm ơn và kết thúc cuộc trò chuyện tại đây. Người phụ nữ hỏi tạp chí đăng bài viết này khi nào sẽ được phát hành. Yusuke trả lời đại khái cho qua.
Sau đó Yusuke đã gọi cho Shoko hai lần nhưng lần nào cũng chỉ nghe tiếng của hộp thư thoại. Hôm nay là ngày Kính Lão nên người bình thường sẽ được nghỉ làm nhưng những người như Shoko thì có lẽ ngày nghỉ vẫn đi làm.
Ngày lễ tri ân người cao tuổi tại Nhật Bản, được tổ chúc vào thứ hai của tuần thứ ba tháng Chín hàng năm. ↩
Trong một khoảnh khắc, đột nhiên trong đầu anh hiện ra suy nghĩ không chừng Shoko đã bị giết rồi. Cũng không phải là không có khả năng đó. Có thể chỉ là họ chưa phát hiện thi thể.
Anh nghĩ cách để kiểm chứng điều này. Cách chắc chắn nhất là đi đến chung cư cô ấy sống. Nhưng anh không có can đảm. Không chừng con quái vật vẫn đang canh chừng ở đó.
Yusuke về nhà lúc hơn ba giờ chiều. Anh mở cửa và thấy Sayoko tiến tới với gương mặt đầy lo lắng.
“Cảnh sát đang đợi anh đó.”
“Sao cơ…?” Yusuke thót tim nhưng cố gắng không lộ ra mặt. “Họ đợi lâu chưa?”
“Họ mới đến thôi.”
Yusuke gật đầu, bước vào phòng khách. Hai người đàn ông mặc đồ trông giống công nhân viên chức bình thường đang ngồi trên ghế đợi. Họ nhìn thấy Yusuke thì đứng lên chào. Một người là cảnh sát ở Sở Tokyo, một người là cảnh sát ở Phòng cảnh sát Seijo. Cả hai đều ở độ tuổi trên dưới bốn mươi.
Đầu tiên hai cảnh sát hỏi Yusuke có biết gì về vụ việc không.
“Tôi có biết và vô cùng kinh ngạc. Tôi quen Niwa qua các cuộc thi đấu điền kinh và cũng khá thân thiết với anh ấy.”
Yusuke nói sự thật. Một khi đã đến đây thì chắc hẳn cảnh sát cũng đã biết những chuyện này.
“Chúng tôi cũng nghe nói vậy. Mặc dù anh thuộc bộ môn nhảy rào, anh Niwa thuộc bộ môn chạy cự ly ngắn nhưng nghe nói hai người là đôi bạn thân nhất trong các đợt tập huấn toàn quốc.” Viên cảnh sát thuộc Sở Tokyo nói.
“Đúng vậy.”
Không ngờ họ đã điều tra được đến đây. Yusuke thầm bái phục lực lượng cảnh sát.
“Thật ra liên quan đến vụ án lần này, có thông tin cho rằng có khả năng vào thời gian đó anh Niwa đã sử dụng doping. Anh có biết thông tin gì liên quan đến việc này không?”
“Doping ư? Tôi không nghe nói gì về chuyện này.” Yusuke nghiêng đầu. Tai anh nghe rõ tiếng trống ngực mình đập dồn dập. “Tôi không tin nổi anh ấy lại làm như vậy.”
“Vậy anh có nghe tin đồn gì về việc người xung quanh mình sử dụng doping không? Chúng tôi sẽ tuyệt đối giữ bí mật thông tin anh cung cấp.” Viên cảnh sát hỏi với ánh mắt như nài nỉ.
Yusuke lắc đầu. “Tôi không hề nghe gì về chuyện đó, và tôi nghĩ cũng không có ai làm những chuyện như vậy.”
“Vậy à?”
Cảnh sát có vẻ đã thỏa mãn với câu trả lời của Yusuke. Sau đó họ hỏi thêm chuyện về thời Niwa còn là vận động viên và tình hình gần đây của anh ta, nhưng không theo một thứ tự nào mà đang hỏi chuyện này lại xọ sang chuyện kia. Yusuke cẩn thận trả lời, tránh để lộ sơ hở.
“Vậy đến tận bây giờ anh vẫn thường hay gặp anh ấy đúng không?”
“Cũng không đến mức thường xuyên. Tôi chỉ thỉnh thoảng gặp anh ấy để hỏi về tình hình của giới điền kinh hiện nay.”
“Lần anh gặp anh ấy gần đây nhất là khi nào?”
“Để tôi nhớ lại xem.” Nhìn qua khóe mắt không thấy Sayoko ở đó, Yusuke trả lời. “Tầm cách đây một tháng.”
“Ngoài anh Hiura ra thì còn ai là người có mối quan hệ thân thiết với anh Niwa?”
“Chuyện này thì tôi không rõ.”
“Vậy à?”
Viên cảnh sát gật đầu, nét mặt cũng không quá tiếc nuối.
