← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 26

Chiếc đồng hồ kỹ thuật số hiển thị năm giờ rưỡi chiều.

Ngồi khoanh tròn trong căn phòng tối mịt, cô gái nín thở đợi chủ nhân ngôi nhà trở về.

Hiura Yusuke chắc chắn sẽ về lại căn phòng này.

Hôm qua, sau khi đe dọa gã thanh niên lái xe đưa mình đến Shinjuku, cô gái đã thức trắng đêm tại vỉa hè. Cô nghĩ đó là cách an toàn nhất để tránh khỏi sự để ý của người xung quanh. Shinjuku là chốn không ngủ. Ban đêm cũng đông người qua lại như ban ngày. Không khí lẫn cả mùi rượu và mùi nôn mửa. Chốc chốc lại vang lên tiếng chửi thề và tiếng đánh lộn. Nhưng đại đa số người ở đó không quan tâm những chuyện này lắm, chỉ thờ ơ đi qua.

Không ít người ngồi sà xuống vỉa hè và nằm lăn ra đó. Trong số đó cũng có những người làm vậy do say xỉn nhưng có vẻ hầu hết là vì họ không có việc gì khác để làm. Cô gái tìm một nơi thích hợp, ngồi xuống và chẳng ai để ý gì đến cô.

Dẫu vậy, cũng có hai nhóm người lên tiếng gọi cô. Đầu tiên là hai gã đàn ông người Nhật. Hai gã nói gì đó đại loại như. “Cô em đang làm gì đó? Đi chơi với bọn anh không?” Thấy cô gái làm lơ, hai gã nhún vai rồi bỏ đi.

Nhóm tiếp theo là một nhóm người da màu. Nói chính xác hơn là một nhóm gồm ba người đàn ông da màu đi cùng với hai cô gái trông như người Nhật. Hai cô gái này gầy đến mức trông như mấy bộ quần áo treo trên móc vậy.

Một người đàn ông trong nhóm ngồi xuống bên cạnh cô, hỏi bằng tiếng Anh cô có muốn tham gia tiệc không. Gã nói sẽ mở tiệc tại phòng khách sạn. Rượu uống thoải mái, lại có nhiều đồ ngon. Mà hơn hết là không cần phải trả một xu nào. Những người Nhật sẽ trả tiền.

Cô gái từ chối nhưng người đàn ông không chịu bỏ cuộc ngay. Gã nói dù gì cô cũng có một mình thôi mà, đi chơi chung đi. Vừa nói gã vừa xáp lại người cô.

Nhưng ngay sau đó, mặt gã biến sắc. Có lẽ cảm giác chạm vào vật bên trong túi áo gió của cô gái đã khiến hắn nhận ra điều gì đó. Cô gái nhìn chằm chằm vào mặt hắn.

Hắn tránh khỏi cô ngay lập tức, cười nhạt, khẽ giơ hai tay lên rồi nói gì đó như là “OK, biết rồi, ai cũng có lúc muốn ở một mình đúng không.” Nói rồi hắn đứng dậy ngay, quay về bên đồng bọn. Hắn vừa xỉa ngón cái về phía cô gái vừa nói gì đó. Đồng bọn của hắn cũng không tỏ ra ngạc nhiên gì lắm, chỉ quay nhìn cô gái một lần với vẻ hơi thắc mắc.

Đến sáng, một làn sóng người ùa đến. Đó là những người đi bộ về phía nhà ga để lên chuyến tàu điện đầu tiên. Cô gái trải tấm bản đồ trong túi ra, xác nhận vị trí chỗ ở của Sakura Shoko và Hiura Yusuke.

Có cân nhắc xem nên chọn chỗ nào trước và đã chọn Hiura. Vì cô nhớ lại hai hôm trước đã nhắm đến Sakura nhưng không thành công.

Khu Minami, Kichijoji, thành phố Musashino.

Đó là địa chỉ của Hiura. Cô gái cất bước trên con đường ánh mặt trời đã bắt đầu chiếu rọi.

