← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 28

Tám giờ tối.

Cô gái vẫn tiếp tục đợi Hiura về. Bên ngoài trời đã tối hẳn, những cơn gió thổi vào qua khung cửa kính vỡ cũng lạnh hơn. Cô gái gặm miếng bánh mì để trên tủ lạnh.

Sau khi ăn xong, cô nghe có tiếng động ở lối vào.

Đó là tiếng chìa tra vào ổ khóa. Tiếp theo là tiếng khóa bật mở. Cô gái nấp đằng sau phòng tắm.

Cửa mở ra, đèn bật sáng. Cô gái nắm chặt khẩu súng trong túi áo gió.

“Á!”

Có tiếng phụ nữ la lên. Chắc do nhận ra cửa sổ bị vỡ. Cô gái nhanh chân chạy đến giữa phòng khách, tay cầm súng.

Người phụ nữ trẻ quay lại. Cô ta mở to mắt, miệng ngáp ngáp như cá đòi đồ ăn.

Cô gái cầm súng, từ từ tiến lại gần. Người phụ nữ trẻ giơ hai tay lên như một phản xạ có điều kiện.

“Tiền… ở trong túi xách…”

Người phụ nữ ném túi xách đeo trên vai lên bàn. Cô gái cầm lên, lấy ví tiền ở trong đó ra. Trong đó có thẻ tín dụng nên cô đã kiểm tra tên. Cái tên trên thẻ hoàn tin khác với Hiura. Là Suzuki Mieko .

“Tiền… tiền tôi chỉ có… nhiêu… nhiêu đó thôi.”

Người phụ nữ trẻ run rẩy nói. Đùi cô ấy cũng run bần bật.

Cô gái rút trong ví ra hai tờ một nghìn yên, nhét vào túi áo khoác. Sau đó, cô lấy tờ ghi chú có ghi địa chỉ của Hiura giơ ra trước mặt người phụ nữ. Vẫn giơ hai tay lên, người phụ nữ nhìn vào tờ ghi chú.

“Đúng là địa chỉ ở đây nhưng mà… tôi hoàn toàn không biết người này. Tôi là Suzuki Mieko, dọn đến đây khoảng mười tháng trước. Người đó có lẽ đã ở đây trước khi tôi dọn đến.”

Cô gái gật đầu. Sau đó, cô dùng ngón trỏ nhấn vào chữ Hiura Yusuke có ghi trên tờ ghi chú rồi viết vào kế bên dấu chấm hỏi.

“Cô hỏi địa chỉ hiện tại của người này? Làm sao tôi biết được. Tôi đã gặp người này bao giờ đâu… Oái!”

Người phụ nữ thét lên vì bị cô gái gí súng vào ngực. Thấy trên bàn có để chiếc điện thoại không dây, cô gái cầm lấy đưa cho người phụ nữ.

“Cô muốn tôi gọi điện hỏi hả? Nhưng biết gọi đến đâu đây?”

Cô gái không nói gì, chỉ hướng nòng súng tới người phụ nữ.

“Đừng… đừng bắn…”

Người phụ nữ tên Mieko co rúm lại, nghẹn ngào thốt lên. “Đợi đã, để tôi suy nghĩ! Không chừng không chừng sẽ nghĩ ra cách gì đó.”

Mieko nhắm mắt như để lấy lại bình tĩnh. Cô suy nghĩ một chút rồi mở mắt ra.

“Phải rồi! Không chừng hỏi văn phòng bất động sản thì sẽ biết được thông tin. Vì chắc họ có hỏi thông tin của người đã dọn đi.”

Cô gái gật đầu, hất cằm ra hiệu Mieko gọi điện. Mieko run rẩy bấm điện thoại.

“Giờ cũng trễ rồi nên có thể văn phòng không còn ai.” Mieko rào trước.

Cô gái gí súng vào chóp mũi Mieko.

Mieko nuốt nước miếng.

Chuông đổ ba lần. Đến lần thứ ba thì có người nhấc máy.

“A… Alo. Tôi… tôi là Suzuki sống ở chung cư Green Height tại khu Minami XXX. Tôi có chuyện muốn hỏi. Làm ơn cho tôi biết địa chỉ liên lạc của người đã sống tại căn hộ này trước tôi… Chả là người thân của anh Hiura đó đang ở đây. Người này đã mất công đến nhưng anh Hiura lại dọn nhà đi, không biết hiện giờ đang ở đâu… Vâng, nhờ anh tra gấp giùm tôi… À, vậy à, tôi sẽ đợi. Số điện thoại của tôi là XXXX. Xin lỗi đã làm phiền anh.”