Sau chừng một tiếng, có vẻ đã hết câu hỏi, hai cảnh sát đứng dậy. Khi Yusuke tiễn họ ra đến cửa, Sayoko cũng đi ra từ phòng bên cạnh.
“Xin lỗi đã làm phiền anh.”
Hai cảnh sát cúi đầu, mở cửa dợm bước ra ngoài. Bỗng, viên cảnh sát Phòng cảnh sát Seijo ngoái lại hỏi.
“Anh Hiura từng đi Canada bao giờ chưa?”
“Hả…”
“Canada ấy, chẳng hạn như thời sinh viên anh có từng đến đó chưa?”
“Không… chưa đi lần nào cả.”
“Vậy à? Xin lỗi đã hỏi anh như vậy nhé.”
Hai cảnh sát cúi đầu lần nữa, lần này họ đi hẳn. Yusuke vươn tay khóa cửa, bước vào nhà. Sayoko vẫn đứng nguyên đó, nhìn chằm chằm vào anh.
“Có chuyện gì vậy em?” Anh hỏi.
“Sao anh lại nói dối?” Cô hỏi. “Anh đã từng đi Canada mà.”
“Tại anh không muốn bị hỏi nhiều câu phiền phức.”
Yusuke đi ngang qua Sayoko, bước vào phòng làm việc. Sayoko lên tiếng từ đằng sau.
“Lúc anh đi vắng có người gọi đến đó. Một người phụ nữ, em đã ghi chú lại.”
“Cảm ơn em.”
Yusuke bước vào phòng, nhìn lên bàn. Trên tờ ghi chú có ghi Cô Kimura Shoko. Số điện thoại ××××× . Chắc chắn là Shoko rồi.
Anh gọi theo số điện thoại ghi trên đó thì tới một khách sạn nổi tiếng trong thành phố. Khi anh đề nghị gặp Kimura Shoko thì nhân viên khách sạn đề nghị anh giữ máy một lát. Sau đó điện thoại kết nối tới Shoko.
“Ôi… Mừng quá! Vậy là anh vẫn bình an.” Giọng Shoko cao vút.
“Anh cũng lo lắng lắm, đã gọi cho em mấy lần rồi đó.”
“Xin lỗi anh nhé. Nhưng em không còn cách nào khác. Em không thể ở trong căn hộ đó được nữa.”
“Đã có chuyện gì?”
“Đứa con gái đó đã đến rồi.”
Trống ngực Yusuke đập mạnh.
“… Khi nào?”
“Tối Chủ nhật. Là hôm mọi người đến chỗ anh Niwa đó. Tối hôm đó, nó đã rình sẵn ở bãi đậu xe nhưng may sao em không sử dụng xe nên đã thoát. Vì vậy, nó đã chuyển sang nhắm vào anh Niwa trước.”
“Sao em biết nó đã rình em?”
“Nó đã để lại dấu vết. Mà khoan nói chuyện đó. Em muốn bàn chuyện sau này. Em có một cách.”
“Cách gì?”
“Chuyện này không nói qua điện thoại được. Mình gặp nhau bây giờ đi!”
“Anh biết rồi. Nói anh địa điểm và thời gian đi!”
Shoko nói tên quán cà phê gần khách sạn. Cô hẹn gặp lúc sáu giờ.
Sau khi cúp máy, Yusuke lại thay đồ, ra khỏi phòng. Sayoko đang chuẩn bị bữa tối trong bếp.
“Xin lỗi em, anh lại ra ngoài đây. Có việc cần gặp biên tập.” Yusuke nói rồi bước ra cửa.
Sayoko đuổi theo anh. “Anh này…”
Yusuke mang giày xong, quay lại nhìn vợ, tim anh đập mạnh.
Trong một thoáng, anh cảm thấy bị áp đảo trước đôi mắt nghiêm trang của cô.
“Chuyện gì vậy em?”
“Anh… có chuyện gì thì nói với em nhé…”
Yusuke cố gắng gượng cười.
“Anh lúc nào cũng nói với em mà. Đừng lo lắng vớ vẩn.”
Nhưng khi anh nắm lấy tay nắm cửa, Sayoko nói. “Lúc nãy cảnh sát đã hỏi em đêm ngày mùng chín tháng Chín anh đã đi đâu.”
Yusuke từ từ nhìn vào mặt Sayoko. Khóe mắt cô đỏ hoe.
“Nên em nói anh đã ở nhà suốt. Em nói vậy là được đúng không?”
“Sayoko…”
Trống ngực Yusuke đập mạnh. Đêm ngày mùng chín, anh đã lấy cớ đi tìm tư liệu viết bài để vắng nhà.
“Anh đi đây. Chắc sẽ về trễ một chút.”
Nói rồi, anh mở cửa. Anh nghe sau lưng mình có tiếng nói khe khẽ. “Anh đi rồi về nhé!”