Chưa đầy hai tiếng, cô đã đến được Kichijoji. Nhưng từ đây bắt đầu khó khăn. Cô gái lần lượt so sánh mặt chữ trên những tấm bảng trông giống như bảng ghi địa chỉ với chữ trên tờ ghi chú của cô.

Một lát sau, cô gái tìm ra một khu chung cư hai tầng. Bề ngoài của nó trông giống các khách sạn nhỏ thường thấy ở quê hương cô.

Tên tòa nhà là Green Height. Căn hộ 105 là nhà Hiura.

Cô gái đứng trước cửa, nhìn tấm biển gắn xeo xéo bên trên một lần nữa. Những chữ ghi trên đó có vẻ khác với chữ Hiura Yusuke . Nhưng cô không khẳng định được có đúng là khác hay không. Chữ in thì cô còn đoán được, còn chữ viết tay thì cô chỉ thấy như những hình vẽ được nối với nhau bằng các đường kẻ.

Cô gái nhìn xung quanh một vòng. Đó là con đường vắng người qua lại. Chưa kể, các tòa nhà xây san sát nhau nên có vẻ cô sẽ không bị ai nhìn thấy lúc này.

Cô nắm chặt khẩu súng trong túi áo gió bằng một tay, tay còn lại bấm chuông. Nếu như cửa mở và người xuất hiện đúng là mục tiêu cần giết thì cô sẽ bắn ngay. Còn nếu đó là người khác thì cô sẽ tìm cách khống chế.

Nhưng cửa không mở. Bên trong có vẻ không có người. Cô bấm chuông lần nữa nhưng vẫn không có động tĩnh gì.

Cô nghĩ Hiura chắc chắn đang sống một mình và hiện đang đi làm.

Cô gái rời khỏi cửa, vòng ra phía sau tòa nhà. Đối diện đó là một hàng rào. Đằng sau hàng rào là một ngôi nhà gỗ lớn của tư nhân.

Sau khi xác nhận vị trí cửa sổ căn hộ 105, cô gái vượt qua hàng rào, đột nhập vào căn nhà gỗ. Vị trí này ở phía sau ngôi nhà nên cũng không lo sẽ bị chủ nhà nhìn thấy.

Dưới chân cô có một số chậu hoa cũ. Cô gái nhặt một chậu vừa tay, vươn người lên khỏi hàng rào. Sau đó cô nhắm vào cửa sổ căn hộ 105, dùng hết sức ném chậu hoa vào đó.

Tiếng cửa kính vỡ vang lên thật mạnh. Cô gái ngồi thu người xuống phía dưới hàng rào, ẩn nấp. Ngay sau đó có tiếng mở cửa sổ từ một phòng gần đó. Ai đó đã mở cửa để xem có chuyện gì xảy ra.

Nhưng chỉ vài giây sau, người đó đóng cửa sổ lại. Không rõ là vì nghĩ không có chuyện gì hay thấy của sổ nhà người khác bị đập nhưng cũng không quan tâm nhiều.

Cô gái ngồi yên một lát nhưng không thấy những người sống quanh đó lên tiếng. Vì vậy, cô lại trèo qua hàng rào.

Cửa sổ căn hộ 105 đã vỡ gần hết mặt kính, chỉ còn lại khung cửa. Tấm rèm trắng bên trong bay phất phơ khi gió thổi đến. Cô gái thò tay qua khung cửa sổ, mở chốt.

Căn hộ chỉ có một phòng kèm theo một gian bếp nhỏ xíu. Trên sàn gỗ có kê giường, bàn, máy hát. Trong bồn rửa chén có để đĩa và ly cà phê dùng cho bữa sáng.

Đồng hồ chỉ gần mười giờ sáng. Cô gái ăn thịt nguội, uống sữa để trong tủ lạnh và húp khoảng năm quả trứng sống. Sau đó, cô nằm lên giường ngủ một lát. Lâu lắm rồi cô mới ngủ tại một chỗ đàng hoàng như vậy.

Cô chỉ mới vừa mở mắt ra. Cô tính đi tắm nhưng do không biết khi nào Hiura sẽ về nên đã bỏ ý định đó.

Đồng hồ lúc này chỉ sáu giờ.