CHƯƠNG 27
Sáu giờ kém, Yusuke đến địa điểm đã hẹn với Shoko. Đó là một quán nước tầm thường mà anh sẽ chẳng đặt chân vào nếu không có hẹn công việc. Yusuke đứng cửa nhìn quanh quán. Những chiếc bàn màu trắng thô kệch xếp thành dãy. Khách ngồi tại bàn là những người đàn ông trông có vẻ là nhân viên công sở. Chắc họ đến đây để bàn chuyện công việc.
Sakura Shoko ngồi tại bàn thứ hai từ trong đếm ra, đeo kính mát màu tối, đội mũ màu xanh, vành mũ sụp sâu xuống che khuất khuôn mặt. Có lẽ cô ấy dùng kính mát và mũ hóa trang để những người xung quanh không nhận ra.
Yusuke nhìn cô tỏ ý chào, không nói gì, ngồi xuống ghế đối diện. Nhân viên phục vụ đến ngay sau đó, anh gọi cà phê.
“Cà phê quán này dở lắm.” Vừa nói cô vừa cầm tách cà phê lên uống một ngụm.
“Có thật là con bé đó đã đến chung cư chỗ em?”
Yusuke xác nhận lại thông tin đã nghe qua điện thoại khi nãy. Đôi mắt Shoko bên dưới cặp kính mát ánh lên vẻ nghiêm túc, cô gật đầu.
“Chắc chắn là vậy. Nó có để lại dấu vết mà.”
Shoko kể lại chuyện người sống ở đó nói đã thấy một cô gái dáng ngờ trong bãi đậu xe và cả việc có dấu vết nước tiểu.
“Vậy à?” Yusuke thở dài. “Có vẻ đó đúng là tác phẩm của nó.”
“Suýt chút nữa thì em đã tiêu rồi. Nếu không sớm nhận ra thì có lẽ đã… Nhưng thay cho em, anh Niwa đã bị giết nên cũng không phải là chuyện gì đáng mừng. Nhưng làm sao nó biết được địa chỉ của anh ấy chứ?”
Shoko nghiêng đầu qua một bên. “Là do cậu ấy dán giấy trên cửa. Nghe nói trên miếng giấy đó ghi địa chỉ liên lạc của cậu ấy. Có lẽ nó đã xem được.”
“Ra là vậy ư…”
“Junya thật quá bất cẩn. Anh không hiểu sao cậu ta lại làm chuyện như vậy nữa.”
“Có lẽ anh ấy nghĩ đứa con gái đó không đọc được chữ.”
“Chắc vậy.”
Nhân viên phục vụ đem cà phê đến. Yusuke đã gọi cà phê đen. Uống một ngụm, anh nhận ra Shoko không nói quá. Cà phê dở đến nỗi không có điểm nào khen lấy lệ nổi.
“Tiếp theo sẽ là em rồi.” Shoko hạ thấp giọng. “Vì nó đâu biết địa chỉ mới nhà anh. Không chừng đêm nay nó sẽ phục ở bãi đậu xe giống lần trước. Mà không, cũng có khả năng nó đã đợi đó rồi.”
“Em không về nhà là được. Cứ ở lại khách sạn đi!”
Nghe vậy, Shoko bật cười. “Em phải ở đến bao giờ? Đến khi nó bị bắt ư?”
“Thì đâu còn cách nào khác?”
“Không thể để như vậy được!” Shoko nhăn mặt, quay sang ngang. Sau đó, cô quay lại nhìn Yusuke. “Anh nghĩ kỹ đi. Nó mà bị bắt thì mình cũng tiêu đời. Cảnh sát cũng đã biết nó giết người là để báo thù cho Sendo. Nó chỉ cần khai tên tụi mình ra thì mình cũng xong luôn.”
“Nó đã giết nhiều người rồi. Không chừng sẽ bị cảnh sát bắn chết. Nếu vậy thì mọi chuyện sẽ được chôn vùi.”
“Nếu không như vậy thì anh định sẽ nói với cảnh sát là một mình Sakura Shoko đã giết Sendo chứ không liên quan gì đến anh?”