Mieko cúp máy nhìn cô gái. “May quá! Vẫn còn nhân viên ở lại. Anh ấy nói sẽ tra rồi gọi lại.”

Cô gái ngồi xuống giường, gật đầu. Cô ra dấu Mieko ngồi xuống. Mieko ngồi xuống trong bộ dạng gượng gạo như thể phần thân dưới đã bị tê liệt.

“Cô đã ăn hết chỗ đó hả?” Mieko nhận giấy gói thịt nguội, hộp sữa bày lộn xộn trên bàn và hỏi.

Cô gái gật đầu.

“Cô đói bụng lắm hả? Nếu muốn cô có thể ăn bánh pizza trong tủ lạnh.”

Cô gái hơi do dự nhưng rồi cũng gật đầu. Đúng là cô đói bụng thật. Mieko vừa nhìn khẩu súng, vừa đứng dậy, đi về phía bếp. Cô lấy bánh pizza đông lạnh trong ngăn đá ra, gói giấy nhôm rồi cho vào lò nướng.

“Cô là… hung thủ đó hả?” Mieko quay đầu lại nhìn cô gái. “Là hung thủ đã giết vận động viên cử tạ và huấn luyện viên điền kinh…”

Cô gái im lặng. Nhưng việc cô không phủ nhận đã ngầm xác nhận sự thật với Mieko.

“Sao cô lại giết người? Cô hận họ hả?”

Cô gái vẫn không mở miệng, chỉ lăm lăm cầm súng. Mieko thở dài. “Mà chuyện này cũng không liên quan đến tôi.”

Nướng pizza xong, Mieko để lên đĩa đưa tới trước mặt cô gái. Cô gái cầm lấy, ăn ngấu nghiến.

Một lát sau, chuông điện thoại reo lên. Mieko bắt máy.

“Vâng, tôi là Suzuki. Cảm ơn anh nhiều về chuyện lúc nãy. Anh đã tra được địa chỉ rồi hả?… Vâng, là Mitaka à?… Vậy, vậy à. Tôi hiểu rồi. Cảm ơn anh nhiều.”

Mieko vừa nghe điện thoại, vừa dùng bút ghi lại địa chỉ lên tờ rơi đính trên tờ báo bên cạnh. Sau khi cúp máy, cô nói “Là địa chỉ này,” rồi để tờ rơi lên bàn.

Cô gái nhìn nó nhưng hầu như không đọc được những chữ Hán ghi trên đó. Kể cả đọc được thì cô cũng không biết địa danh ấy nằm ở đâu. Cô móc bản đồ từ trong túi áo gió xa, đưa tới trước mặt Mieko.

“Hả? Cô muốn tôi đánh dấu vị trí à?”

Cô gái gật đầu.

Mieko vừa xem lại ghi chú vừa dùng bút đánh dấu lên bản đồ.

“Chắc là chỗ này.”

Cô gái cầm lấy tờ bản đồ. Chỗ Hiura đang sống hiện tại so với nơi này trông gần như khoảng cách từ mắt đến mũi vậy. Cô quyết định sẽ đi ngay bây giờ.

“Này…” Mieko lên tiếng. “Lần này cô sẽ giết người đó hả?”

Cô gái gí súng vào trán đối phương như để yêu cầu im miệng.

Mieko nhăn mặt.

Cô gái ra dấu Mieko quay đằng sau. Khi Mieko quay lưng lại, cô ngậm khẩu súng trong miệng, nhặt tấm khăn rơi cạnh đó cột cổ tay Mieko lại. Sau đó, cô bắt Mieko ngồi xuống rồi cột cổ chân như cách đã cột cổ tay.

“Tha cho tôi đi! Làm ơn!” Mieko nài nỉ. “Tôi sẽ không báo cảnh sát đâu. Đừng giết tôi!”

Cô gái không có ý định giết Mieko. Cô mang thêm một cái khăn khác đến, nhét vào miệng Mieko. Sau đó, cô bế Mieko lên, đặt nằm lên giường và đắp chăn lên.

Lúc này đã gần chín giờ. Cô gái đi ra ngoài từ cửa sổ.