“Anh sẽ không nói vậy. Đó là trách nhiệm liên đới.”
“Trách nhiệm liên đới ư?” Shoko cười nhạt. “Thời còn là vận động viên, em đã nghe câu này nhiều lắm rồi. Nếu ai đó làm chuyện gì bậy thì huấn luyện viên sẽ la mắng đó là trách nhiệm liên đới.”
“Tóm lại, nếu tên chúng ta bị lộ ra với cảnh sát thì chỉ còn cách nói hết sự thật thôi. Người lôi súng ra là Sendo. Nếu không giết ông ta thì có khả năng tụi mình sẽ bị giết. Chúng ta có thể được nhận sự khoan hồng.”
Nhưng Shoko lại bật cười. “Chuyện này em cũng đã tìm hiểu rồi. Với tình hình đó thì trên phương diện nào tụi mình cũng sẽ không được khoan hồng đâu. Ngược lại cho dù Sendo có giết tụi mình đi nữa thì cũng là phòng vệ chính đáng. Lý do rất đơn giản. Vì tụi mình đã phạm tội trộm cướp. Nhà nước có luật phòng vệ trộm cướp. Theo luật đó thì nếu vì quá hoảng sợ hoặc bị kích động mà lỡ giết những kẻ đã đột nhập vào nhà mình với mục đích trộm cướp thì sẽ không bị kết tội. Anh hiểu không? Tụi mình chẳng là gì ngoài những kẻ đã phạm tội trộm cướp giết người.”
Yusuke nín thở trước lời lẽ của Shoko. Anh không nghĩ ra từ nào để đáp lại.
“Yusuke!” Shoko vươn tay phải ra, chạm vào tay trái đang để trên bàn của Yusuke. Lâu lắm rồi cô mới gọi tên anh thân mật như vậy. “Chúng ta phải hiệp sức. Chỉ cần chúng ta hiệp sức với nhau thì sẽ vượt qua hoạn nạn này.”
“… Bằng cách nào chứ?”
Yusuke hỏi nhưng bản thân anh cũng đã biết rõ câu trả lời.
“Anh Anjo đã nói rồi đúng không?” Shoko hạ thấp giọng. “Chỉ có một cách là chúng ta phải xử nó trước khi nó bị cảnh sát bắt.”
“Giết nó ư?” Yusuke quan sát người xung quanh rồi lên tiếng hỏi.
“Thì chỉ có cách đó thôi. Nếu không thì còn cách nào khác?”
“Không…” Yusuke lắc đầu.
“Vậy là anh đồng ý rồi?”
Shoko nhìn Yusuke chằm chằm qua lớp kính mát. Ánh mắt cô gây áp lực không để anh từ chối. Yusuke cố nuốt nước miếng nhưng cổ họng anh khô khốc.
Chuyện giết đối phương để bảo vệ bản thân thì anh cũng đã nghĩ đến. Chính vì vậy mà anh đã mua sẵn con dao cứng cáp và sắc bén. Nhưng mở miệng nói ra từ giết người vẫn khiến anh do dự.
“Anh tính sao?” Shoko hỏi thêm lần nữa.
Yusuke quyết tâm. “Hiểu rồi! Anh đồng ý!”
Shoko gật đầu, thở phào nhẹ nhõm. “May quá! Em đã lo không biết phải làm sao nếu bị anh phản bội.”
“Em đừng nghĩ đến chuyện phản bội hay không phản bội.”
“Niwa đã phản bội còn gì.” Shoko đanh giọng. “Anh ta đã phản bội và bỏ chạy lấy thân. Nhưng có lẽ chính vì vậy mà anh ta đã nhận lấy hậu quả.”
“Hôm nay đừng nói chuyện của Junya nữa!”
“Ừ! Có nói bao nhiêu về người đã chết thì cũng không có ý nghĩa gi.”
Shoko cầm hóa đơn, đứng dậy khỏi ghế. “Đi đến phòng của em thôi. Chuyện này không thể bàn ở đây được.”
Yusuke cũng đứng lên.